Hôm nay sân bay đặc biệt náo nhiệt, y mới mở cửa xe liền nghe được tiếng ầm ĩ, chân còn chưa chạm xuống đất đã thấy một biển người rầm rộ chạy qua, xém chút y cũng bị họ húc văng.
Mấy người kia cũng không phải hạng vô duyên, nhận ra bản thân xém chút đụng người khác nên vội vàng xoay người nói “Thực xin lỗi”, lại vội vàng chạy đi.
Hạ Cô Hàn cũng chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, tài xế bên này nhanh nhẹn xuống xe lấy hành lí sau đó hướng dẫn Hạ Cô Hàn vào hướng phòng VIP ngồi chờ. Chỉ có Hạ Cô Dần còn ngồi trong xe ló mặt ra mà thầm thì một câu:“ xem ra chuyến của anh họ có người nổi tiếng đi cùng rồi.”
Thực hiển nhiên, những người này đều là fans, không phải tới tiếp idol thì chỉ có đưa idol mà thôi.
Hạ Cô Dần cũng thấy trên tay họ là bảng đèn led rồi cả biểu ngữ, hình này nọ nên nhanh chóng nhận ra vị nghệ sĩ đó là ai. Đây là vị nghệ sĩ đầu năm nay vừa là người phát ngôn của M, Hạ Cô Dần làm part time ở M hai tháng, ngày nào cũng thấy mặt người nghệ sĩ đó trên TV quảng cáo, rồi poster này nọ, sao không nhớ nổi.
Vị nghệ sĩ đó tên là Ngụy Thiên Khâm, năm trước thi một show tài năng đạt hạng nhất còn debut tại vị trí C nữa.
Hạ Cô Dần đối với đối phương nhận thức chỉ có như vậy, còn hỏi cậu Ngụy Thiên Khâm có tác phẩm tiêu biểu, thì thật sự xin lỗi, cậu thật không biết gì hết. Chỉ là vì cậu không có đam mê với showbiz nên mới không tìm hiểu thôi.
Hạ Cô Hàn cũng vì Triệu Hiểu Thần nên cũng được mở mang một chút kiến thức về từ ngữ của giới trẻ rồi showbiz này nọ hiện nay. Nhưng y cũng chỉ biết mỗi Hứa Thính Nhàn, Phong Nhiễm... những nghệ sĩ từng bị Tinh Quang Giải Trí hãm hại!!
Cho nên nói, muốn nhắc tới nghệ sĩ thì đừng nên nói với người Hạ gia, nhất là Hạ Cô Hàn... Vì một khi y đã nhớ mặt thuộc tên ai đó, thì người đó cũng sẽ có chuyện phát sinh.
Hạ Cô Hàn thì chả quan tâm có hay không có nghệ sĩ đi cùng chuyến, chuyện của y chính là trực tiếp đi thẳng vào khu VIP mà thôi.
Trong lúc, Hạ Cô Giang gửi cho Hạ Cô Hàn tin nhắn, nói cho thằng anh họ nghe một chút việc của Hiệp hội Thiên Sư.
—— Hiệp hội thiên sư Hàng Châu giải tán.
Chính phủ cùng Bộ ngành đặc thù lấy đủ chứng cứ liền nhanh chóng xuất kích, hiệp hội Thiên Sư Hàng Châu như rắn mất đầu còn bị chứng cứ vả vào mặt bôm bốp nên không còn lời nào để chối. Chưa đầy một ngày đã khống chế được Hiệp hội Thiên Sư Hàng Châu.
Gom tất cả về thẩm tra, kẻ có tội thì chịu tội, ai vô tội liền được thả, lúc đó những thiên sư vô tội muốn gia nhập Hiệp hội Thiên Sư ở địa phương khác hoặc muốn gia nhập Bộ ngành đặc thù thì phải chờ đến tháng 10.
Bộ ngành đặc thù chưa đầy một tuần đã giải quyết chuyện ở Hàng Châu, còn giải tán luôn Hiệp hội Thiên Sư Hàng Châu, hành động không khác gì gϊếŧ gà doạ khỉ.
Họ dùng hành động này để nói cho những Hiệp hội Thiên Sư ở địa phương khác nên biết điều và thành thật lại, đừng có động tâm tư không nên có, nên ngoan ngoãn nhận sự giám sát của chính phủ.
Đối với chuyện của Hàng Châu, những Hiệp hội Thiên Sư ở địa Phương khác có cái nhìn khác nhau, nhưng dù là gì họ vẫn vô cùng bài xích với những gì Hiệp hội Thiên Sư bên Hàng Châu đã làm.
Những hành động đó là sự táng tận thiên lương, còn để người khác nắm thóp, bắt lấy chứng cứ trí mạng. Lúc này có thằng ngu mới ló đầu ra nói giùm.
Bộ ngành đặc thù thành lập đúng thời điểm nhạy cảm, Hiệp hội Thiên Sư Hàng Châu còn muốn ra oai đem Bộ ngành đặc thù lẫn chính phủ đạp dưới chân. Giờ thì được gì,Hội phó mất mạng, hội viên cao cấp bị phản phệ, còn bị giải tán cả Hiệp hội.
Tin nhắn của Hạ Cô Giang không giấu được cảm xúc vui vẻ có chút khoe khoang. Muốn khi dễ Bộ ngành đặc thù của họ sao? Muốn xem họ bị chê cười sao? Cười đê, cười cho cậu xem nào.
Bất quá, ở Hàng Châu vẫn còn việc phải làm, nếu không cậu đu theo thằng anh họ về Vụ Châu thị rồi.
Hạ Cô Giang: “Những nạn nhân bị PUA đều được chính phủ an bài bác sĩ tâm lí tư vấn, hy vọng bọn họ có thể thoát ra cơn ác mộng đó, chân chính bước đến cuộc sống tương lai tốt đẹp.”
Đây là tin nhắn giọng nói mà Hạ Cô Giang gửi đến, Hạ Cô Hàn nghe xong không khỏi nhếch môi cười. Bấm tắt điện thoại, Hạ Cô Hàn theo tiếp viên hàng không đến vị trí chỗ ngồi.
Quả thật, khác với khoang thường, VIP an tĩnh hơn rất nhiều.
Hạ Cô Hàn vừa đặt mông xuống đã vùi mặt vào lồng ngực rộng của ông chồng quỷ, chuẩn bị đánh một giấc.
Nhưng còn chưa kịp ngủ, Hạ Cô Hàn đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang nhìn về mình, không chỉ nhìn còn đánh giá cơ thể của y nữa. Không giống nhìn một người mà giống như đang đánh giá một kiện hàng.
Hạ Cô Hàn lúc này mới ý thức được bản thân đã quên dùng linh khí che dung mạo. Nhưng đâu cần tới y lo lắng, Cố Tấn Niên ngồi bên cạnh đã sớm nhận ra mà ngẩng đầu nhìn về kẻ đang nhìn vợ của hắn, không biết vì cái gì kẻ kia khẽ nhíu mày sau đó thu hồi tầm mắt.
Tầm mắt săm soi biến mất, Hạ Cô Hàn càng an ổn ngủ hơn.
Một góc VIP trên máy bay.
“ Khi nãy anh vừa nhìn gì vậy?” Một người nam nhân đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt bị chê khuất bằng một cặp kính râm bảng lớn, hơi nâng cằm lên hỏi người quản lí ngồi bên cạnh.
Người quản lí cũng không giấu giếm, trực tiếp liền nói:“ thấy có hạt giống tốt, từ khuôn mặt đến bộ dạng đều vô cùng hợp.”
Nam nhân đeo kính râm cũng chính là Ngụy Thiên Khâm- nghệ sĩ khá nổi nhất showbiz hiện nay cũng không hiếu kì cái ' hạt giống tốt' trong miệng quản lí là ai, vì gã tin tưởng ánh mắt của người quản lí gã.
Chính người quản lí này đã đào ra gã, hơn nữa người quản kia cũng đưa gã không ít tài nguyên phù hợp, phủng gã nổi như cồn như hiện nay.
Ngụy Thiên Khâm cũng không lo lắng nhiều, vì gã biết chắc người kia luận về khuôn mặt hay bộ dáng chắc hẳn không bao giờ có thể so với gã. Khuôn mặt gã chính là tác phẩm hoàn mĩ nhất.
“ Người có thể ngồi ở khoang này, cũng chả ham hố gì vài đồng ở giới giải trí đâu.” Ngụy Thiên Khâm trào phúng mà nói.
Người đại diện nghe được chỉ cười cười chứ không nói gì.
Có lẽ không thiếu tiền, nhưng đâu có ai không mê danh vọng tiền tài? Gã không tin có người có thể chống đỡ mê lực của giới showbiz.
Nhìn tình huống, có lẽ đối phương cũng đến cùng nơi, đến lúc đó gã có thể thử một chút.
Hạ Cô Hàn cũng không biết chính mình lại một lần nữa bị người quản lí của giới giải trí nhớ thương,y bên này cần ngủ thì y vẫn ngủ, có gì thì đã có ông chồng quỷ của y chống rồi.
Người quản lí, ngồi trên ghế mà khuôn mặt cứng đờ không thể tin được, gã cứ nghĩ dù gì Hạ Cô Hàn ngủ một chút rồi dậy đi vệ sinh hay gì đó, gã sẽ thừa cơ bắt chuyện.
Nhưng không, đường bay ú ù... Hạ Cô Hàn ngủ như bất tỉnh, khiến gã bực bội không thôi.
Ngụy Thiên Khâm nhìn quản lí mà cười nhạt một tiếng.
Hạ Cô Hàn ngủ thẳng một đường đến Vụ Châu, y mới ưỡn ẹo tỉnh dậy, uốn đông ẹo tây một hồi rồi đứng lên để xuống máy bay.
Gã quản lí liền dặn dò trợ lí của Ngụy Thiên Khâm: “ cậu để mắt kĩ đến anh Ngụy, tôi đi làm chút chuyện rồi quay lại sau.”
Nếu chỉ là trái đẹp bình thường, gã quản lí sẽ không nằng nặc mà dính theo như vậy, nhưng Hạ Cô Hàn thì quá mức xinh đẹp rồi. Dù y không biết cái gì thì chỉ cần xuất hiện trước công chúng cũng đã tạo nên bùng nổ nhân sắc. Khi chất xuất chúng, khuôn mặt tuyệt mĩ còn thêm chút lười biếng, quả thật tuyệt đối nổi tiếng...
Dù thế nào gã cũng muốn thử một lần.
Ngụy Thiên Khâm biết người quản lí muốn làm gì, nên khinh miệt mà cười một cái, vì người quản lí như vậy nên Ngụy Thiên Khâm cũng sinh ra chút tò mò với ' hạt giống tốt' kia.
Gã khẽ ngước mắt muốn tìm đối phương, kết quả lại không thấy được người nào nhìn vừa mắt.
Đôi mắt giấu dưới kính râm của Ngụy Thiên Khâm không giấu nổi khinh thường với người quản lí, gã cảm thấy có lẽ đã tới lúc người quản lí nên xem lại đôi mắt của chính mình.
Bên này, người quản lí guồng chân nhanh chóng theo sau Hạ Cô Hàn, sau đó lại vờ thân thiết mà lên tiếng:“ xin lỗi cho tôi hỏi một chút!”
Hạ Cô Hàn lười biếng mà nhìn qua, rõ ràng trên máy bay đã ngủ nhiều như vậy rồi mà đôi mắt hoa đào còn nhập nhèm ánh nước. Chỉ cần nhìn một cái liền bắt được tâm người khác ngay.
Người quản lí đã biết Hạ Cô Hàn xinh đẹp, nhưng ở vị trí gần thế này vẫn phải thở dồn vì cái visual kinh thiên động địa của y. Nhưng gã cũng nhanh chóng nhớ lại mục đích bản thân,vội vàng móc ra một tấm danh thϊếp đưa Hạ Cô Hàn mà mỉm cười:“ xin chào, tôi là Trương Phi Vũ, quản lí nghệ sĩ ở Huy Hoàng điện ảnh. Xin hỏi, cậu có hứng thú với ngành giải trí hay không?”
Hạ Cô Hàn có chút bừng tỉnh, nguyên lai chính mình lại được người trong ngành ngó đến lần nữa. Không biết nghĩ đến chuyện gì, Hạ Cô Hàn đột nhiên mỉm cười.
Trương Phi Vũ vì nụ cười của mà cứng đờ, sau đó lại hoang mang không hiểu mắc cái ôn gì người đối diện lại cười? Đẹp mà điên?????
Hạ Cô Hàn không nhận danh thϊếp của Trương Vũ Phi, ngược lại hỏi: “ anh có biết công ty giải trí đầu tiên tìm tôi có tên là gì không?”
Trương Vũ Phi cũng không bất ngờ vì có công ty khác tìm Hạ Cô Hàn, vì chỉ cần khuôn mặt cùng bề ngoài thì Hạ Cô Hàn đã ăn đứt không ít nghệ sĩ trong giới.
“ Công ty của tôi là Huy Hoàng điện ảnh là công ty giải trí đứng đầu trong giới, lúc trước công ty nào tìm cậu tôi khẳng định một điều cũng không thể vượt qua công ty của chúng tôi.”
Trương Vũ Phi chỉ nghĩ Hạ Cô Hàn đang cố tình làm giá, cố tình nói úp mở về công ty khác đến tìm để nâng giá trị bản thân. Nên gã cũng không do dự mà nâng luôn công ty của gã, để coi cái công ty kia là hạng gì?
Hạ Cô Hàn đánh ngáp một cái, hứng thú mà nghe Trương Vũ Phi thổi phồng Huy Hoàng giải trí có bao nhiêu tốt, đến khi thấy gã cũng mồm khô lưỡi khát rồi thì y mới nhẹ nhàng lên tiếng:“ nghe qua Tinh Quang giải trí chưa?”
Tinh Quang giải trí, Trương Vũ Phi tự nhiên biết. Hai tháng trước, Tinh Quang giải trí chính là ông lớn trong cái vòng này.
“ lúc trước là Tinh Quang giải trí mời cậu sao?” Trương Vũ Phi cười một chút, nhìn về phía Hạ Cô Hàn ánh mắt tràn ngập đồng tình: “Vậy cậu có thể đã gặp kẻ lừa đảo rồi, Tinh Quang giải trí đã phá sản.”
“Tôi biết.” Hạ Cô Hàn nhếch môi cười cười: “Bởi vì chính là tôi khiến họ phá sản mà!”
Trương Vũ Phi: “?!!”
Hạ Cô Hàn mỉm phúc hậu và vô hại, lại nói tiếp: “ vậy hiện tại, còn muốn mời tôi không?”
Trương Vũ Phi: “…………”
Trương Vũ Phi theo bản năng mà lùi bước về sau.
Không dám, không dám!
Tác giả có lời muốn nói:
Độc cô cầu bại.
Hạ Cô Hàn debuff, muốn mời y thì phải xem mệnh công ty thế nào. Công ty có nhu cầu giải thể sớm có thể tìm y. Mại dô ~ mại dô!!!