Mùa hè nên ngày đêm có sự chênh lệch rất lớn. 7 giờ sáng mà trời chỉ khẽ sáng.
Hạ Cô Hàn theo người Chu gia từ viện điều dưỡng trở lại, người làm trong nhà đã chuẩn bị bữa tối sẵn sàng. Phải công nhận một điều chính là tay nghề đầu bếp Chu gia quá tốt, bữa ăn sắc hương đều đủ.
Chỉ là Chu Cảnh Tình còn nằm ở viện điều dưỡng thì người Chu gia ai cũng không có khẩu vị, Chu Hạc Diên ăn vài miếng sau đó được quản gia dìu về phòng nghỉ.
Chu phụ Chu mẫu cũng ăn không vô nhưng Hạ Cô Hàn còn ở, bọn họ là chủ nhân, tự nhiên muốn tiếp đãi chu đáo.
Hạ Cô Hàn thì không ảnh hưởng gò, cần ăn thì ăn, cần uống liền uống.
Chờ y ăn xong thì Chu mẫu không kiềm chế được mà lo lắng hỏi.
“ Ông chủ Hạ, con gái tôi sẽ không sao chứ?”
“Yên tâm đi, không có việc gì.”
Y cũng biết được sự lo lắng của người làm cha làm mẹ, nên liền nói ra lời chắc chắn.
Chỉ 7 chữ nhưng đối với Chu phụ Chu mẫu không khác gì liều thuốc an thần, sau khi hai người từ điều dưỡng về thì tinh thần vẫn luôn căng chặt, giờ mới có thể thả lỏng một chút.
Ăn no nê phè phỡn, hai mắt Hạ Cô Hàn cũng díp lại. Y ngáp một cái liền nói.
“ Xin hỏi phòng tôi ở đâu vậy?”
Chu phụ lập tức đứng dậy, “ ông chủ Hạ mời cậu theo tôi.”
Lúc đầu cái bộ dáng lười biếng của Hạ Cô Hàn khiến Chu phụ không tin tưởng thì hiện tại ông tôn sùng đến cực điểm. Thái độ vô cùng cung kính mà đưa y đến phòng dành cho khách ở lầu 2.
“ Ông chủ Hạ, cậu nghỉ ngơi đi, có gì trực tiếp gọi tôi là được.” Chu phụ nói.
“Làm phiền.” Hạ Cô Hàn nhẹ nhàng gật đầu, đi vào trong phòng ngủ.
Chu phụ giống như có việc muốn hỏi, nhưng lại thôi.
Hạ Cô Hàn cũng không hỏi nhiều, trực tiếp hướng tới giường mà đi.
Muốn hỏi tự nhiên sẽ há mồm hỏi.
Chờ Hạ Cô Hàn nằm trên giường, Chu phụ cũng không hỏi mà còn khẽ khàng giúp y đóng lại cửa phòng sau đó nhẹ chân xuống lầu.
Ông kì thật muốn hỏi Hạ Cô Hàn, sau khi cứu Chu Cảnh Tình thì có thể giúp cô khôi phục lại bộ dáng trẻ tuổi trước đây hay không??
Chỉ là ông nghĩ đến vấn đề định hỏi có chút làm khó người. Bao nhiêu đại sư cũng không làm được mà Hạ Cô Hàn đã ở mệnh con gái ông trở lại giờ còn đòi hỏi nhan sắc. Thật sự, ông không mở nổi mồm.
Ông nghĩ chỉ cần con gái còn sống và khoẻ mạnh. Nhan sắc tuổi xuân thì có gì quan trọng.
***
Bởi vì con mồi tùy thời đều có khả năng chui đầu vô lưới, Hạ Cô Hàn chỉ nằm nhắm mắt để đó chứ không có ngủ.
Cố Tấn Niên ngồi ở mép giường, con điện thoại cùi mà đọc tiểu thuyết.
Hạ Cô Hàn dùng chân điểm điểm eo Cố Tấn Niên, giọng nói nhựa nhựa buồn ngủ “ nói chuyện với em đi.”
Không nói y ngủ thiệt á.
Cố Tấn Niên nghe thì dẹp điện thoại, trực tiếp nghiêng người nằm xuống bên cạnh Hạ Cô Hàn, nhìn chăm chăm y.
“Ngủ đi.” Cố Tấn Niên lấy tay che trên mắt Hạ Cô Hàn dỗ cậu vợ đi ngủ.
Hạ Cô Hàn: “ vậy chút anh giải quyết thứ kia.”
Cố Tấn Niên đặc biệt lãnh khốc vô tình: “Ta sẽ kêu em dậy.”
Hạ Cô Hàn mắt trợn trắng, xoay người đưa lưng về phía Cố Tấn Niên.
Hắn liền nhanh chóng dán lên. Bé tại y còn nói nhỏ:“ nếu không thì còn một biện pháp có thể giúp em thanh tỉnh, em muốn thử không?”
Hạ Cô Hàn: “ cút!!! ”
Đừng tưởng rằng y không biết là biện pháp gì.
Bất quá bị Cố Tấn Niên làm loạn như vậy Hạ Cô Hàn cũng thanh tỉnh không ít, y dứt khoác ngồi dậy mà lấy điện thoại sau đó tìm lại thông tin về Thư Vũ Như mà sư phụ đã gửi.
Hạ Bồi Hà tra tư liệu còn tính kỹ càng tỉ mỉ, từ khi Thư Vũ Như sinh ra đến công việc đều rõ ràng.
Thư Vũ Như là người Hưởng Linh, thi đậu đại học y khoa Kinh thị. Ở đại học tốt nghiệp thạc sĩ, sau đó đến bệnh viện phụ sản Giai Hoà ở Vụ Châu làm bác sĩ phụ khoa, lúc đó ả 29 tuổi.
Gần 2 năm sau, Thư Vũ Như liền mua căn biệt thự ở Quần Tương Sơn, là trả tiền mặt một lần.
Căn biệt thự kia giá không dưới 5000 vạn.
Một bác sĩ phụ sản bình thường không thể nào đi làm 2 năm mà có số tiền to có thể mua được.
Tư liệu cũng cho biết gia đình ả hoàn toàn bình thường, cha mẹ là công nhân, khi ả học đại học còn phải vay nhiều đầu mới gom góp đủ để đóng học phí.
Hạ Cô Hàn coi một hồi thì phát ngốc.
Cố Tấn Niên ngồi ở bên cạnh liền hỏi: “em cảm thấy ả cùng Tô Duyệt Vi có quen biết?”
“uhm.” Hạ Cô Hàn lên tiếng.
Ngày hôm qua, khi cô bé ở trong tiệm thì vợ chồng Bùi Trạch đếny vẫn nhớ bé con sợ đến thế nào.
Có lẽ trên người Tô Duyệt Vi cùng Thư Vũ Như có hơi thở giống nhau, nên mới khiến bé con đó phản ứng kịch liệt như vậy.
Chỉ là hiện tại Hạ Cô Hàn chỉ có thể mơ hồ đặt ra sự liên quan của cả hai là vì quỷ thai, chứ hoàn toàn không tìm được mối liên hệ nào khác.
“Chờ bắt được người thì sẽ biết.” Cố Tấn Niên xoa xoa đầu Hạ Cô Hàn để y đừng suy nghĩ nhiều nữa
Hạ Cô Hàn ngáp một cái, nghiêng đầu dựa lên vai ông chồng quỷ:“ giúp em tỉnh táo chút đi!”
Cố Tấn Niên cầu mà không được, liền cúi đầu ngậm lấy môi Hạ Cô Hàn.
***
Thời gian nhanh chóng trôi, kim ngắn đã xoay đến số 9, một chiếc xe hơi màu trắng đã chạy đến dừng trước cửa Chu gia.
Rất nhanh từ trên xe xuống một nam một nữ.
Nam là một thiếu niên, ăn bận thời thượng quần jean áo thun in hình đầu lâu, mái tóc nhuộm màu nâu. Bên cạnh cậu ta là một nữ nhân bề ngoài xinh đẹp.
Cậu thiếu niên hướng nữ nhân kia nói:“ chị họ, chị đi du lịch chỗ mào vậy? Lần sau dẫn em theo với!”
Nữ nhân có đôi mắt to xinh đẹp. Mái tóc đen thẳng mượt, cột thành đuôi ngựa. Nữ nhân bận chiếc váy liền thân màu trắng dài đến đầu gối, phác hoạ thân hình xinh đẹp của mình.
Khi cô ta đến trước biệt thự, trong mắt liền loé lên sự tham lam nhưng rất nhanh liền bị cô ta che giấu.
Với câu nói của cậu thiếu niên, nữ nhân cũng chính là Thư Vũ Như khẽ mỉm cười ngón tay gõ lên trán của cậu.
“ Em cố mà học hành đi, bằng không đến lúc đó bị mợ trói trong phòng thì lúc đó thần khóc.”
Khuôn mặt thiếu niên lập tức suy sụp mà lẩm bẩm, không biết đang oán giận cái gì.
Thư Vũ Như hiện trong hình hài Chu Cảnh Tình, bất đắc dĩ cười:“ em đó nha!”
Vô luận là hành động hay biểu tình đều không khác Chu Cảnh Tình.
Cậu thiếu niên tên là Triệu Hiểu Thần, là con trai của ca ca Chu mẫu có lúc tuổi già. Lúc Chu Cảnh Tình chưa xảy ra chuyện thì người thân cận với Triệu Hiểu Thần chính là người chị họ này, cậu ta cũng biết bệnh tình của cô.
Chính là nửa tiếng trước. Thư Vũ Như tìm được Triệu Hiểu Thần, Triệu Hiểu Thần trừ bỏ kinh ngạc thì giây tiếp theo đã tin Thư Vũ Như chính là người chị họ của mình.
Không chỉ có như thế, trong đầu cậu bỗng dưng đem bệnh tình mấy năm nay của Chu Cảnh Tình đổi thành đi du lịch nước ngoài.
Không cần đến những câu nói gian dối của Thư Vũ Như, mà tự nhiên lại như vậy.
Nếu không có sự báo trước của Hạ Cô Hàn, thì Thư Vũ Như liền tự nhiên mà vậy mà thay thế Chu Cảnh Tình.
Hai người nói nói cười cười mà đi vào biệt thự.
Triệu Hiểu Thần ấn vang chuông cửa.
Chỉ chốc lát sau liền có người ra tới.
Mở cửa chính là vị quản gia đã phục vụ Chu gia nhiều năm, ông nhìn Triệu Hiểu Thần cũng không bất ngờ mà mời cậu vào trong nhà.
“Hiểu Thần thiếu gia, cậu tới rồi, mau tiến vào.”
Triệu Hiểu Thần lại hướng một bên nhảy ra, hai tay vung vẫy vui vẻ: “Từ bá,bá xem xem ai đã trở lại.”
Quản gia Từ bá lúc này mới nhìn đến người mà nãy giờ bị Triệu Hiểu Thần che khuất -- Thư Vũ Như.
“Tiểu thư?” trong mắt Từ bá chính là hiện ra tia hoang mang.
Tiểu thư đang ở viện điều dưỡng sao đột nhiên lại trở về? Nhưng ngày sau đó đại não ông liền trống rỗng, sau khi tỉnh táo thì lại không nhớ gì về chuyện Chu Cảnh Tình đang nằm ở viện, mà giống như Triệu Hiểu Thần cho rằng vị ' tiểu thư' vừa đi du lịch trở về.
Kinh hỉ nảy lên ngực, Từ bá lập tức xoay người chạy chậm vào biệt thự, hướng về phía trên lầu kêu, “Lão gia, tiên sinh, thái thái, Cảnh Tình tiểu thư đã trở lại!”
Thư Vũ Như nhìn bộ dạng Từ bá thì ánh mắt đều toát ra tia khoái chí.
Chu Hạc Diên ở trong thư phòng sửa sang lại y án, nghe được thanh âm của quản gia, thiếu chút nữa đem hồ sơ xé nát,ông ngẩn người, trong ánh mắt vẩn đục liền có chút thông thấu, bàn tay khẽ buông hồ sơ, mà cầm lấy quải trượng bên cạnh chậm rãi chống đỡ đi ra thư phòng.
Chu phụ Chu mẫu đang ở trong phòng thảo luận chuyện của Chu Cảnh Tình nghe vậy cũng sửng sốt, cả hai nhìn đối phương đầy hoang mang.
“Sao lại thế này?” Chu mẫu hỏi.
Cảnh Tình không phải còn nằm ở viện điều dưỡng sao?
Chu phụ nghiêm mắt một túc, “Còn nhớ rõ ông chủ Hạ đã nói gì không?”
Chu mẫu nghĩ nghĩ, “Đêm nay vô luận nhìn thấy cái gì đều không cần quá kinh ngạc……” bà dừng một chút, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén “ anh nói là con chuột cống đó tới?”
“ hẳn là vậy đi.” Thanh âm Chu phụ trầm xuống,ông lập tức đứng dậy, ông muốn xuống dưới xem con chuột cống này nhân dạng ra sao. Mà dám ăn trộm sinh mệnh còn gái nhà ông.
“Đi, chúng ta đi xuống gặp ả!” Chu mẫu không khống chế được cảm xúc, bước chân như bay mà mở cửa.
Chu phụ liền vội vàng kéo bà lại: “Nghe lời ông chủ Hạ, đừng quá kích động kẻo bứt dây động rừng...”
Chu mẫu lúc này mới ý thức lại, chà xát mặt.
“Như vậy được chưa?”
Giây trước còn là bộ dáng muốn xé người thì hiện tại chính là khuôn mặt từ mẫu, hai mắt còn hoen đỏ ướt nước, giống như đã lâu chưa gặp được con gái ruột.
Chu phụ: “……”
Là ông lo lắng vô ích.
Hai vợ chồng cùng nhau đi ra cửa phòng, vừa lúc ở cửa gặp Chu Hạc Diên từ thư phòng đang đi xuống.
Ba người cho nhau ánh nhìn, không nói nhưng ai cũng tiến hiểu, Chu phụ Chu mẫu mỗi người một bên mà đỡ Chu Hạc Diên cùng nhau xuống lầu.
Cứ việc đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khi nhìn đến Thư Vũ Như ba người vẫn là chấn kinh.
Nếu không phải họ đã biết Chu Cảnh Tình đang nằm ở viện thì hẳn họ đã tin nữ nhân đang ngồi ở phòng khách chính là con gái/ cháu gái của họ.
Không chỉ là bề ngoài mà cử chỉ hành động đều như đúc.
Chu mẫu đã rất lâu mới thấy lại bề ngoài trẻ trung của con gái, không khỏi ngây ngẩn, cầm lòng không đậu mà lẩm bẩm: “Tình Tình, con gái ta.”
Chu phụ cùng Chu Hạc Diên đều không phải đèn cạn dầu, thoáng sửng sốt cũng rất nhanh đè nén lại.
Chu Hạc Diên còn thực hiền từ mà duỗi tay sờ sờ tóc Thư Vũ Như “Trở về là được, trở về là được.”
“con cũng biết đường về sao?.” Chu phụ liền làm bộ mặt hung dữ khẽ trách móc.
Phản ứng của bọn họ khiến Thư Vũ Như không sinh hoài nghi, còn tiến đến bên người Chu mẫu, nắm lấy tay bà khẽ lắc lư, bộ dáng nũng nịu.
“ Mẹ, mẹ xem ba kìa! Con vất vả mới về một lần, vậy mà ba còn nói thế!”
>>
Chu mẫu cực lực nhịn xuống ghê tởm nắm lấy tay Thư Vũ Như đưa tới trên sô pha, “Chúng ta không để ý tới ông ấy nữa. Đến đây kể cho mẹ nghe mấy năm nay con đi có gì vui?”
“ dạ.” Thư Vũ Như còn hướng tới Chu phụ thè lưỡi, làm ra một bộ dáng tinh nghịch.
Mà hoàn toàn không biết, ả ta giả bộ những thứ này chính là bộ dáng mà Chu Cảnh Tình lúc 20 tuổi, sau khi Chu Cảnh Tình tốt nghiệp đại học thì bộ dáng đều trầm ổn, tuy lâu lâu sẽ nũng nịu những không phải bộ dáng tinh nghịch ngáo đá như thế.
Thư Vũ Như tự cho bản thân đã quá hoàn mĩ mà không biết, trong mắt của ba người Chu gia đang ngồi đây, ả chỉ là một con chuột cống hôi thối dơ bẩn
Khi Hạ Cô Hàn bước xuống, thì 3 người Chu gia đã hợp lực diễn một vở kịch với Thư Vũ Như, làm ra một bộ gia đình hoà thuận vui vẻ.
Bất quá sự xuất hiện của Triệu Hiểu Thần khiến Chu mẫu có chút bất ngờ. Bà sợ chút nữa có chuyện gì sẽ ngộ thương đến cháu trai.
“Triệu Hiểu Thần!”
“Có!” Triệu Hiểu Thần ngày thường sợ nhất là cô cô. Khi nghe Chu mẫu gọi thì bộ dáng cà lơ phất phơ của cậu liền nghiêm chỉnh ngồi trên ghế.
“ học hành sao rồi? Lớp học bổ túc thế nào? Thì đạt tiêu chuẩn hay không?”
Ba câu đã ép cong Triệu Hiểu Thần, cậu nghe xong thì co cụm như con t khô, giọng nói đứt quãng.
“Không…… Còn không có.”
Chu mẫu: “ vậy còn không lo về nhà học hành?”
Triệu Hiểu Thần ngoài mạnh trong yếu cãi lại, “ chị họ thật vất vả trở về một lần, con muốn ngồi chơi thêm một tí.”
Chu mẫu lạnh căm căm mà hỏi lại: “con cũng biết chị họ đã lâu mới về à?” Ngụ ý chính là đi mau, để hai mẹ con chúng ta ôn chuyện.
Triệu Hiểu Thần làm bộ nghe không ra ý đuổi người của Chu mẫu, dày mặt mà ngồi lì.
Chu mẫu trong lòng gấp đến độ muốn lao đến tán cho Triệu Hiểu Thần mấy cái, thằng này sao hôm nay lì thế không biết.
Triệu Hiểu Thần cùng Chu mẫu có tới có lui, nhìn thì cứ như vì Chu Cảnh Tình tranh giành tình cảm, Thư Vũ Như đáy mắt hiện lên một tia ghen ghét. Nhưng nghĩ lại thì thấy những người này hiện tại tranh giành tình cảm vì ả nên Thư Vũ Như liền cảm thấy thoả mãn.
Ả cười cười mà nhẹ vỗ mu bàn tay Chu mẫu, thay Chu Hiểu Thần nói chuyện:“ con sau này không đi nữa. Về sau chỉ ở trong nhà cùng ba mẹ và ông thôi. Hiểu Thần khó lắm mới đến chơi, mẹ kệ thằng bé đi...”
Lời còn chưa nói xong thì Thư Vũ Như nhìn thấy một nam nhân đang bước xuống từ cầu thang. Nam nhân bề ngoài hơn mét 7, dáng người lại cân xứng, từ góc độ của ả chính là thấy được đôi chân dài thẳng tắp.
Khuôn mặt lại càng tuyệt sắc, đôi mắt hoa đào kéo theo đuôi mắt hơi phiếm hồng, bộ dáng nhằm nhèm chưa tỉnh ngủ, nhìn vừa lười biếng lại gợi cảm vô cùng.
Thư Vũ Như trực tiếp ngây người, ả chưa bao giờ thấy được trong trí nhớ của Chu Cảnh Tình có người nam nhân này, trên người y như có mang vầng sáng, có thể nói là phượng trong bầy gà.
“ Mẹ ơi, y là ai thế?” Thư Vũ Như nhích đến bên tau Chu mẫu nhỏ giọng hỏi.
Trong ánh mắt Chu mẫu liền hiện lên tia chán ghét, con gái bà không bảo giờ như vậy cả. Ngữ khí cũng vô thức mà lãnh đạm.
“ Là một người họ hàng đến chơi.”
Từ mắt tới tâm của Thư Vũ Như đều bị Hạ Cô Hàn hấp dẫn, không hề phát hiện sự chán ghét của Chu mẫu.
Ánh mắt ả nhìn Hạ Cô Hàn như phát ra lửa nóng, thấy khoảng cách y càng ngày càng gần thì tim ả đập nhanh đến lợi hại.
Hạ Cô Hàn đi đến trước mặt Thư Vũ Như khẽ cong lưng, giọng nói nhàn nhạt:“ trên tóc cô có cái gì này.”
Thanh âm tuy không chút tình cảm nhưng lại khá êm tai, giống như làn nước chảy qua sơn động, thấm vào ruột gan. Ả ngại ngùng cười cười.
“ Vậy phiền anh lấy ra giùm tôi, được không?”
Hạ Cô Hàn không trả lời nhưng bàn tay đưa lên đụng vào đỉnh đầu Thư Vũ Như.
“ Thấy rồi.”
Y khẽ mỉm cười, sau đó từ đỉnh đầu Thư Vũ Như mà rút ra một sợi ánh sáng.
Đồng thời Thư Vũ Như cũng ý thức được bản thân bỗng tỉnh táo, liền nhìn đến Hạ Cô Hàn thì ánh mắt không còn vẻ si mê như khi nãy.
Ả rất nhanh đã ý thức được Hạ Cô Hàn đã thấy thứ gì, thanh âm nháy mắt cất cao.
“ Mày rốt cuộc là ai? Mày buông tay ra!”
Hạ Cô Hàn mắt điếc tai ngơ, túm lấy sợi ánh sáng cứ như vậy mà không ngừng kéo ra khỏi đỉnh đầu Thư Vũ Như.
Ả cảm giác được rõ ràng thân thể đang thay đổi, có thứ gì đó từ cơ thể ả trôi đi. Ả muốn chạy nhưng cả người lại bị khoá cứng trên sofa, tứ chi không thể nhúc nhích. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Cô Hàn kéo ra càng lúc càng nhiều sợi ánh sáng từ cơ thể ả.
Thư Vũ Như so với ai khác hiểu rõ sợi ánh sáng này là gì —— đây là đường sinh mệnh của Chu Cảnh Tình!
Nếu đường sinh mệnh này mất đi, nhan sắc của ả, tiền tài, thân phận tiểu thư của ả, y thuật tinh vi,... Tất cả sẽ mất đi, tất cả sẽ biến mất không còn nữa.
Không được, ả không thể để mất đi đường sinh mệnh này được!
“A a a!!! Mày buông ra, mày không được lấy nó đi!” Thư Vĩ Như phát cuồng mà la hét ầm ĩ.
“Đây là của tôi! Của tôi! Cầu xin cậu trả lại cho tôi đi!”
“Cầu xin cậu”
Ngữ khí của ả đột nhiên hạ nhẹ, nước mắt lưng tròng, bộ dáng yếu đuối nhìn Hạ Cô Hàn.
Chỉ là mị nhãn vứt cho người mù, Hạ Cô Hàn không thương tiếc mà tốc độ rút sợi ánh sáng càng nhanh hơn.
Thấy cứng không được mà mềm cũng không xong, đường sinh mệnh bị kéo ra càng lúc càng nhiều thì hoàn toàn phát điên tính há miệng hét lớn, nhưng một lá bùa vàng liền dán trước miệng của ả.
“ Câm miệng, ngươi ồn quá.”
Tất cả âm thanh định hét ra đều ứ nghẹn trong cổ họng, ả chỉ có thể trợn mắt mà hung dữ trừng Hạ Cô Hàn. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì ả đã lăng trì Hạ Cô Hàn 8,9 lần.
Triệu Hiểu Thần cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Hạ Cô Hàn đi về phía Thư Vũ Như, còn tưởng rằng y coi trọng Thư Vũ Như.
Nhưng giây tiếp theo, tuấn nam mỹ nữ mới gặp cũng không va chạm ra điện tình, mà Thư Vũ Như lại hướng Hạ Cô Hàn hét như một con điên, sau đó lại làm nũng cầu xin, đến hiện tại lại há miệng mà không phát ra tiếng.
Triệu Hiểu Thần không khỏi hướng Chu mẫu nhìn lại, “Cô cô, chị họ bị gì a?”
“Trợn to đôi mắt của con mà nhìn cho rõ, chị họ ở đâu ra?” Chu mẫu hừ một tiếng.
Triệu Hiểu Thần không rõ nguyên do, theo bản năng mà đem tầm mắt nhìn về hướng Thư Vũ Như.
Chỉ nhìn một cái mà Triệu Hiểu Thần cả người ngây dại.
“ Mẹ cha, mẹ cha, mẹ mẹ cha!!!”
Sau đó cậu nhảy cái phốc lên sofa, dùng ngón tay run rẩy chỉ về phía Thư Vũ Như, “Đây là cái thứ quỷ gì? Tại sao khi nãy lại biến thành chị họ cơ chứ?”
Đường sinh mệnh của Chu Cảnh Tình được rút ra hét thì, Thư Vũ Như cũng khôi phục lại bộ dáng vốn có của ả. Ả lớn lên không xấu, nhưng lại tương đối bình thường, chỉ là mấy năm nay sống dưới dung mạo xinh đẹp của Chu Cảnh Tình đã thành quen mà đột nhiên lại trở về gương mặt cũ thì tương phản vô cùng lớn, đánh mạnh vào thị giác người xung quanh.
Hơn nữa bỗng dưng tận mắt chứng kiến một người biến hoá như vậy đã vượt qua sự thường thức của nhân loại, thì cái phản ứng của Triệu Hiểu Thần là vô cùng bình thường.
Nhưng chính câu nói của Triệu Hiểu Thần lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Thư Vũ Như. Làm ả càng điên cuồng hơn, đôi mắt đỏ bừng long sòng sọc, nhưng lại không có cách nào cử động và la lớn, chỉ biết vô lực mà nhìn Hạ Cô Hàn rút hết sợi ánh sáng
Vài phút sau, sợi ánh sáng trong tay Hạ Cô Hàn bao thành một khối tròn,, sợi cuối cùng cũng bị y rút ra khỏi đỉnh đầu Thư Vũ Như
Không còn đường sinh mệnh của Chu Cảnh Tình thì bộ dáng chân thật của Thư Vũ Như cũng hiện ra rõ ràng, ả lùn hơn Chu Cảnh Tình tận 10 cm. Chiếc váy trước đó đến đầu gối thì giờ đã dài đến giữa bắp chân, ngũ quan bình thường, răng có chút hô.
Ả năm này đã 35, nên khoé mắt có vài vết nhăn, làn da hơi sậm màu. Thuộc vào loại người đi vào đám đông thì sẽ không khiến người khác quá chú ý.
Dung nhan ăn cắp giờ biến mất, Thư Vũ Như tê liệt ngã xuống sofa, ánh mắt thị hận mà nhìn Hạ Cô Hàn. Kẻ này.. kẻ này cướp mất kế hoạch mà ả khổ tâm chuẩn bị 7 năm nay. Ả muốn gϊếŧ y, ả muốn xé xác y, ăn tươi nuốt máu y.
Nhưng hiện tại Thư Vũ Như lại không thể cử động,ả hiện giờ chỉ là một con người bình thường, cơ duyên xảo hợp gặp được tà thuật, ngoại trừ việc ăn cắp nhân sinh của người khác, thì không còn tác dụng gì.
Nên chả thể làm được gì với Hạ Cô Hàn.
Rút hết đường sinh mệnh của Chu Cảnh Tình ra, Hạ Cô Hàn chả thèm nhìn đến Thư Vũ Như lấy một cái, mà đem tập trung dồn hết vào quang đoàn trong tay
Quang đoàn là sinh mệnh 7 năm nay của Chu Cảnh Tình tạo thành, nằm trên tay Hạ Cô Hàn sinh động mà nhảy lên, bốn phía xung quanh đều nồng đậm sinh lực.
Hạ Cô Hàn đôi mắt ám ám.
Bốn phía linh khí kích động, bao bọc lấy quang đoàn. Không bao lâu, bóng lớn bóng nhỏ đều cùng lượt thu nhỏ lại, cuối cùng hoá thành một viên thuốc tròn màu vàng nhạt.
Hạ Cô Hàn từ túi rút ra một cái hộp nhỏ mà bỏ viên thuốc vào, sau đó đi qua giao cho Chủ Hạc Diên.
“ Chu lão tiên sinh,đem viên thuốc này cho Chu tiểu thư uống, sau đó cô ấy liền tỉnh lại.”
Chu Hạc Diên đứng lên, lại buông quải trượng run rẩy mà vươn đôi tay tiếp nhận cái hộp nhỏ, vô cùng chân thành mà nói: “Làm phiền đại sư.”
Chu phụ Chu mẫu đồng thời đứng dậy, hướng Hạ Cô Hàn là một cái lễ “Đa tạ ông chủ Hạ.”
Rồi sau đó đi qua đỡ Chu Hạc Diên, ánh mắt lại gắt gao tập trung vào cái hộp nhỏ, tâm tình thấp thỏm cùng chờ mong.
Cuối cùng vẫn là Chu mẫu hỏi: “Xin hỏi ông chủ Hạ, Tình Tình còn có thể hoàn toàn khôi phục không?”
Hạ Cô Hàn gật đầu.
Đường sinh mệnh bị trộm đi, giờ đã thu lại toàn bộ, thì đương nhiên bộ dáng Chu Cảnh Tình cũng trở lại nguyên bản chứ.
Còn Thư Vũ Như....
Hạ Cô Hàn cũng chả rảnh để xử lý ả, nên không khởi nhíu mày.
Sau đó liền rút điện thoại, một đường gọi thẳng đến chỗ Hạ Bồi Hà, để sư phụ phái người đến đưa Thư Vũ Như đi điều tra.
Thư Vũ Như dính vào không chỉ cái án này, Hạ Cô Hàn còn cảm nhận chân tướng còn ở phía sau. Nên khi gọi còn đặc biệt nói Hạ Bồi Hà lúc thẩm vấn hãy tìm hiểu nguồn gốc quỷ thai.
Nói xong công việc Hạ Cô Hàn liền cúp máy nhưng vài giây sau Hạ Bồi Hà đã gọi lại
“Tiểu đồ đệ ơi.”
Hạ Cô Hàn: “ vâng?”
Hạ Bồi Hà hỏi: “ sư muội của con nhờ ta hỏi, bùa vạn nhân mê mà con bé phát minh ra, xài được hơm?”
“Còn được.” Hạ Cô Hàn đúng sự thật đáp.
Vậy cũng xác nhận luôn tại sao Thư Vũ Như nhìn Hạ Cô Hàn lần đầu liền thất thần, đó chính là nhờ lá bùa vạn nhân mê này. Nhưng cũng may nó không có bonus thêm mùi bún ốc hay gì.
***
Con mồi sa lưới, Hạ Cô Hàn rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc. Y duỗi người vài cái sau đó chào ba người Chu gia rồi phóng lên phòng.
Chỉ là khi đi ngang qua Triệu Hiểu Thần, ánh mắt Hạ Cô Hàn dừng trên đỉnh đầu y vài giây.
Đỉnh đầu báo phủ một tầng mây màu hồng phấn, tầng mây khá dày, còn ẩn ẩn hiện ra huyết quang.
Triệu Hiểu Thần mới từ đại biến hồi phục tinh thần liền đối diện với ánh mắt Hạ Cô Hàn, cả người y liền căng thẳng, nói chuyện cũng lắp bắp.
“ Đại... Đại sư... Có... Gì chỉ giáo?”
Hạ Cô Hàn: “Gần nhất cẩn thận một chút, tôi thấy đào hoa của cậu khá đầy.”
“Ahhh!” Triệu Hiểu Thần lập tức ôm lấy chính mình, “Tui còn nhỏ lém nha!”