Đang ngồi nhâm nhi gói bim bim với cốc trà đá ở cổng trường thì thấy mấy thằng choai choai lớp mười hai vắt vẻo điếu thuốc trên môi lững thững bước từ quán nước ven đường sang đường vào lớp. Thằng Bảo vội vỗ vỗ đùi tôi nói:
– Anh Nam… anh Nam… tụi lớp mười hai trông ngứa mắt thật, mẹ mấy thằng chó đó cậy hơn anh em mình có một lớp thôi mà ra vẻ bố đời.
Tôi tặc lưỡi nói:
– Kệ con mẹ chúng nó mày, nó với anh em mình có cùng đẳng cấp đéo đâu, chuẩn bị vào lớp thôi không lại bị mấy ông bà giáo càu nhàu. Nhìn mặt mấy mụ giáo viên ức chế bỏ mẹ lên được đấy. Mấy thằng lớp mười hai đó chắc chỉ bằng tuổi anh em mình thôi, có khi kém hơn đấy vì anh em mình được thầy cô “yêu quý” quá mà!
Thằng Bảo cùng với thằng Bình ‘boong’, Tiến ‘tùng’, Mạnh “lé” cười hô hố gật gù. Rút tờ năm trăm ra đưa cho bà bán hàng nước rồi tôi bảo:
– Bu cho con gửi tiền nước, thừa thiếu bao nhiêu cứ cầm đấy ghi lại khi nào hết ới cho anh em chúng con một tiếng…
Bà hàng nước cười hề hề với cái khuôn mặt nhăn nhúm rồi bảo lại:
– Được được… dạo này lại thụt két được hay sao mà chịu chi thế con!
Tôi bĩu mồm nói:
– Bu nghĩ con là ai mà phải thụt két nhà cơ chứ! Mái thoải đê. Nào anh em mình vào.
Lững thững được vài bước thì tiếng trống vang lên, vào đến cổng trường thì mấy em cờ đỏ giữ năm chúng tôi lại rồi nói:
– Các bạn đến muộn, đọc tên với lớp ra đây.
Tôi trợn mắt lên bảo:
– Này! Cứ nghi Nam công tử 11C5 ra nhé, tội đâu anh mày chịu còn mấy thằng này thì thôi khỏi:
Mấy em cờ đỏ nghe thế thì bắt đầu run run nhưng vẫn có vẻ cứng miệng nói lại:
– Không được, bao nhiêu người thì phải ghi hết vào, không bỏ sót ai được.
Tôi cười hềnh hệch, vênh cái môi lên rồi nhìn vào cái quyển sổ trực ban sau đó nghiêm giọng nói:
– Có thật thế không? Không nghe lời anh là rách việc đấy nhé, đừng để anh mày nóng lên, lúc đấy không vui đâu mấy em ạ.
Đúng lúc đó thì có một em tóc đuôi gà búi cao vội chạy ra rồi nói:
– Tôi sẽ ghi thêm cách anh lỗi hăm dọa cờ đỏ vào luôn.
Tặc lưỡi một cái rồi tôi mυ"ŧ cái kẹo cao su thành tiếng tộp tộp rồi bảo:
– Hộ cái! Năn nỉ đấy, dọa nhầm người rồi cô em, mà cô em tên gì lớp nào đấy? Nhìn cũng kháu ra phết đấy nhỉ. Có người yêu chưa?
Em có tóc đuôi gà lườm một cái sắc lạnh, cái miệng chu ra với giọng điệu thách thức nói luôn:
– Không phải việc của anh nhé! Tên gì!
Tôi bâng quơ trả lời:
– Anh nói một lần rồi, không nói lại lần nữa.
Nói xong tôi ngoắc tay thì mấy thằng ong ve theo tôi hí hửng đi vào lớp. Thằng Mạnh “lé” nó bước sau bảo:
– Em hơi bị cay con cờ đỏ ấy đấy, mẹ chỉ được cái chực chực ghi sổ thôi chứ chẳng được cái vẻ gì.
Thằng Tiến ‘tùng’ thì bảo:
– Mẹ em ấy hơi bị được còn gì nữa, trông cái vẻ mặt đanh đá thế thôi nhưng tao biết thừa, hăm dọa các kiểu là em ấy xanh mặt ra ngay thôi mà, nhìn lùn lùn mà vυ" to phết, bóp sướиɠ phải biết. Mông còn to nữa, khi nào anh em thử bóp mông nó cái!
Tôi cười vì cái thằng Tiến này chuyên môn tia gái, em nào vυ" to vυ" sệ thậm chí là coóc xê màu gì nó cũng phải tia cho ra bằng được.
Vào trong lớp thì nó nhốn nháo vô cùng, cái lớp tôi không phải dạng cá biệt nhưng cũng chẳng kém là mấy, không đứng thứ nhất trên xuống nhưng chẳng bao giờ mất vị trí thứ hai từ dưới lên cả.
Mấy thằng mọt sách thì cầm mấy quyển truyện tranh hoặc mang điện thoại ra chơi điện tử. Tôi cùng với mấy thằng vào ngồi xuống bàn cuối cùng, gác chân lên chém gió.
Đang hăng say thì cô giáo dạy Sử vào. Cô này tên Đào, mới chuyển từ trường khác đến, cái đặc biệt của cô này là giọng trong vắt nghe mả muốn thỉu đi liền. Cái lớp này toàn con dân buôn bán chợ búa nên cũng chẳng ham hố Sử gì cả nên ồn ồn khiến cô phải nói to lên.
Đang ngồi vất quyển sách lên bàn ra vẻ chăm học lắm. Tôi cười nhếch một cái rồi lấy điện thoại ra chơi điện tử.
Thực ra tôi không phải là một thằng học dốt mà thực ra là một đứa được đào tạo dạng gà nòi. Không có giải thưởng gì cả nhưng ít ra những cái phát minh lặt vặt gửi cho mấy cơ quan nước ngoài có bằng sáng tạo trẻ thì tôi đầy nhóc rồi. Hơn nữa vốn yêu thích Sử nên gần như mấy cái chương trình phổ thông này chẳng nhằm nhò gì với tôi.
Không phải khen hay nhưng tôi chỉ khá được mỗi hai mấy môn là Lý, Sử Văn với Địa, còn toán thì học cũng bình thường, ngu nhất là môn Sinh.
Đang chăm chú chơi thì có tiếng khe khẽ của cô Đào:
– Nam! Đứng lên cho tôi biết là diễn biến nửa sau của Chiến tranh thế giới thứ hai.
Tôi thầm nghĩ “Mẹ đúng phỏm của mình rồi, chơi COD bao nhiêu năm chẳng nhẽ mấy cái vớ vẩn này lại không biết, quả này cho mụ này bẽ mặt luôn”.
Tôi nói luôn một đống các sự kiện rồi ý nghĩa mà cái quyển sách giáo khoa nó viết được vài trang sau đó tôi cười kiểu khinh thường bảo:
– Còn thiếu gì không cô? Cần em bổ xung không! Mà chắc gì cô đã biết em thiếu cái gì mà bảo em bổ xung.
Vừa nói xong thì cả lớp ồ lên một tiếng khiến cô giáo phải ổn định trật tự. Có vẻ cô Đào khó chịu với tôi rồi, nghe tôi nói thế thì cô Đào bảo luôn:
– Vậy em cứ bổ xung đi xem có cái gì nữa!
Đúng vào mạch của tôi, riêng cái ngày Dday ngày 6 tháng 6 năm 1944 lên bờ biển Normandie của nước Pháp khiến tôi không quên được. Chính xác là bao nhiêu màn game đã tái hiện lại được cuộc đổ bộ đó.
Cô Đào há hốc mồm ra vì không nghĩ tôi nói được chuẩn ngày tháng rồi diễn biến như vậy. Chừng năm bảy phút trôi qua thì tôi hất hàm nói:
– Như thế này đã đủ chưa cô?
– Được! Ngồi xuống và cất cái điện thoại đi nhé! Không được chơi trong giờ đâu.
Tôi nhăn nhở ngồi xuống thì thằng Mạnh “lé”quay sang chỗ tôi bảo:
– Anh Nam được đấy, làm cho bà ấy cứng họng luôn.
Tôi thổi kẹo cao su đánh cái tộp thật khẽ rồi nói:
– Quá là bình thường với tao luôn.
Lúc này thì thằng Tiến ‘tùng’ hí hửng bảo:
– Anh ơi… em tia được rồi đấy, bà này hôm nay mặc coóc sê màu trắng ngà kiểu da người ấy, nhìn có vẻ nâng nâng vυ" anh ạ!
Tôi quay sanh bảo nó:
– Thế tao đố mày soi được bà ấy mặc xì líp màu gì đấy, soi được như vậy thì mới gọi mày tài chứ nhìn thấy coóc sê là quá bình thường.
Nghe tôi nói như vậy thì nó cười hì hì bảo:
– Được rồi! Em sẽ cố gắng xem! Chắc chắn là sẽ biết màu gì, tí nữa ra chơi thám thính nó xem.
Mấy đứa chúng tôi ngồi bàn dưới to nhỏ như vậy thì đột nhiên nghe tiếng ‘bộp’. Cô Đào á lên một tiếng vội đưa tay lại xoa xoa mông của mình mặt đỏ lựng như gấc. Viên bi nhỏ màu trắng nảy tách tách dưới sàn gạch.
Hóa ra có một đứa dùng súng bắn bi nhằm mông cô Đào bắn.
Có lẽ vừa đau vừa xấu hổ nên cô Đào vừa ngượng vừa tức, đôi môi mím lại còn đôi mắt thì đầy vẻ giận giữ. Nước mắt ầng ậc chuẩn bị chảy ra thì mấy thằng cười hô hố. Tôi vội quay sang thằng Bình ‘boong’ hỏi:
– Đứa nào làm gì đấy mày!
Thằng Bình quay lại nói khẽ:
– Thằng Quyền ‘thế’ nó dùng súng bắn anh ạ, chắc là cũng đau đấy, súng bắn bi loại mới này bắn căng lắm.
Tôi hất hàm hỏi lại nó:
– Mày có nhìn thấy chắc chắn nó bắn không?
Thằng Bình ‘boong’ gật một cái rồi bảo:
– Em trông thấy mà! Chính nó, nó còn đang cười hô hố kia kìa.
Cũng thuộc dạng nghịch ngợm trong lớp nhưng tôi chưa bao giờ làm cho giáo viên đau cả, trêu cho sợ thì có chứ chưa bao giờ làm giáo viên đau. Nghe thằng Bình nói như vậy tôi lẳng lặng cúi xuống, vặn cái thang nghế ra thành một cai típ sắt hình hộp dài tầm 60 phân rồi nhảy luôn lên bàn tiến đến chỗ thằng Quyền ‘thế’ giáng một phát mạnh vào vai nó.
Quả thật tôi muốn đập vào đầu nhưng sợ nó lại giãy đành đạch nên đập vào vai nó thôi. Thằng Quyền vội nhảy lên bàn chạy thì tôi đập tiếp vừa đập tôi vừa chửi:
– Đ-t mẹ mày thằng chó Nam. Mày nhớ đấy, bố mày không để yên đâu!
Cả lớp ầm ầm lên, mấy thằng đệ tôi thì vội can tôi ra còn mấy đứa thì can thằng Quyền chạy, cô Đào cũng vội vã ổn định lớp rồi bảo lớp trưởng gọi giám thị lên.
Nhanh chóng tôi và nó đều được xuống phòng hội đồng uống nước trà. Nhìn thấy tối nó gườm gườm mắt nói:
– Nhớ mặt bố mày đấy, bố mày không để yên đâu!
Tôi vểnh mặt cười cợt nhả bảo:
– Hộ bố mày cái! Sợ quá cơ…
Xuống phòng nói chuyện một lúc thì tất cả mọi việc cũng sáng tỏ. Thằng Quyền bị đình chỉ học một tuần còn tôi bị đình chỉ học ba ngày.
Lên lớp thì thằng Quyền xách cái ba lô lững thững đi về, không quên được mối thù này, nó còn lẩm bẩm cái gì đó.