Giang hứ một cái rướn con mắt lên nhìn tôi rồi bảo:
– Em làm gì có người yêu, tí tuổi đầu thế này yêu với đương vớ va vớ vẩn. Thôi ăn nhanh còn uống thuốc. Em còn sợ người yêu anh đến đánh ghen đây.
Trệu trạo nhai miếng cơm nuốt xong tôi nói:
– Anh xấu tính, suốt ngày đánh nhau như thế này thì làm gì mà có người yêu, hơn nữa anh chỉ thích gái xinh thôi, gái xấu là không thích đâu. Gái xinh thì nó yêu mấy đứa khác rồi thành ra ế. Hay em làm mối chị em cho anh nhỉ!
– Vào rừng mơ bắt con tưởng bở đi nhé, không phải mỡ đâu mà húp. Hơn nữa chị em tính đồng bóng không yêu ai đâu hì hì.
Tôi gật gù nói:
– Ờ cũng đúng hay là em làm người yêu anh nhể, à mà thôi coi như nói. Lùn một mẩu được ba mét cưa đôi thế này hôn thì phải bế à. Hơn nữa lại còn xấu gái nữa.
– Này! Chê xấu thì tự cầm lấy mà ăn nhé!
Nói xong Giang giữ lấy cái hộp cơm lại phía tôi rồi tỏ cái vẻ mặt phụng phịu. Tôi cười cười rồi bảo:
– Thôi không trêu nữa, cố gắng đút cho anh nào, nhanh còn uống thuốc.
Giang chu môi lại xì một tiếng rồi bắt đầu đút tiếp cơm cho tôi. Đúng lúc này thì mấy thằng lâu nhâu phi xe máy điện qua thấy cảnh đấy thì hí hửng trêu:
– Khiếp mới gặp nhau từ sáng đến giờ mà đã đổ nhau rồi à, kinh thật đấy!
Thằng Bảo nhí nhảnh cười ha hả từ cổng vào. Được gán ghép thế đột nhiên Giang đỏ nựng cả mặt lên vì xấu hổ. Hai cái má phơn phớt hồng nhìn cũng đáng yêu. Ve vẩy cái lọn tóc đuôi gà Giang rít khẽ nói:
– Đổ cái gì mà đổ, mấy người tự mà trông nhau đi, em đi về. Suốt ngày nghịch ngợm đánh nhau là không ai bằng thôi.
Thằng Mạnh “lé” cười hì hì bảo:
– Thôi đút thì đút nốt cho anh ấy đi, làm gì mà căng thẳng thế.
Thằng Mạnh nói xong thì tiến lại chỗ tôi nói:
– Sao anh bị khâu bao nhiêu mũi? Có bị thêm chỗ nào không?
Tôi tặc lưỡi nói:
– Mười lăm mũi nói chung là đau ra phết đấy, thế mấy thằng có thằng nào bị băm phát nào vào người không?
Thằng Tiến cười hề hề nói:
– Em thì may có cái cặp, mẹ nó rách bự chảng một mảng, về nhà lại vô tình bị bà già nhìn thấy chứ, may là bảo con bị vướng vào cái xe máy nó ngã nên rách, với lại quần áo bị bẩn nữa. Dấm dúi vác được lọ thuốc xoa bóp sang đây cho mấy anh em.
Mấy thằng thi nhau vạch quần áo ra mà xoa, Giang thì cứ trợn tròn cái mắt ra mà nhìn mấy đứa tự nhiên như vậy.
Bốn thằng xoa xoa cho nhau xong thì nói:
– Bao giờ anh được cắt chỉ?
– Một tuần sau, giờ uống cái thuốc đã, mẹ rách có một tí mà chảy bao nhiêu là máu luôn, mai lại đéo phải mặc đồng phục đến trường rồi. Kiểu gì tí nữa ông bà già cũng gọi điện về vì được thông báo đấy, chúng mày ở đây tỏ vẻ ăn năn hối lỗi cùng với tao nhé.
– Tưởng gì chứ chuyện đó vô tư anh.
Thằng Bảo nói với tôi xong thì quay sang phía Giang nói:
– Này! Có cần anh đưa về không?
Giang xì một tiếng bảo:
– Thôi khỏi phiền mấy anh, em tự đi xe ôm về được, à anh Nam, trả lại em tiền thuốc đi!
Tôi méo miệng giả vờ nhăn nhó nói:
– Đợi hết đau đã nào, chưa gì mà đã đòi tiền rồi, thôi được rồi. Bảo mày vào trong nhà lấy cái ví ở cặp ra ba triệu trả cho Giang hộ tao.
Giang cự lại luôn:
– Mất bao nhiêu tiền em lấy đúng từng ấy, hơn cũng không lấy mà kém phải trả thêm.
Tôi cười hì hì bảo?
– Coi như tiền công giúp bọn anh được chưa hì hì, mà anh bảo này cứ cầm xe của anh đi học, hôm nào anh không bị đình chỉ học thì qua đón anh!
Giang vội hét lên:
– Anh bị hâm à? Ai lại làm thế, hơn nữa em với anh học khác buổi nhau đưa với đón cái gì, thôi giúp nhau như thế này là nhiều lắm rồi nhé. Em về đây bye bye!
Nói xong con bé xách cái balô lên vai rồi đi ra ngoài. Thằng Bảo nhanh trí phóng cái xe ra theo sau rồi kỳ kèo mãi cũng đèo được con bé về nhà. Mấy thằng quay lại hỏi tôi:
– Anh tính tán con bé này à?
– Tán cái gì đâu, chẳng qua nó kêu cứu rồi giúp mình thôi mà chúng mày thấy đấy, nhìn cũng có xinh xắn gì đâu, được cái vυ" hơi to một chút thôi chứ mặt thì bình thường. Hơn nữa lùn có một mẩu này, thậm chí cái tính khó như ma yêu đương gì!
Mấy thằng gật đầu đồng tình, thằng Mạnh “lé” nói:
– Kiểu này thì chắc mấy thằng đó không tha anh em mình đâu, đảm bảo kiểu gì cũng đánh nhau nữa, anh em mình phải cẩn thận.
Tôi gật đầu nói:
– Không sao, cứ chuẩn bị sẵn tinh thần đi, chú ý đừng đem dao với kiếm, bị nghi ngay đấy, chúng mày cứ lấy mấy đoạn xích mèo loại lớn ấy, gập lại làm ba rồi hàn hai đầu vào. Cái loại đó để trong ba lô được, mà vụt thì cũng ác, thêm vài con dọc giấy loại nhỏ nữa, cái đấy mà rạch thì bén lắm!
Mấy đứa gật gù vì ít ra mấy cái loại đồ như vậy mang trong cặp cũng chẳng mấy khi bị dòm ngó cả.
Hơn một tiếng sau thì thằng Bảo mới phóng xe về. Vừa phanh cái két phát ở sân thì mấy thằng đã nhao nhao hỏi:
– Mày làm đéo gì mà lâu thế, tính thịt em nó à?
Thằng Bảo lắc đầu nói:
– Mấy thằng mày chỉ thế là giỏi thôi, tao đèo em ấy về xong thì qua quán nước hỏi chuyện vu vơ, nói chung là cả trường biết đánh nhau rồi nhưng nghĩ chắc là không sao, hơn nữa trong thời gian kỷ luật nên trường cũng không để tâm lắm.
Tôi gật gù rồi nói:
– Không để tâm nhưng kiểu gì cũng soi anh em mình đấy, làm đéo có chuyện tỉnh bơ. Tụi giám thị với giáo viên mấy đứa chỉ mong sao có chuyện xảy ra còn vòi vĩnh tiền phụ huynh các kiểu, tao đảm bảo luôn.
Thằng Bình ‘boong’ nhai rồm rộp gói quẩy rồi bảo:
– Anh có ông bà già đứng sau rồi, hơn nữa còn có các cốp to nữa sợ cái gì!
Tôi tặc lưỡi trả lời:
– Ờ thì thế! Xoắn gì đâu… nó đến thì lại múc, nhưng chuyện tao bị chém thì đừng nói cho ông bà già biết để anh em mình xử không thì rách việc ra.
Mấy thằng gật đầu rồi vào trong nhà, hai chúng nó mỗi đứa một cái máy tính bắt đầu chơi game, tôi đau quá nên uống thuốc xong rồi vào nghỉ.
Chúng nó chơi đến tối mịt thì về, trước khi về cũng không quên mua đồ ăn rồi bảo có chuyện gì ới chúng nó luôn để chúng nó xin phép ông bà già qua nhà tôi.
Cố gắng khóa cái cửa rồi tôi vào phòng ngủ trên tầng hai, thả nhẹ người xuống cái giường tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Giang.
Hai mươi phút sau thì có tin nhắn lại, nói chung là cũng chỉ là vài lời cảm ơn mà thôi. Hóa ra con bé khi nói chuyện bình thường thế này cũng đáng yêu ra phết.
Sáng hôm sau đến gần chín giờ sáng tôi mới dậy, lọc cọc khóa cái cổng rồi tôi bắt taxi đi thay cái băng. Đang thay băng xong đột nhiên có điện thoại.
Tôi chưa nghe được mà đến khi xong thì mới nhấc máy. Cái số lạ hoắc chưa thấy bao giờ. Vừa nhấc máy lên đã có giọng nói trong trẻo vang lên:
– A lô Nam đấy hả?
– Dạ! Ai đấy ạ?
– Cô Đào dạy sử đây, em có nhà không? Cô với Giang đang ở dưới nhà em đây này.
– Dạ vậy hả? Nhưng mà em giờ đang đi thay băng rồi cô ạ. Chắc nửa tiếng nữa mới xong về cô ạ!
– Vậy hả? Cô với Giang chờ nhé!
Tôi cúp máy thầm nghĩ “Quái lạ có việc đéo gì mà tự nhưng bà giáo viên này đến thăm mình nhỉ, lạ à nghe, chắc là cái Giang lại bép xép chuyện gì rồi”.
Thay băng xong thì tôi lại bắt taxi về đến nhà. Vừa về đến thì đã thấy cô Đào và Giang đợi tôi rồi, tôi mỉm cười bảo:
– Sao tự dưng cô lại đến thăm em thế ạ?
Cô Đào mỉm cười nhỏ nhẹ với cái giọng giáo viên sử của mình nói:
– Tại cô mà em ra nông nỗi này!
Tôi cười hì bảo:
– Em đánh nhau có liên quan gì đến cô đâu mà tại cô, cái Giang lại bép xép cái gì hả!
Giang chu môi cự lại:
– Em có nói gì sai đâu, có thế nào kể thế.
Tôi mỉm cười hất hàm bắt Giang mở khóa cổng cho tôi, Cô Đào đi vào với túi cam và một gói bánh. Tôi lững thững đi vào thì Giang nói:
– Sáng dậy ăn gì chưa mà đi thay băng đấy, mà cũng chuẩn bị ăn cơm trưa rồi, chắc tí nữa lại cơm hàng à?
Tôi cười ha hả bảo:
– Này! Không phải người yêu, cũng chẳng phải mẹ của anh mà lên giọng đấy nhé, cho ăn đòn đấy biết anh đánh nhau thế nào chưa!