Bên trong phòng bao VIP của KTV Hào Hoa, ở trước màn hình các cô gái có vẻ thùy mị diễm lệ, cơ thể mềm mại của các cô uốn éo, làm các loại động tác mị hoặc trêu đùa, xua đi nộ khí đang toát ra của mấy người đàn ông.
"Anh Long, hôm nay bọn em vì đại ca mở tiệc đón tiếp! Anh Long anh đã trở lại, mấy người chúng em cũng vẫn sẽ đi theo đại ca!" Mấy người đàn ông đồng thời giơ chén lên, vẻ mặt kính trọng hướng về phía người đàn ông đang đang ngồi trên ghế sa lon nâng chén lên, lớn tiếng nói.
Dưới ánh đèn tối tăm, cũng không nhìn thất rõ mặt người đàn ông lắm, nhưng trên gò má trái của hắn, từ mắt thẳng đến bên sau tai có một vết sẹo thật dài, thoạt nhìn cực kì dữ tợn.
Người được gọi là anh Long cũng đứng dậy, giơ cái ly trong tay lên, "Nếu các anh em vẫn tin tưởng tôi, vậy sau này mấy anh em liền đi theo tôi. Mặc dù mấy năm nay tôi không ở đây, nhưng Long Tam tôi, thế nào cũng không chạy được."
Lời này của Long Tam, làm tràng diện nhất thòi lạnh xuống mấy phần.
Tại chỗ này có người nào không biết, năm đó bởi vì Long Tam dụng vào người của Phó gia, sau liền không xuất hiện trước tầm mắt của mọi người nữa, tất cả bọn họ đều cho là Long Tam đã chết, nhưng không nghĩ đến, hai ngày trước hắn đột nhiên nghênh ngang xuất hiện ở đế đô.
Nếu Long Tam dám trở lại, liền chứng minh, chuyện kia đã qua, nếu đã qua, vậy bọn họ cũng không cần đối nghịch với Long Tam.
"Đương nhiên, anh Long đó, vĩnh viễn đều không đi cướp." Người đàn ông mập mạp vừa mới mở miệng nói lần nữa, cười ha hả không ngừng.
Ngươi ở chỗ này, hiện tại không có ai là không có chút dang tiếng trong giới hắc đạo? Long Tam đột nhiên trở lại, làm bọn họ trở tay không kịp, chỉ là hiện tại bọn họ không roc thế lực phía sau Long Tam, nhất thời hồi lâu cùng không trở mặt với Lonh Tam.
"Bàn Tử, nhớ những lời này của ngươi." Vẻ mặt Long Tam âm trầm, ngửa đầu liền một hơi uống sạch ly rượu.
Người ở chỗ này cũng bắt đầu làm lành, hùa theo một hớp uống sạch rượu trong chén.
"Được rồi, được rồi, không được tự nhiên, tới đây hàu hạ anh Long thật tốt." Bàn Tử kêu mấy người phụ nữ vẫn còn đang uốn éo thân thể trước nàm ảnh, lớn tiếng gọi.
Nghe được ông chủ vàng lên tiếng, mấy người phụ nữ ăn mặc ít ỏi lập tức toàn bộ vây quanh Long Tam, các cô làm nghề này đã lâu, ánh mắt rất lợi hại, người nào có tiền người nào không có tiền, người nào có quyền người nào không có quyền chỉ cần nhìn một cái, theo như quan sát tình hình mới vừa rồi, anh Long thoạt nhìn rất hung dữ này, là một người rất lợi hại.
"ANh Long uống một chén đi." Cô gái trang điểm đạm, giơ cái ly, đẩy tới trước mặt Long Tam, bắp đùi phơi bày ra bên ngoài hữu ý vô ý ma sát vào chân hắn.
Long Tam đẩy ly rượu giơ ở trước mặt mình ra, tiện tay lôi một cô gái nhìn như có chút luống cuống, nói, "Người này đi."
Nhìn thấy Long Tam đã chọn lựa, những người còn lại cũng hết sức tự giác, bắt đầu xem xét quấn lấy ông chủ vàng của mình.
"Ánh mắt anh Long thật tốt, em nghĩ em gái trong ngực kia còn chưa trưởng thành đi?" Trong ngực Bàn Tử ôm người phụ nữ vừa rồi mời rượu Long Tam, bàn tay mập mạp luôn vuốt ve xung quanh nơi lộ ra ngoài của người phụ nữ.
Long Tam cũng không để ý ánh mắt quái dị của Bàn Tử, đưa tay chui vào trong quần áo của cô gái, chỉ là còn không đi vào toàn bộ, cô giống như một con thỏ bị hoảng sợ cuống quýt né tránh, dưới sắc mặt trang điểm đậm có chút khẩn trương.
"Long.... .... anh Long tôi.... .... Chúng ta không nên ở chỗ này.... ...."
Long Tam kinh ngạc với giọng nói trong trẻo của cô, vốn đang muốn nổi giận trong nháy mắt liền hạ hỏa, "A? Lần đầu tiên?"
Cô gái kia không thể cũng không thể gật đầu, "Tôi.... ..."
Long Tam cười ha hả, cũng không chờ cô gái nói xong, hắn trực tiếp ôm ngang cô gái kia lên, nói, "Cô gái này xấu hổ, tôi đây đi trước một bước."
"Anh Long chơi vui vẻ." Bàn Tử cười khanh khách nhìn hắn,bên trong phòng bao lúc này, loại thanh âm gì cũng có, thế nhưng có không ít là tiếng va chạm và tiếng mọi người nặng nề hít thở.
Giang phòng đã sớm chuẩn bị tốt, Long Tam ôm cô gái đi thẳng đến bên trong gian phòng của mình, anh ném cô gái lên giường, nhào tới muốn hôn cô, nhưng trong nháy mắt hắn đang muốn nhào đến trên người cô, trong nháy mắt đó cơ thể của hắn liền cứng ngắc.
Một con dao găm giơ lên trên cổ hắn, mà bụng của hắn, còn chống đỡ một tay súng.
"Cô là ai?" Long Tam trầm giọng nói.
Không thấy sự hèn nhát trên mặt, đương nhiên cũng không còn thấy vẻ ngượng ngùng, thay vào đó là một nụ cười câu người, trong con ngươi thuần khiết là cảm giác đùa cợt:
"Đụng đến người của quân chủ toi, còn dám tiêu dao sung sướng như vậy? Muốn biết chết không sợ súng là như thế nào không!"
Long Tam đang muốn nóng nảy, hắn chỉ cảm thây đột nhiên cổ họng một trận đau nhức, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, tầm mắt của hắn đã mơ hồ, sau đó hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Lúc Long Tam tỉnh lại, hắn phát hiện tay mình bị trói ra sau lưng cố định trên ghế, gian phòng rất lớn, nhưng bốn phía vách tường đều là tấm thép, bên trong cả gian phòng, phản chiếu cỗ kim loại sáng bóng lạnh như băng.
Khi hắn thấy "tiểu thư" lúc trước tìm mình đang đứng ở trước mặt mình, lúc cười khanh khách nhìn hắn, trong lòng hắn một trận tức giận:
"Rốt cuộc ngươi là ai! Ngươi biết tôi là ai không? Trói tôi? Các người không muốn sông sao?"
... ....ba!
Một roi không chút lưu tình trực tiếp quất vào người Long Tam!
Trong nháy mắt áo sơ mi giá trị không rẻ liền rát nát.
"Tiểu Tứ, cô xem một chút dáng vẻ người này không thương hương tiếc ngọc, mặc dù người này xấu xí một chút, nhưng nói thế nào, cũng là người đàn ông ." Cô gái cả người vẫn mặc quần áo "tiểu thư" như cũ giả bộ ríu rít lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc.
Hé ra vẻ mặt đứng đắn, Lãnh Hạo cũng hé ra vẻ mặt lạnh như băng nhìn quần áo lộ liễu của cô gái, "Lam Nhược Khê, mặc quần áo của cô vào."
"Tôi sẽ để các người trả giá thật đắt, các người.... ....."
'Ba'
Một cái tát hung hăng đáng vào trên mặt Long Tam còn đ ang ồn ào gọi.
Lam Nhược Khê vặn vẹo cổ tay của mình, vẻ mặt khó chịu nhìn Long Tam, "Bà đây không cho ngươi chút sắc mặt, con mẹ nó, ngươi không biết hiện tại ngươi đang bị tôi trói sao? Để chúng tôi trả giá đắt? Vậy cũng phải xem ngươi có đủ bản lãnh ra khỏi cánh cửa kia hay không!" Ban đầu còn muốn đùa giỡn một chút, cô mặt lạnh đi tới, kêu cái dắm à!
Lãnh Hạo đối với việc Lam Nhược Khê động kinh đã tập mãi thành quen, sắc mặt bất động, cơ thể thẳng tắp đứng nghiêm ở cửa, chờ đợi mấy người tiểu thư đến.
Nếu như đến giờ phút này, Long Tam còn không biết mình bị kẻ thù tìm tới cửa, thì hắn không phải là Long Tam.
Một tiếng thang máy vang lên, sau đó truyền đến một trận tiếng bước chân, dường như người tới không ít, vỗn Lam Nhược Khê đang đứng trước mặt Long Tam liền bước nhanh tới bên cạnh Lãnh Hạo, sau khi đã sửa sang lại quần áo mình thay xong, cung kính đứng ở cửa, chờ đợi người tới tiến vào.
Long Tam biết, chắc chắn hắn đã đắc tội với nhân vật lớn nào, ở đế đô trừ Phó gia, không có người nào khác. Nhưng Phó gia cũng không dính đến hắc đạo, hắn biết rõ điểm này, vừa rồi mới dám trở lại đế đô sau sáu năm.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm cửa, sau khi thấy một cô gái nhỏ khoảng mười lăm mười sáu tuổi tiêu sái bước vào, nhất thời trong đầu của hắn nghĩ không ra, người này rốt cuộc là người nào.
"Quân chủ!" Lam Nhược Khê và Lãnh Hạo đồng thời cúi người, cung kính gọi.
Người tới chính là An Nhiên, cô khoát tay áo một cái, sau đó ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng đến trên người Long Tam, khóe môi của cô mang theo nu cười lạnh như băng, giọng nói giống như truyền tới từ địa ngục, từ từ ở nơi an tĩnh này chỉ đủ nghe được tiếng người hô hấp vang lên bên trong gian phòng: