Cố Tấn Niên đã đi theo sau Hạ Phi Tinh hai ngày, khi hắn nhìn thấy y lười biếng nằm dưới bóng râm, cũng không hề bất ngờ, vì hai ngày nay hắn đã thấy cái hình ảnh này tận 7,8 lần.
Hạ Phi Tinh có vẻ rất dễ mệt, đi được một đoạn liền tìm nơi để nằm nghỉ, mà y lại lang thang không có mục tiêu, cứ như vậy mà đi mệt rồi lại nghỉ.
Hai ngày này, Hạ Phi Tinh đương nhiên biết Cố Tấn Niên theo sau mình, lâu lâu còn xoay lại liếc hắn một cái, sau đó xem như không có gì mà tiếp tục đi về phía trước. Cố Tấn Niên không tránh đi, vẫn quang minh chính đại mà theo đuôi người ta.
Như thế Cố Tấn Niên đi đi dừng dừng theo Hạ Phi Tinh mấy ngày, hắn cũng nhanh chóng phát hiện một vấn đề —— Hạ Phi Tinh không có một xu dính túi.
Hạ Phi Tinh quả thật lười vô cùng, sau khi diệt Dư gia, thì không tìm nhà trọ nghỉ ngơi, y cứ lang thang dã ngoại, đói bụng lại hái trái dại ven đường, nhưng đại đa số thời gian đều là lười biếng mà nằm.
Ngày thứ 8 đi theo phía sau Hạ Phi Tinh, Cố Tấn Niên nghĩ nghĩ, thừa dịp Hạ Phi Tinh dừng lại nghỉ ngơi liền quyết định bước đến gần y.
Hạ Phi Tinh cũng không bất ngờ khi Cố Tấn Niên bước đến, y chỉ nhàn nhã dựa vào gốc cây mà nhìn hắn, cả người biếng nhác không muốn nói chuyện.
“Cố Tấn Niên.”
Cố Tấn Niên tự báo gia môn.
Hạ Phi Tinh “Ân” một tiếng, xem như đã biết.
Y biết Cố Tấn Niên tận mắt nhìn thấy mình thiêu chết Dư gia, cũng biết mấy ngày nay người lẽo đẽo theo phía sau chính là Cố Tấn Niên, vì không cảm nhận được sát ý trên người hắn, Hạ Phi Tinh cũng lười quan tâm.
Hạ Phi Tinh hiện tại chỉ không biết nên kiếm tiền thế nào.
Lúc đó thiêu cả Dư gia quá sảng, y cũng quên mất chuyện phải lấy theo ngân lượng.
Vì khi đó chỉ nghĩ diệt Dư gia, y cũng không còn đường sống. Nên không nghĩ nhiều, một mồi lửa thiêu từ người đến nhà, nào ngờ bản thân lại còn sống. Hiện tại, ngoại trừ bộ đồ, y thật sự không còn gì.
Nghĩ đến chuyện kiếm tiền, cái linh hồn lười biếng của Hạ Phi Tinh muốn cắm rễ tại chỗ, y chỉ muốn nằm tại đây ngủ một giấc ba ngày ba đêm cho sảng khoái mới thôi.
Thế cho nên từ Dư gia rời đi đến tám ngày, một cắc y cũng không kiếm được.
Cố Tấn Niên tựa hồ nhìn ra sự buồn rầu trên khuôn mặt Hạ Phi Tinh, nên bước đến gần liền vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh y, không giấu giếm mà nói thẳng: "Ta vì Quỷ cổ mà đến Dư gia."
Hai chữ Quỷ cổ trực tiếp nện thẳng vào thần kinh Hạ Phi Tinh, nhưng y cũng không lộ ra phản ứng nào, chỉ nghiêng đầu lười biếng mà nhìn Cố Tấn Niên liếc mắt một cái, dùng ánh mắt hỏi hắn: Ngươi muốn thế nào.
Lúc ấy đứng trong liệt hoả y nhìn thấy Cố Tấn Niên bên ngoài đang cưỡi ngựa, bộ dáng mạnh mẽ uy vũ. Y không biết Cố Tấn Niên đã đứng đó tự bao giờ, có lẽ là lúc đầu. Khi y bắt đầu trả thù từng kẻ trong Dư gia.
Giờ khắc này lại ở đây nhắc đến chuyện quỷ cổ, có thể Cố Tấn Niên đã biết quỷ cổ được nuôi trong thân thể của y.
Có lẽ Cố Tấn Niên mấy ngày nay theo sau lưng mình, chính là hoài nghi quỷ cổ còn đó, nên muốn trừ bỏ. Vậy thì được thôi, hắn có khả năng, thì cứ lấy mệnh y là được.
“Ta biết quỷ cổ đã chết.” Cố Tấn Niên nhìn thấu tâm tử Hạ Phi Tinh, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
Hạ Phi Tinh lúc này mới kinh ngạc mà nhìn về phía Cố Tấn Niên, không mở miệng, nhưng mắt đào hoa xinh đẹp đã biểu hiện rõ ràng nghi hoặc —— vậy ngươi còn theo ta làm gì?
Y không xu dính túi, có gì để cướp?
Cố Tấn Niên lại nói: “Ta có thể điều tra ra chuyện quỷ cổ, những người khác cũng thế.”
Hạ Phi Tinh liền hiểu rõ.
Quỷ cổ vừa ra, nhân gian liền có họa lớn. Cố Tấn Niên vì tận mắt chứng kiến y thiêu Dư gia giết quỷ cổ, cho nên tin tưởng quỷ cổ đã biến mất, còn những người khác thì chưa chắc, thời điểm họ truy ra chuyện quỷ cổ, có thể sẽ nhắm mũi dùi về phía y, vì họ nghĩ y còn giấu Quỷ cổ trong người.
So đi sánh lại, Hạ Phi Tinh cảm thấy bản thân mình đúng là người cô đơn. Người mang chung dòng máu đem y làm vật thí nghiệm, những kẻ tự xưng “Danh môn chính phái” khi biết chuyện khẳng định sẽ liên thủ lại mà giết y.
Ngẫm một hồi, Hạ Phi Tinh khẽ nghiêng đầu đánh giá Cố Tấn Niên, sau đó cười nói: “Cho nên ngươi đi theo ta…… Là định bảo hộ ta ư?”
Lời này mới vừa nói ra, Hạ Phi Tinh tự cười ra tiếng.
Bảo hộ?
Lời nói của Cố Tấn Niên tuy rằng đường hoàng ngay thẳng, nhưng y biết hắn đi theo y mấy ngày nay, thật ra là xem Quỷ cổ đã chết thật hay chưa?
Tia châm chọc trong mắt Hạ Phi Tinh chợt loé rồi tắt, nhưng đúng lúc Cố Tấn Niên nhìn thấy. Hắn không giải thích, chỉ theo y mà nói: "Cũng có thể nói như vậy.
Hạ Phi Tinh cười nhạt một tiếng, không nói tiếp nữa.
Nhưng mà giây tiếp theo, bụng Hạ Phi Tinh lại phát ra âm thanh phá vỡ sự im lặng của cả hai.
Cố Tấn Niên nghe được, liền nhìn Hạ Phi Tinh mà cười cười, “Phía trước có một tòa thành trấn, ta mời ngươi ăn cơm.”
Hạ Phi Tinh cũng không khách khí đứng lên vỗ vỗ mông, “Vậy ta đây cảm tạ trước.”
Có ăn không ăn chính là đứa ngu.
Thiếu niên lười biếng, giờ được mời cơm, tinh thần nhanh chóng vực dậy, cả người tươi sáng không ít.
Cố Tấn Niên bên này cố nhịn cười, làm một động tác mời.
Đi hơn mười dặm đã thấy một bờ tường thành cao ngất, ba chữ Vụ Châu Thành treo cao phía trên, ở cửa có một hàng dài người đang xếp hàng vào thành.
Hạ Phi Tinh cùng Cố Tấn Niên đi ở trong đám người, theo dòng người thong thả tiến vào trong.
Tiếng rao hàng, tiếng vó ngựa, tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt lọt vào tai.
Hai bên đường có người bán bánh bao, hoành thánh, khói bếp bốc cao cùng mùi thơm chui tọt vào mũi Hạ Phi Tinh, cái bụng vốn đói của y, giờ được dịp gõ vang trời.
Cố Tấn Niên dẫn y đến một tửu lâu cách đó không xa, Hạ Phi Tinh cũng không khách khí, ngồi vào bàn liền trực tiếp gọi hết món chiêu bài trong quán. Cố Tấn Niên thấy vậy cũng không ngăn cản, chỉ ngồi bên cạnh rót cho y một chén trà, sau đó tự rót cho mình, hớp nhẹ một ngụm rồi lại buông.
Khách điếm, tửu lầu địa phương linh tinh, luôn là nơi giao lưu tin tức nhanh nhất, đồ ăn còn chưa ra, Hạ Phi Tinh đã nghe được vài tin tức. Đơn giản là trong Vụ Châu thành này có vài sự kiện, nhưng cũng không quan trọng lắm.
Đến khi tiểu nhị bưng lên đồ ăn, bên trái đã vang lên tiếng nói chuyện thì thầm, mà nhĩ lực Hạ Phi Tinh vô cùng tốt, y nghe rõ nội dung câu chuyện của bọn họ.
"Bệnh của Lưu lão gia chữa vẫn chưa khỏi a? Không phải đã nói tìm thần y xem qua rồi ư?"
"Thần y cũng không chữa được, nghe nói Lưu lão gia là bị quỷ ám. Người Lưu gia cũng tìm không ít thuật sĩ đến, đến cả thiên sư Cố gia cũng xem qua, đều không tìm được nguyên nhân."
“Cố gia? Ngươi nói chính là đệ nhất thế gia Cố gia?”
“Ngoại trừ cái Cố gia này còn Cố gia nào nữa sao?”
“Cố gia trang chủ cũng xem qua?”
“Sao có thể? Lưu gia làm gì có mặt mũi to để cầu được Cố gia trang chủ. Hơn nữa theo như thiên sư Cố gia lại đây nói, bệnh của Lưu lão, chính là trang chủ bọn họ có đến cũng không thể giúp Lưu lão gia khỏi hẳn. Bệnh của Lưu lão gia chính là từ linh hồn mà ra……”
Người nói chuyện nhìn xem bốn phía, thấy không ai chú ý nơi này, liền thò lại gần nhỏ giọng nói: “Linh hồn người sống bị hao tổn, dù có là thần tiên cũng không thể chữa. Cố trang chủ quả thật lợi hại, nhưng linh hồn Lưu lão gia rốt cuộc không phải quỷ hồn, hắn còn có thể bỏ qua thân thể Lưu lão gia, trị liệu linh hồn sao?”
“Đến cả Cố trang chủ cũng không làm được, vậy những người khác thì làm được gì?"
"Đúng vậy, cho nên bên ngoài đều nói Lưu lão gia đang đợi chết. Chính là sản nghiệp của Lưu lão gia lớn như vậy, sao lão ta có thể can tâm chờ chết? Nên hôm quá đã dán bảng tìm kiếm danh y, thiên sư. Nếu ai có thể chữa trị cho Lưu lão gia, liền được thù lao là một vạn lượng bạc trắng!”
“Một vạn lượng?” Nghe người hít hà một hơi, “Nhiều như vậy?”
“Một vạn lượng mua cái mạng Lưu lão gia, đương nhiên đáng giá! Hiện tại chỉ sợ không ai dám yết bảng đi trị liệu Lưu lão gia.”
……
Bàn bên trái nói chuyện không ngừng, đều được Hạ Phi Tinh nghe rõ mồn một, chỉ là bề ngoài y lại như không quan tâm, chỉ chuyên chú giải quyết bàn đồ ăn trước mặt.
Chờ y ăn no buông đũa, lại nghe tiếng Cố Tấn Niên vang lên, "Ngươi đối với bệnh tình Lưu lão gia thấy hứng thú?"
“Không,” Hạ Phi Tinh cười cười, nói: “Ta chỉ đối với vạn lượng cảm thấy hứng thú.”
Vì cầm số tiền này, y có thể chậm rãi tiêu xài.
Hạ Phi Tinh dùng khăn vải xoa xoa miệng, lại chống cằm, nhíu mi nhìn Cố Tấn Niên, “Bất quá, còn thỉnh Cố trang chủ cho ta biết tình huống của Lưu lão gia.”
“Ngươi biết ta là ai?”
“Đoán thôi.”
Đệ nhất thế gia, Cố gia sơn trang - trang chủ Cố Tấn Niên. Trước đó không lâu vừa mới dựng lên hàng rào chia lại hai giới âm dương, chính là nhân vật nổi tiếng trong hai giới.
Hạ Phi Tinh bị nhốt ở Dư gia, cơ hồ cùng ngoại giới chặt đứt liên hệ, nhưng nhân vật giống Cố Tấn Niên, thì y vẫn có thể nghe người Dư gia đàm luận vài lần. Lúc đầu y còn không nghĩ tới người lẽo đẽo theo y mấy ngày nay chính là vị Cố Tấn Niên nổi danh.
Chỉ có Cố Tấn Niên có ưu quốc ưu dân, nên khi nghe chuyện quỷ cổ sẽ đi tra xem thế nào, hơn nữa cũng chỉ có hắn mới dám một thân một mình đi đến giải quyết chuyện quỷ cổ.
Cố Tấn Niên nhìn chăm chú thiếu niên ngồi đối diện mình, đôi mắt hoa đào xinh đẹp mang theo sự lười biếng, nhưng lại trong trẻo như nhìn thấu hết thảy mọi thứ.
Hạ Phi Tinh thấy Cố Tấn Niên không trả lời, cũng không thúc giục, mà lười nhác ngáp một cái, vẫy tay gọi tiểu nhị tới, “Giúp ta khai một gian thượng phòng.”
Tiểu nhị: “Hảo!”
Rất nhanh tiểu nhị đã cầm một chuỗi chìa khoá bước đến, giao cho Hạ Phi Tinh, “Khách quan, tổng cộng hai lượng bạc.”
Hạ Phi Tinh nhìn về phía Cố Tấn Niên.
Tiểu nhị cũng chuyển hướng nhìn qua Cố Tấn Niên.
Cố Tấn Niên lúc đầu còn không hiểu Hạ Phi Tinh lấy tiền đâu ra, mà mạnh miệng khai thượng phòng, giờ hắn cũng đã hiểu kẻ coi tiền như rác chính là hắn.
Hạ Phi Tinh bên này đứng dậy, duỗi cơ thể, thanh âm còn mang theo tia buồn ngủ, “Cố trang chủ, trừ trong một vạn lượng.”
Dứt lời liền cầm chìa khoá đi lên trên lầu.
Cố Tấn Niên nhìn bóng dáng Hạ Phi Tinh, khoé môi không giấu được nụ cười, sau đó lấy trong ngực áo ra hai lượng bạc giao cho tiểu nhị.
***
Hạ Phi Tinh tìm được phòng, liền bảo tiểu nhị đưa lên thùng nước ấm, sau đó thoải mái mà tắm giặt, tóc còn chưa khô đã lăn quay ra ngủ say trên giường. Mấy ngày nay mành trời chiếu đất, vẫn là ngủ trên giường mới thoải mái.
Còn chuyện của Lưu lão gia?
Chờ y ngủ đã rồi tính sau.
Hạ Phi Tinh ngủ một giấc vô cùng trầm, khi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Ngủ một giấc thoải mái, khiến tinh thần Hạ Phi Tinh cũng tỉnh táo rất nhiều, đơn giản rửa mặt, sau đó mở cửa mà đi xuống. Cố Tấn Niên đang ở đại sảnh, khí định thần nhàn mà uống trà đồng thời, còn xem một quyển sách.
Hạ Phi Tinh cũng không bất ngờ vì Cố Tấn Niên còn ở lại, mặc kệ là nguyên nhân quỷ cổ hay nguyên nhân nào khác, y hiện tại cảm thấy Cố Tấn Niên có hứng thú với mình. Mà đã có hứng thú đương nhiên hắn sẽ không rời đi.
Ngáp lớn một cái, Hạ Phi Tinh chậm rì rì mà bước đến cạnh Cố Tấn Niên, ngồi xuống.
Cố Tấn Niên nghe được động tĩnh, ngước mắt nhìn y một cái, rồi sau đó lại chuyên chú với cuốn sách trong tay.
Không bao lâu, tiểu nhị đã bưng đồ ăn tới
Nguyên lai Cố Tấn Niên đã dặn dò tiểu nhị, chỉ cần Hạ Phi Tinh xuống, liền dọn đồ ăn lên.
Hạ Phi Tinh: “Cảm tạ.”
Y chưa bao giờ biết khách khí, đồ ăn được bày ra, liền cầm đũa bắt đầu ăn.
Thời điểm nhìn về phía Cố Tấn Niên, thì vô tình thấy cái bìa sách trong tay hắn, bảy chữ “Bá đạo Vương gia tiếu Vương phi” trực tiếp trấn trụ Hạ Phi Tinh.
Hạ Phi Tinh: “……”
Y không nhịn được lại lần nữa nhìn bìa sách, rồi lại nhìn Cố Tấn Niên, thấy hắn vẫn vẻ mặt đạm nhiên đọc sách, thì không khỏi thấy có gì đó rất khác lạ. Cái hình tượng Cố Tấn Niên mà y nghĩ chính không phải như vậy, sao hắn có thể dùng bộ mặt không biểu tình mà xem thoại bản. Không những thế xem đến hăng say là sao?
Nhưng nghĩ lại Hạ Phi Tinh cảm thấy, chuyện này cũng không quan hệ với y.
Giải quyết xong bàn cơm, Hạ Phi Tinh lại lần nữa hỏi về chuyện Lưu lão gia.
“Ngươi không cần đi yết bảng.” Cố Tấn Niên buông sách, nhàn nhạt lên tiếng, “Hiện tại các nơi đều xuất hiện bệnh trạng như Lưu lão gia, triều đình còn dẫn đầu các thế gia hiệp trợ, phát tiền thưởng nếu tìm ra cách chữa bệnh. Ngoại trừ một vạn lượng bạc trắng của Lưu gia, triều đình cùng các thế gia sẽ khen thưởng riêng."
Triều đình hào phóng thế nào thì y không biết, nhưng y biết những thế gia kia ra tay khá là rộng rãi, nếu thật sự có thể giải quyết vấn đề của Lưu lão gia, thì cái tiền thưởng nhất định sẽ nhiều hơn một vạn lượng bạc trắng.
Hạ Phi Tinh lại nghe được một vài tin tức trọng yếu từ Cố Tấn Niên, y trầm ngâm chốc lát, đột nhiên cười, chắc chắn mà nói: “Có phải hay không trong thế gia, cũng có người đang bệnh giống Lưu lão gia?”
Nếu chỉ là người thường, thì những thế gia kia nhất định không xen vào, vì chỉ khi sinh mệnh chính mình bị uy hiếp, thì mới ân cần như thế.
Cố Tấn Niên khẽ gật đầu, xem như khẳng định suy đoán của Hạ Phi Tinh.
Hạ Phi Tinh xoa cằm, chậm rì rì mà nói: “Hẳn là Cố trang chủ trong khoảng thời gian cũng không an bình đi?”
Mỗi người đều muốn sống, Cố Tấn Niên đã có thể dựng hàng rào chia lại hai giới âm dương, thì khẳng định có thể cứu chữa linh hồn. Đây hẳn là những gì cáC thế gia đó đã nghĩ, nên họ lục đục đến tìm Cố Tấn Niên.
Cố Tấn Niên ra ngoài quả thật một là vì chuyện của quỷ cổ, cái thứ hai chính là muốn thanh tĩnh.
Thuật nghiệp có chuyên tấn công, cứu trị thân thể, sinh hồn. Cố Tấn Niên có lẽ thật đúng là không làm……
Từ từ!
Hạ Phi Tinh bỗng nhiên híp híp mắt, nghĩ tới một ít mấu chốt, y duỗi tay đoạt lấy thoại bản trên tay Cố Tấn Niên, như bừng tỉnh, “Cố trang chủ đi theo ta, cũng không phải vì quỷ cổ, vì lấy năng lực của ngài đã nhìn rõ trong thân thể ta không còn quỷ cổ. Ngài đi theo ta, chắc là vì bệnh tình của Lưu lão gia.”
Đến Vụ Châu, thậm chí là đi vào tửu lâu này, thậm chí là hai người hôm quá nói chuyện, chắc hẳn là trong kế hoạch của Cố Tấn Niên.
Còn chuyện những thế gia sau khi biết chuyện quỷ cổ, bất quá là do Cố Tấn Niên lấy cớ mà thôi. Vì chuyện quỷ cổ, có lẽ chỉ mỗi hắn biết.
Đối diện với ánh mắt như đã nhìn ra chán tướng của Hạ Phi Tinh, Cố Tấn Niên không giấu diếm mà thản nhiên gật đầu, “Quả thật đúng như những gì ngươi đã nói. Lúc trước ngươi là người cổ, trở thành vật chứa quỷ cổ, nhưng linh hồn ngươi lại có thể giết chết quỷ cổ, thậm chí còn trở lại bình thường. Ta liền suy đoán, ngươi đối với sinh hồn có lẽ có hiểu biết, bệnh tình của Lưu lão gia ngươi có thể có cách chữa trị."
Đến lúc này, Cố Tấn Niên cũng không giấu mà nói rõ cho Hạ Phi Tinh quả thật đúng với những gì y đã suy đoán.
Cố Tấn Niên thấy Hạ Phi Tinh không đáp lại, trầm ngâm trong chốc lát còn nói thêm: “Lần này ngươi nếu có thể chữa khỏi cho Lưu lão gia, trừ bỏ Lưu gia cấp một vạn lượng bạc trắng, Cố gia sơn trang cũng nguyện ý ra ngàn lượng hoàng kim, rồi còn những thế gia khác.”
Hạ Phi Tinh vẫn là không phản ứng, nhưng mà Cố Tấn Niên lại nhạy cảm mà thấy được cặp mắt hoa đào xinh đẹp kia khẽ sáng lên.
Nên Cố Tấn Niên lại nói: "Không nói đến tiền thưởng cùng thù lao, vì khi ngươi chữa khỏi cho Lưu lão gia truyền ra, thì chỉ cần ở Vụ Châu, sẽ không thiếu người đem tiền dâng lên trước mặt ngươi."
"Như vậy thôi, ngươi đã có thể ở Vụ Châu thành an cư lạc nghiệp, không cần lo lắng chuyện tiền bạc.”
Ngón tay Hạ Phi Tinh nhẹ nhàng theo quy luật gõ lên mặt bàn. Y phải thừa nhận một chuyện, chính là bản thân đã bị Cố Tấn Niên thuyết phục, một hồi sau Hạ Phi Tinh mới duỗi duỗi cổ, "Vậy ngươi nói tình huống Lưu lão gia cho ta đi."
Kỳ thật bệnh tình của Lưu lão gia có thể nói là di chứng của đoạn thời gian hai giới âm dương hỗn loạn kia. Khi đó hàng rào hai giới sụp đổ, âm khí từ âm phủ phát tán khắp thế gian, rồi tiến vào cơ thể người sống. Tuy rằng bâu giờ hàng rào hai giới đã được Cố Tấn Niên dựng lên, nhưng những âm khí đó chui vào linh hồn, đã để lại tai hoạ ngầm.
Âm khí lặng yên không tiếng động mà ăn mòn linh hồn, khiến linh hồn bị hao tổn, thân thể nhanh chóng tàn. Hiện tại chưa có một thế gia thiên sư hay thế gia trung y nào có thể lướt qua thân thể để trị liệu linh hồn.
Ngay cả Cố Tấn Niên cũng chỉ có thể tạm thời giảm bớt âm khí ăn mòn, chứ không thể trừ tận gốc.
***
Nghe Cố Tấn Niên miêu tả, Hạ Phi Tinh lâm vào trầm mặc, một hồi lâu mới nói nói: “Mang ta đi nhìn thử.”
Vì có quan hệ quỷ cổ cùng người cổ, nên Hạ Phi Tinh có thể dẫn ra linh khí thiên địa, sau đó trực tiếp tác động lên linh hồn.
Còn biện pháp này có hiệu quả hay không, phải thử qua mới biết được.
***
Sẵn có Cố Tấn Niên, nên Hạ Phi Tinh một đường đi thẳng vào Lưu phủ, thấy được Lưu lão gia đang nằm trên giường.
Bề ngoài Lưu lão gia vô cùng bình thường, nhưng liếc mắt một cái Hạ Phi Tinh có thể thấy được trên người ông ta bao phủ nồng đậm sương đen. Làn sương đen này như nhưng con sâu nhỏ, liên tục gặm nhấm linh hồn ông ta.
Hạ Phi Tinh thoạt nhìn trẻ tuổi, mặt lại non nên người Lưu gia có chút không tin tưởng, nhưng lại ngại vì Cố Tấn Niên đích thân đưa người tới, không tín nhiệm cũng không dám biểu hiện ra mặt. Chỉ dám căng da đầu cho Hạ Phi Tinh thử một lần, nếu không Cố Tấn Niên có lẽ sẽ đập họ một trận.
Nhi tử Lưu lão gia làm cái động tác thỉnh, biểu tình còn tính là cung kính, "Hạ đạ sư, phiền ngài trị liệu cho phụ thân ta."
Hạ Phi Tinh đi đến bên giường ngủ Lưu lão gia, đem bàn tay đặt lên giữa mày ông. Chỉ một thoáng, quanh thân mình Hạ Phi Tinh hình thành một cái lốc xoáy lớn, đem linh khí thiên địa hút hết vào trong.
Mà những linh khí này thông qua thân thể Hạ Phi Tinh, hoá thành từng đợt quang ảnh nhè nhẹ tiến vào thân thể Lưu lão gia. Quang ảnh chia làm hai sợi nhỏ, một sợi tương đối ôn hoà, từ bổ cho những nơi bị âm khí ăn mòn trong linh hồn. Sợi còn lại vô cùng hung hãn, bay thẳng đến âm khí trong linh hồn mà đánh tới tấp.
Những cái đó âm khí cũng không phải đối thủ của linh khí, rất nhanh đã bị đánh bại, xám xịt mà trốn vào chỗ sâu trong linh hồn Lưu lão gia, chờ đợi thời điểm trở ra tác oai tác quái.
Nhưng Hạ Phi Tinh nào dễ dàng buông tha chúng nó. Linh khí thừa thắng xông lên, trực tiếp cuốn lấy âm khí. Những âm khí đó gặp linh khí như lửa gặp nước, xèo xèo sau đó biến mất.
Toàn bộ quá trình cũng không lâu, đại khái chỉ hơn mười lăm phút.
Chờ Hạ Phi Tinh lần nữa mở mắt ra, âm khí trong linh hồn Lưu lão gia toàn bộ đã biến mất, linh hồn cũng được linh khí tẩm bổ, mà chậm rãi khôi phục.
"Được rồi." Hạ Phi Tinh đứng dậy.
Trị liệu lần này cũng không khó khăn, bộ dạng y vẫn nhàn nhã ung dung như thường.
Người Lưu gia đứng gần đó không thể tin mà trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào Lưu lão gia đang nằm trên giường, một lúc sau mới nhìn về phía Cố Tấn Niên, khi thấy hắn gật đầu mới bằng lòng tin tưởng.
Hạ Phi Tinh thấy vậy chỉ cười nhạt một tiếng, tìm cái ghế thái sư gần đó ngồi xuống, cả người dựa hết vào ghế mà chợp mắt.
"Cố gia chủ, gia phụ của ta thật sự không sao, đúng không?" Người Lưu gia hỏi lại lần nữa.
Cố Tấn Niên đành bước lên xem xét một lượt, sau đó nói: “Đã hảo, dưỡng thêm mấy ngày thì không còn vấn đề."
Người Lưu gia đương nhiên đối với Hạ Phi Tinh cùng Cố Tấn Niên ngàn ân vạn tạ, lập tức gọi làm người đem vạn lượng bạc trắng tạ ơn Hạ Phi Tinh.
Hạ Phi Tinh xem xét qua một lượt, xác nhận không có lầm, liền cầm lấy một thỏi bạc ném cho Cố Tấn Niên, "Tiền cơm hai ngày cùng phí dừng chân."
Cố Tấn Niên mới tiếp được bạc, lại nghe Hạ Phi Tinh nói: “Còn tiền ngài hứa, nhớ đưa. Hẳn Cố trang chủ không phải người tham vài lượng bạc đâu?"
Cố Tấn Niên không nhìn được mà bật cười nói: “Đương nhiên, mấy ngày nữa ta sẽ nói người đưa đến cho ngươi."
"Vậy thì được rồi." Hạ Phi Tinh vừa lòng mà rời đi Lưu gia.
Sau đó, người toàn Vụ Châu thành đều thấy được một thiếu niên trẻ tuổi đi ra khỏi Lưu gia, phía sau là gia nhân Lưu gia đang kiêng rương bạc trắng. Họ đi thẳng vào tửu lâu gần cửa thành, nhìn sơ rương có thể đoán được hơn vạn lượng bạc trắng.
Vạn lượng bạc trắng!
Chính là người đã chữa bệnh cho Lưu lão gia?
Quả nhiên, hôm sau từ Vụ Châu thành truyền ra tin tức, rồi mấy ngày sau đã truyền khắp thiên hạ ——
Một cái tên là Hạ Phi Tinh Linh Y có thể trực tiếp trị liệu linh hồn, Lưu lão gia cũng nhờ Hạ Phi Tinh chữa khỏi.
Trong lúc nhất thời, thiên hạ nổ tung nồi, vô số người có bệnh tình như Lưu lão gia ồ ạt đến Vụ Châu thành, dâng lên bạc trắng mong Hạ Phi Tinh cứu chữa.
Mà lúc này, dưới sự trợ giúp của Cố Tấn Niên, Hạ Phi Tinh đã mua một căn hộ, hơn nữa còn mở một cái Linh Y quán.
Nhìn người mỗi ngày ồ ạt đến Vụ Châu thành, sau đó lại quỳ trước mặt mà cầu xin trị bệnh, Hạ Phi Tinh không khỏi nhíu mày, sau đó lại đến tìm Cố Tấn Niên.
“Ngươi muốn nhận đồ đệ?” Cố Tấn Niên kinh ngạc mà nhìn về phía Hạ Phi Tinh, hoàn toàn không nghĩ ra Hạ Phi Tinh sẽ đưa ra đề xuất như vậy.
“Ta lười a.” Hạ Phi Tinh không xương cốt nằm liệt trên giường La Hán, biết Cố Tấn Niên một đoạn thời gian, y cũng không giữ lại chút hình tượng nào, "Mỗi ngày đều có người đến tìm trị bệnh, ta bận tối cả mặt mũi, còn thời gian đâu để nghỉ ngơi?"
Lúc nói những lời này, giọng nói của y tràn ngập buồn ngủ. Cố Tấn Niên cũng có thể hiểu được, nhưng không ngờ Hạ Phi Tinh nói xong đã mơ màng muốn ngủ.
Hắn hỏi: “Ngươi tính tìm mấy đồ đệ?”
Hạ Phi Tinh ở trước mặt Cố Tấn Niên không hề cảnh giác, khẽ hé mắt, nhỏ giọng thì thầm: “Khoảng mấy trăm hay mấy ngàn? Học xong, thì cho họ đi khắp nơi..."
Lời còn chưa nói xong, thì người đã ngủ mất.
Nhưng Cố Tấn Niên biết Hạ Phi Tinh còn chưa hết ý, lời y nói chính là để đồ đệ đi khắp nơi, tìm những người bị âm khí ăn mòn để chữa trị linh hồn.
Hạ Phi Tinh, nhìn như không thèm để ý, kỳ thật cũng muốn cứu vớt chúng sinh.
Bằng không y sao có thể đem kỹ thuật Linh y của chính mình dạy ra ngoài, không phải ôm đồn thì có thể đổi lấy nhiều hoàng kim hay sao.
Cố Tấn Niên nhìn chăm chú vào Hạ Phi Tinh hồi lâu, mặt mày không giấu được ôn nhu.
***
Cố Tấn Niên làm việc xưa nay sấm rền gió cuốn, không cần mấy ngày, đã tìm đến hơn trăm thiên sư có thiên phú trác tuyệt, đưa đến chỗ Hạ Phi Tinh học tập.
Hạ Phi Tinh đương nhiên không có thời gian dạy bọn họ, mà là một bên trị liệu một bên nói, có thể học hay không thì phải dựa vào chính bản thân bọn họ.
Qua hơn nửa tháng, đã có thiên sư xuất sư, bắt đầu đi chữa bệnh, gánh nặng trên vai Hạ Phi Tinh cũng nhẹ đi không ít.
Những đồ đệ mà Cố Tấn Niên đưa đến, rất nhanh đã xuất sư, Hạ Phi Tinh liền phân phó bọn họ đến trời nam đất bắc.
Y cũng không muốn thành lập môn phái, dạy đồ đệ chỉ là muốn cứu được nhiều người hơn. Nhưng đồ đệ của y lại đem Linh y khai sáng thành một môn phái, đem Hạ Phi Tinh tôn sùng là Tổ sư gia.
Như thế, lại qua một năm, cái tên Hạ Phi Tinh, cùng Cố Tấn Niên đã vang vọng thiên hạ.
Trong một năm này, Cố Tấn Niên ngoại trừ ở Cố gia sơn trang vài ngày để xử lý công việc, thì đại đa số đều ở nơi Hạ Phi Tinh.
Tâm tư của hắn đối với Hạ Phi Tinh cũng không che giấu, vì Cố Tấn Niên cũng không biết từ khi nào hắn lại có tâm tư như vậy với Hạ Phi Tinh. Tuy ở gần nhưng hắn không làm ra những hành vi vượt tầm, chỉ muốn dựa vào hành động để Hạ Phi Tinh cảm nhận được tình cảm của hắn.
Hạ Phi Tinh không hề trì độn, nhanh chóng tiếp thu tình cảm Cố Tấn Niên. Tình cảm y đối với Cố Tấn Niên có chút phức tạp, chính y cũng không lí giải được nó là thế nào.
Cố Tấn Niên là người đã nhìn thấy y diệt sạch Dư gia, cũng là người đầu tiên cho y thấy thiện ý. Trong một năm này, cũng là Cố Tấn Niên ở cạnh giúp y giải quyết không ít khó khăn. Địa vị của Cố Tấn Niên trong lòng y có một vị trí rất đặc biệt.
Nhưng Hạ Phi Tinh lại không biết cái gì gọi là thích, cũng có thể nói chính y chưa biết tình cảm mình đối với Cố Tấn Niên gọi là gì.
Nguyên nhân chính là vì Cố Tấn Niên quá tốt, Hạ Phi Tinh mới muốn trịnh trọng trịnh trọng lại trịnh trọng.
Nên y đã tìm một ngày, để nói chuyện với Cố Tấn Niên.
Chỉnh lại tác không lười nhác thường ngày, nghiêm túc đến gặp Cố Tấn Niên mà nói: "Cố Tấn Niên, ngươi ưng ta sao!"
Hạ Phi Tinh không sợ hiểu lầm, trực tiếp mà nói thẳng.
Y lười, y không có thời gian quanh co lòng vòng, một câu không hiểu thì y nói câu thứ hai cũng được, nên không cần câu hỏi, trực tiếp dùng câu trần thuật để khẳng định tình cảm Cố Tấn Niên dành cho mình.
Cố Tấn Niên không ngờ rằng, Hạ Phi Tinh lại táo bạo như vậy, nên có chút trở tay không kịp, ngơ ra, sau đó bật cười, “Đúng vậy, ta thích ngươi.”
Đôi mắt thâm thuý đầy ôn nhu nhìn chăm chú vào Hạ Phi Tinh, tình cảm nóng cháy trực tiếp thông qua ánh mắt truyền đến Hạ Phi Tinh.
Đây là lần đầu tiên Hạ Phi Tinh cảm nhận được ánh mắt không chút che giấu nào của Cố Tấn Niên, không khác gì lửa nóng đem y thiêu đến nóng đỏ, những câu đã chuẩn bị sẵn, cũng quên không còn một mảnh.
Quyền chủ động nhanh chóng đã bị Cố Tấn Niên đoạt đi, hắn yên lặng nhìn Hạ Phi Tinh, thanh âm trầm thấp ôn nhu, “Vậy còn ngươi? Ngươi vừa ý ta không?”
“Ta…… Ta không biết.” Hạ Phi Tinh có chút hoảng loạn.
Giây tiếp theo, Cố Tấn Niên duỗi tay chế trụ cằm, sau đó kề sát mặt lại Hạ Phi Tinh, “Bằng không thử xem thế nào?”
Hạ Phi Tinh hoảng loạn chỉ trong nháy mắt, rồi sau đó liền phản ứng lại, ngửa đầu cười khẽ nhìn Cố Tấn Niên, thanh âm thanh triệt lại cố ý thả nhẹ, “Cố trang chủ, ngươi định thử thế nào?”
Đáp lại Hạ Phi Tinh chính là ngũ quan Cố Tấn Niên phóng đại, trên môi cũng truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp
Nụ hôn này cũng không lâu, có thể nói là chỉ chạm vào rồi tách ra.
Cố Tấn Niên lại không thối lui, vẫn kề mặt sát với Hạ Phi Tinh, y có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở nóng hổi của đối phương phả lên khuôn mặt chính mình, mang đến từng đợt sóng nhiệt tê dại.
Hạ Phi Tinh liếm liếm môi, nhướng mày cười, “Quá nhanh, không có cảm giác, nếu không, ngươi thử lại?”
Câu nói này đại biểu cái gì, Cố Tấn Niên nghe liền hiểu, tầm mắt hắn nhanh chóng dừng lại tại đôi môi đỏ thẫm mềm mại kia, rất nhanh đã dùng chính môi mình ấn lên.
Nụ hôn lần này giằng co thật lâu, cuối cùng thiếu chút nữa đã lửa bén rơm.
Cũng vì lần nói chuyện này mà Hạ Phi Tinh nhìn rõ tình cảm của chính mình, sau đó cùng Cố Tấn Niên xác định mối quan hệ.
Sau đó thuận lý thành chương mà cả hai ở cạnh nhau.
Về sau mỗi lần nhìn thấy vết thương trên ngực trái của Hạ Phi Tinh, trái tim Cố Tấn Niên đau như bị dao khoét, chỉ mong thời gian có thể chảy ngược, thay y nhận hết tra tấn đau đớn kia. Người Dư gia đem Hạ Phi Tinh dưỡng thành người cổ, chính là moi trái tim của y ra để lấy máu đầu tim.
Mỗi khi Cố Tấn Niên cảm thấy đau lòng, đều đến gần như thành kính mà hôn lên vết sẹo, giống như xoa dịu nỗi đau Hạ Phi Tinh đã từng chịu.
Bỗng nhiên có một ngày, vết sẹo kia không thấy đâu, mà nó hoá thành một hình xăm màu đen, đó chính là chữ “Cố” thể triện. Nó giống như tình yêu mà hắn dành cho y, che đi vết sẹo, nhưng lại tránh được đoá hồng mai.
Cố Tấn Niên nhìn hình xăm thật lâu không nói, chỉ là tối hôm đó hắn đặc biệt kích động, nên động tác khá tàn nhẫn.
Cố Tấn Niên biết hình xăm này thể hiện ý tứ gì —— những cực khổ mà Hạ Phi Tinh đã từng trải qua, đã được tình yêu của Cố Tấn Niên thay thế, bây giờ y chỉ còn lại ký ức tốt đẹp.
***
Hạ Cô Hàn từ trên giường ngồi dậy, giấc mộng quá dài, khiến y không biết hiện tại là mộng hay thực, nên ngồi ngốc hồi lâu.
Từng cảnh tượng trong mộng toàn bộ phát sinh, ký ức khôi phục vô cùng sống động, giống như mới trải qua ngày hôm qua.
Đến khi có một bàn tay lạnh lẽo áp lên trán y, Hạ Cô Hàn mới hồi phục tinh thần lại, kì nghỉ đã kết thúc, y cùng Cố Tấn Niên trở lại Hạ gia ở Đàm Châu. Ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tấn Niên, cười nói: “Em có một giấc mộng.”
Vừa nói y vừa kéo bàn tay ông chồng quỷ đặt lên ngực trái của chính mình, hình xăm hệt như trăm năm trước, khắc sâu trong lòng y.
Không cần nhiều lời, Cố Tấn Niên đương nhiên hiểu Hạ Cô Hàn muốn nói gì, hắn chỉ cúi đầu hôn lên đôi môi của vợ, sau đó đem y đè lên trên giường.
Nụ hôn kết thúc, Hạ Cô Hàn ở bên tai hắn nói: “Còn muốn tiếp sao? Hôn lễ của Ba mẹ sắp bắt đầu rồi.”
Tuy miệng ngoài vậy, nhưng hai tay đã câu lấy cổ Cố Tấn Niên.
Cố Tấn Niên nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, còn tiếp tục được sao? Hắn đã nghe được tiếng ba đứa nhỏ Năm 1-2-3 đến trước cửa phòng rồi đây.
Cuối cùng chỉ có thể ấn lên môi Hạ Cô Hàn mút mạnh một cái, sau đó ôm y đứng dậy, cùng Hạ Cô Hàn thay tây trang được chuẩn bị sẵn. Sau đó đem theo ba đứa nhỏ đi thăm gia hôn lễ của Vân Khai cùng Mâu Hạnh.