Ngày 9 tháng 11 năm 20XX, âm lịch nhằm vào ngày 5 tháng 10, đây là ngày tổ chức toạ đàm thiên sư cả nước lần đầu tiên. Địa điểm tổ chức là tại một khách sạn lớn ở Vụ Châu thị.
Buổi sáng 8 giờ, Hạ Cô Giang đã đến cửa hàng, khi cậu đến Hạ Cô Hàn đang nhàn nhã ngồi ở ghế ăn bữa sáng. Nhưng bộ mặt lại ngái ngủ không hề có chút tỉnh táo.
Hạ Cô Hàn thấy mặt thằng em ngáo liền lười biếng mà nói:“ chào!”
“ Em đến đưa đồ nè.” Vừa nói Hạ Cô Giang vừa đưa ra một nộ tây trang màu xám nhạt còn trong túi nilon chuyên dụng.
Đây là bộ tây trang mà Bộ ngành đặc thù đặt may riêng cho Hạ Cô Hàn,vì họ nghe nói Hạ Cô Hàn sẽ tham dự toạ đàm nên đã gấp rút sáng tối lấy số đo mà may ra. Đây chính là bộ tây trang thủ công 100%.
Hạ Cô Hàn uống xong ngụm cháo, không khỏi ngước mắt nhìn:“ thật sự phải bận như vậy sao?”
Tây trang quá ư rườm rà vướng tay chân, Hạ Cô Hàn lại ưa phong cách thoải mái tối giản, nên mấy loại trang phục nào áo sơ mi áo ghi lê rồi áo khoác cùng cà vạt này ngoại trừ bá quỷ tổng tài nhà y thì y chả ưa chút nào.
“ Dù sao cũng bận có một ngày, hết toạ đàm anh vứt đi cũng được.” Hạ Cô Giang đem tây trang đưa qua: “ cấp trên đặc biệt yêu cầu, anh cho chút mặt mũi đê.”
Hôm nay, cũng là ngày đầu và lần đầu Bộ ngành đặc thù nói ra quan điểm, nên cấp trên đặc biệt chú trọng. Thành viên trong Bộ ngành ai cũng bận một bộ trang phục chính thức. Đến cả Hạ Cô Giang cũng đống một thân tây trang đen, phối cùng áo sơ mi trắng đống thùng bên trong.
Quả thật nếu thêm cặp kính đen thì không khác gì đặc vụ áo đen.
Nếu đã nói đặc biệt chuẩn bị thì Hạ hoàng thượng cũng không thể cự tuyệt, vươn tay nhận bộ y phục, sau đó y lên lầu thay. Truyện Phương Tây
Chỉ vài phút sau, Hạ Cô Hàn bước xuống thì cả căn tiệm bán đồ vàng mã như đang mã hoá thành vàng.
Bình thường không mặc chính trang, vậy mà khi phủ lên người một cây tây trang lịch sự chỉnh chu lại khiến người khác cảm thấy ánh mắt như bị đèn soi đến. Chứ đừng nói đến Hạ Cô Hàn, thằng cha muốn sắc có sắc muốn dáng có dáng kia.
Quả thật, y chỉ cần đứng yên cũng khiến người khác cảm thấy nhũn cả chi.
Bộ ngành đặc thù đưa cho Hạ Cô Hàn bộ tây trang màu xám, kích cỡ vừa đúng. Làm nổi bật hình thể Hạ Cô Hàn đến cực điểm.
Đôi chân dài thẳng, vòng eo mảnh khảnh, cánh tay thon nhỏ, quả thật không chỗ nào chê được.
Áo sơ mi đen bên trong không cài hai nút trên cùng làm lộ ra cái cổ trắng nõn cùng xương quai xanh hãm sâu. Không những thế, ở vị trí xương quai xanh còn ẩn ẩn hiện lên một vết đỏ ám muội.
Trắng đen tương phản kíƈɦ ŧɦíƈɦ tròng mắt người khác. Đầu tóc lại không chải mà rũ xuống trán, đuôi mắt phiếm đỏ vì vừa ngáp tạo nên một loại gợi cảm đặc biệt chỉ có trên người Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Giang tin chắc chỉ cần Hạ Cô Hàn xuất hiện, không cần nói gì thì cái toạ đàm đó chả ai giật nổi spotlight với thằng chả.
Hạ Cô Giang một bên đánh giá Hạ Cô Hàn, một bên cợt nhả nói: “Hạ Cô Hàn, trước kia anh trùm bao bố trên người hay gì? Đúng là phí phạm của trời.”
Hạ Cô Hàn cũng hơi đâu đùa giỡn với Hạ Cô Giang vì Cố Tấn Niên từ lúc nào đã bước đến bên cạnh, sau đó vươn tay vuốt qua dấu đỏ trên xương quai xanh của y.
Đó là dấu vết tối qua Cố Tấn Niên đặt y trên bồn rửa tay để lại.
Hạ Cô Hàn khẽ run một cái sau đó ngướC mắt nhìn Cố Tấn Niên:“ anh định làm gì?”
Vừa dứt lời liền thấy ngón tay ông chồng quỷ nhanh chóng cài lại hai nút áo trên cùng, sau đó còn với lấy cái cà vạt khi nãy Hạ Cô Hàn vứt trên quầy.
Thao tác thành thạo, Cố Tấn Niên đã nhanh chóng thắt cà vạt cho y.
“ Ưm ~ nghẹt, thở không nổi!” Hạ Cô Hàn lắc lắc, tay cũng vươn lên muốn cởi cà vạt ra. Nhưng bàn tay đã bị hắn đè lại.
“ Vậy mới đẹp.”
“ Ưm... Đẹp thì cũng được. “ Hạ Cô Hàn cũng để yên sau đó lại hỏi:“ mà sao anh thắt thành thạo thế?”
Hạ Cô Hàn cho rằng, mấy bộ suit sang chảnh thời thượng của Cố Tấn Niên là biến một phát ra, căn bản đâu cần động tay cài nút thắt cà vạt. Nhưng nào ngờ, hắn không chỉ biết thắt mà còn thắt đến thành thạo thế này.
“ Thường thôi.”
Cố Tấn Niên mặt không đổi sắc nói. Chuyện gì chứ bá quỷ tổng tài sao lại không biết thắt cà vạt.
Hạ Cô Hàn cũng hiểu rõ, nhẹ nhàng mà cười một tiếng.
Hạ Cô Giang khi đến đây đã ăn sáng nhưng giờ nhìn cái cảnh vợ chồng thằng anh mà cảm thấy no một bụng cơm chó. Nhất là khi thấy Cố Tấn Niên hoá ra một bộ tây trang y hệt Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Giang:......
Người khác cũng ai thấy thím đâu, đồ đôi làm con mịa giề??????
***
Khách sạn nằm ở phía Tây Nam thành phố Vụ Châu, còn hẻm Ôm Nguyệt lại nằm ở phía Bắc. Một bắc một nam tuy cùng thành phố nhưng lái xe cũng hơn cả tiếng đồng hồ.
Cả một đường đều là Hạ Cô Giang lái xe, khi đến khách sạn cũng còn vài phút thì bắt đầu toạ đàm.
Hạ Cô Hàn hôm nay lấy thân phận Cố vấn nên cũng xem như là một thành viên trong Bộ ngành đặc thù. Hạ Cô Giang trực tiếp đưa Hạ Cô Hàn đến phòng nghỉ của Bộ.
Phòng nghỉ lớn, người đến cũng không ít.
Khi Hạ Cô Hàn bước chân vào thì khẽ lùi bước về sau. Bên trong phòng, bất kể nam hay nữ đều đóng trên người bộ tây trang đen áo sơ mi trắng, nếu không phải Hạ Cô Giang đứng bên cạnh. Thì y đã nghĩ bản thân đi nhằm vào phòng họp bảo an nào đó.
Không chỉ tây trang đen, mà bên tai còn đeo thêm tai nghe, quả thật nhìn trái nhìn phải cách nào cũng y hệt bảo an.
Hạ Cô Hàn còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi, thì đã thấy một con rối vải nhỏ lon ton chạy tới ôm chầm lấy chân Hạ Cô Hàn, dùng thanh âm máy móc mà nói:“ ông chủ Hạ, anh hôm nay đẹp trai quá!”
Chính là con rối của Tô Bỉ, vì hôm nay là trường hợp đặc biệt. Tô Bỉ còn may cho con rối một bộ tây trang đen kèm áo sơ mi trắng, theo đó là một cái cà vạt hồng, quả thật đáng yêu max điểm. Giờ phút này, con rối đang ngửa đầu nhìn Hạ Cô Hàn, trong ánh mắt toát ra hai trái tim nhỏ.
“ Bé cũng rất đáng yêu.” Hạ Cô Hàn cũng khen con rối.
Khiến nó vui đến cười tươi như hoa, sau đó cầm một cành hoa hồng đưa tới:“ ông chủ Hạ, tặng anh.”
“Cảm ơn nha.” Hạ Cô Hàn nói một tiếng cảm ơn, nhưng không đưa tay nhận bông hoa:“ chỉ là hoa thì không thể “
Ở trong mắt người khác, con rối nhỏ này chính là đại biểu cho Tô Bỉ, Hạ Cô Hàn vẫn giữ đúng thái độ không để người khác phải hiểu lầm.
Hạ Cô Hàn vốn dĩ đã thu hút không ít ánh mắt, rồi có con rối nhỏ một phen câu thông nên càng khiến người trong phòng tò mò nhiều hơn.
Có không ít ánh mắt không kiên dè nhìn chăm chú y.
Có người kéo kéo áo Tô Bỉ, nhỏ giọng hỏi: “cô quen người đó sao?”
Nếu không quen thì làm sao có chuyện con rối nhỏ kia chạy đến thân cận như thế? Phải biết rằng trong Bộ ngành đặc thù này chưa có ai khiến con rối nhỏ nhiệt tình như thế, nó không khác gì chủ nhân của nó một người lạnh lùng.
“ Là Cố vấn của bộ ngành.”
Tô Bỉ thao tác ngón tay, đem con rối nhỏ đang đứng ngay chân Hạ Cô Hàn kéo trở lại. Tuy rằng hôm nay Hạ Cô Hàn rất đẹp, nhưng cô cũng chưa từng có ý nghĩ muốn tặng hoa. Cái chuyện tặng hoa chính là do con rối nhỏ kia tự chủ trương. Cô cũng không thể hiểu nổi tại vì cái gì con rối nhỏ lại vô cùng yêu thích và nghe lời Hạ Cô Hàn đến vậy.
“Chính là hắn sao?” Người vừa hỏi thanh âm có chút cao.
Khi cô vào Bộ ngành đặc thù thì cũng loáng thoáng biết được Cố vấn ngoài biên chế vô cùng lợi hại và thần bí. Tuy không nằm trong biên chế nhưng lại nhận đãi ngộ hơn những thành viên khác rất nhiều lần.
Vốn dĩ cô còn nghĩ là một ẩn sĩ cao nhân, những giờ gặp được thì không khỏi nhíu mày. Là một thanh niên trẻ tuổi còn rất đẹp trai.
Cái này? Cái này? Cái này?
Sao lại có một thanh niên xinh đẹp đến như vậy, vậy không lẽ nhờ khuôn mặt đó mà có thể làm Cố vấn ư?
Sau khi thân phận Cố vấn của Hạ Cô Hàn được công khai thì sự yên lặng trong phòng đã không còn. Tiếng rì rầm mang theo nghị ngờ cũng vang lên.
Những ánh mắt trong phòng cũng theo đó mà đầy khinh thường hướng về phía Hạ Cô Hàn.
Ngày hôm nay, tập họp ở đây đều là thiên sư đến từ nhiều gia tộc, khi họ vào Bộ ngành đặc thù, trong gia tộc họ chính là thiên tài, nên ngạo khí không hề nhỏ.
Khi vào Bộ ngành đặc thù, cũng trải qua thi thử. Dù cho là Hạ Cô Giang,
Trần Mạt Lãng hay Tô Bỉ bọn họ cũng phải thi chung đợt. Nên thực lực của bọn họ cũng coi như đều biết.
Nhưng bây giờ thì sao?
Một người vô danh, không những thế lại còn trẻ vậy mà lại là Cố vấn của Bộ ngành đặc thù. Nói dễ nghe là nhân viên ngoài biên chế, nhưng ai cũng biết rõ cái nhân viên ngoài biên chế này chính là cấp trên của họ.
Ai mà muốn bản thân bị một người trẻ hơn đè một đầu, nên nhóm thiên sư mới gia nhập ai ai cũng đều không phục.
Bất quá, có quy định nên dù có không phục, họ cũng không thể làm gì ngoại trừ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hạ Cô Hàn, cũng không có ai đến chào hỏi y.
Nhưng cũng có một hai kẻ thấy vui khi người gặp hoạ, mà đứng một bên nói:“ bên ngoài có không ít cao nhân, để xem chút nữa hắn làm được gì. Dựa vào quan hệ để bò lên thì khi ngã chắc đẹp mặt lắm. “
***
Hạ Cô Hàn đối với tầm mắt của bọn họ thì coi như không thấy, sau đó tìm một vị trí còn trống mà ngồi xuống.
“ Xem mấy kẻ đó có vẻ không phục anh.”
Hạ Cô Giang một bên vừa chọt cánh tay Hạ Cô Hàn vừa nhỏ giọng nói. Mặt mày lại vô cùng hứng khởi, không khác gì đang chờ xem drama.
Những ánh mắt của những người trong phòng càng lúc càng lộ liễu nhìn về phía Hạ Cô Hàn. Hạ Cô Giang càng vui vẻ hơn, cậu muốn xem một bộ phim vả mặt bẹp bẹp nha.
Hạ Cô Giang bên cạnh cũng không ra mặt nói giúp nên không ít người trước đó còn nghĩ Hạ Cô Hàn có thực lực cũng không khỏi nghi ngờ.
Chỉ khi Hạ Cô Hàn show ra thực lực của bản thân thì mới có thể khiến họ tâm phục khẩu phục.
“ Phiền phức “
Hạ Cô Hàn đương nhiên hiểu những điều đó, không phảo vì muốn gặp vị Linh y kia, y cũng chả hơi đâu đến những chỗ này.
Hai anh em đang nói chuyện, thì Sở Quân Hành đóng nguyên mộ quân phục mà xanh lục đã nhanh chóng bước đến.
“ Ông chủ Hạ.” Vừa bước đến anh đã nhanh chóng chào:“ bộ trưởng hiện tại có việc, khi xong việc ngài ấy muốn gặp cậu.”
Bộ ngành đặc biệt từ khi thành lập đến giờ Hạ Cô Hàn cũng không biết mặt mũi vị Bộ trưởng là ai.
Nhưng nghe được chút nữa gặp mặt thì y cũng đồng ý.
Sở Quân Hành cũng biết tính nết Hạ Cô Hàn, nên khi nói xong cũng không làm phiền y nữa, anh nhanh chóng đi xử lí công việc của chính mình.
Ngồi một chút thì cũng đến giờ toạ đàm.
Buổi toạ đàm cũng không có yêu cầu số người hay năng lực, miễn là thiên sư đều có thể đến tham gia. Những phe phái rồi gia tộc đều có mặt, một bộ muốn khoe ra năng lực của chính mình. Còn một số lại muốn gặp gỡ để trao đổi giao lưu.
Hạ Cô Hàn lại không đam mê cái trò giáo lưu văn hoá thế này, nên những người khác đã ra khỏi phòng nghỉ thì y vẫn nhàn nhã bắt chéo giò ngồi nguyên vị trí, bộ dáng còn mơ màng sắp ngủ.
Chỉ là không bảo lâu, bên ngoài cửa đã nhốn nháo tiếng bàn tán.
“ Dựa vào cái gì mà hắn ta không cần khảo hạch?”
“ Dựa vào cái gì hắn lại là Cố vấn.”
“ Không công bằng.”
Tiếng ồn ào không chỉ khiến các thành viên vừa gia nhập cảm nghi ngờ. Mà còn khiến những thiên sư có mặt nghi ngờ thân phận Hạ Cô Hàn.
Dần dần, có một đạo thanh âm trổ hết tài năng, ngữ khí khẩn thiết mà cùng Sở Quân Hành giằng co.
“ Ta nghe nói Cố vấn của Bộ ngành đặc thù tên Hạ Cô Hàn đúng không? Nếu ta nhớ không lầm Hạ gia có trục xuất một thành viên cũng tên Hạ Cô Hàn, thì phải?.”
“Xin hỏi Sở đội trưởng, một phế vật chính Hạ gia cũng không muốn thừa nhận, thì có tư cách gì trở thành Cố vấn của Bộ ngành đặc thù?”
“ Bộ ngành đặc thù thành lập vì cái gì, mọi người ở đây đều biết rõ. Hiện tại, lại vì một phế vật mà phá hư quy định, vậy không phải là đi ngược lại với ý nguyện bạn đầu Bộ ngành đặc thù đã nói sao?”
“ Hôm nay, nếu Sở đội trưởng không cho chúng ta một lời công đạo, e rằng những thiên sư vì muốn tham gia vào Bộ mà chịu khổ cực thi thố không khỏi lạnh lòng.”
Tác giả có lời muốn nói: anh bé đẹp lên sàn và màn vả mặt bẹp bẹp đỉnh cao.