Tốc độ Vu Mặc Định vô cùng nhanh, sau khi kết thúc liên hệ với Cố Tấn Niên thì 20 phút sau, người ở Bộ ngành đặc thù đến trước giao lộ tiểu khu Điền Đông hoa viên lấy hơn mười mấy cân cục đá đen âm phủ.
Bất quá trên mấy cục đá này còn có một tờ giấy, trên tờ giấy còn có hàng chữ ——
【 xin chuyển lời cho ông chủ Hạ rằng, trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, lần này là miễn phí, nhưng lần sau cần thứ khác đổi lấy! 】
Mỗi một chữ đều đặc biệt dùng sức, là loại nét chữ cứng cáp đầy phẫn nộ.
Hạ Cô Giang đem bùa phong ấn quỷ khí âm khí dán dần lên từng cục đá, sau đó nhìn tờ giấy này. Thấy chữ viết bên trên không khỏi phì cười, cậu có thể cảm nhận kẻ viết tờ giấy này hẳn là vừa viết vừa tức hộc máu.
Hạ Cô Giang vui sướng khi người gặp hoạ, lấy ra di động chụp một tấm, sau đó gửi cho thằng anh họ.
【 Hạ Cô Giang: [ hình ảnh ]】
【 Hạ Cô Giang: Gấu trúc đầu điểm danh khen ngợi.jpg】
【 Hạ Cô Giang: Hạ Cô Hàn, anh thiệt là giỏi nha, moi lợi trên đầu Âm phủ lun. 】
Một hồi lâu lúc sau, Hạ Cô Giang nhận được tin nhắn Hạ Cô Hàn rep.
【 Hạ Cô Hàn: Cảm ơn quá khen. 】
Quả thật là thằng cha mặt dày, một chút mắc cỡ cũng không có mà.
Hạ Cô Giang sách một tiếng, lại thấy tin nhắn tiếp theo.
【 Hạ Cô Hàn: Mày đi thông báo cho Miêu Doanh Doanh, nói cô ấy cùng Tùng Mân cùng nhau tới Đồng Châu một chuyến. 】
【 Hạ Cô Giang: OK. 】
Hiện tại manh mối phần lớn tập trung ở Đồng Châu, rồi còn xuất hiện Cổ, tuy Hạ Cô Hàn lợi hại, nhưng cũng không phải cái nào cũng giỏi. Vừa lúa. Trong Tổ cũng có Miêu Doanh Doanh là vu cổ sư, để cô ấy tới Đồng Châu, ở cạnh Nhậm Tĩnh Tĩnh. Có khi còn chụp được kẻ đã hạ cổ Nhậm Tĩnh Tĩnh.
Kẻ đó muốn hại Nhậm Tĩnh Tĩnh, nhưng Nhậm Tĩnh Tĩnh lại không có việc gì, thì tất nhiên sẽ không chịu dừng lại.
Còn gọi Tùng Mân cũng cùng nhau tới……
Ngay cả Hạ Cô Hàn cũng không thể không thừa nhận, Tùng Mân ở thời điểm điều tra còn có nhiều tác dụng không ai có thể tưởng tượng nổi.
Sau khi nói chuyện với Hạ Cô Hàn xong, Hạ Cô Giang liền đi tìm Miêu Doanh Doanh.
Miêu Doanh Doanh nhận được thông báo, liền nhanh chóng gọi cho Hạ Cô Hàn một cuộc.
Từ cuộc nói chuyện với Hạ Cô Hàn, việc cô đi Đồng Châu làm cái gì, Miêu Doanh Doanh trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng hỏi: “Ông chủ Hạ, cậu xác định là mẫu tử cổ sao?”
Miêu Doanh Doanh nghe xong không khỏi nhíu mày, loại mẫu tử cổ không quá bí ẩn. Cái loại cổ này thì phe phái vu cổ sư am hiểu nhất, họ luyện chế bằng cách đem mẫu cổ lưu trong chính cơ thể của mình, còn tử cổ thì đặt trên người bị hại, sau đó họ lợi dụng mẫu cổ để khống chế người bị hại.
Những vu cổ sư luyện chế tử mẫu cổ, đều là những kẻ thích thao túng kẻ khác, chúng lấy chuyện đó làm niềm vui. Loại thao túng này gồm lý trí, cảm tình, hành vi, sau đó chính là sinh mệnh của người khác.
Miêu Doanh Doanh ngược chiến tuyến với những vu cổ sư thích luyện mẫu tử cổ, cô luyện chế đủ loại độc trùng là chủ, nhưng hoàn toàn không dụng vào việc luyện chế mẫu tử cổ.
Khi Miêu Doanh Doanh bỗng nhiên nhắc tới mẫu tử cổ, khiến cho Hạ Cô Hàn chú ý, “Sao lại đột nhiên nhắc tới mẫu tử cổ?”
“Án tử của Hà Phương tôi cảm giác có chút không đúng, cho nên một lần nữa thẩm vấn Bạch Tố Tuyết.” Miêu Doanh Doanh thần thái nghiêm túc mà nói: “Từ Bạch Tố Tuyết biết được cách ả ta hạ thủ.”
Miêu Doanh Doanh đang tìm tử thích hợp, sau đó tiếp tục nói: “Bạch Tố Tuyết ở trên mạng chỉ học một chút thủ đoạn, còn chưa được gọi là thành thục, nhìn trước nhìn sau ả ta giống như một quân cờ của kẻ khác.”
Nói cách khác, cổ trùng lúc ấy trên người Hà Phương cùng ba của cô ta không phải do Bạch Tố Tuyết hạ, mà có người mượn tay Bạch Tố Tuyết, hạ lên người ba con Hà gia. Có thể nói lúc đó, đã có kẻ theo dõi Hà gia, nhưng vẫn không có cách tiếp cận, kẻ đó mới tìm đến Bạch Tố Tuyết.
Đây chỉ là cách phân tích dễ hiểu nhất, cho việc Bạch Tố Tuyết là một người bình thường sao lại được lời mời vào cái trang web như thế.
“Ông chủ Hạ, lúc ấy chúng ta chỉ nghe nói về bệnh trạng của Hà Phương và ba cô ta, mới phán đoán đó là cổ trùng. Nhưng kỳ thật mẫu tử cổ cũng có đặc điểm tương tự như vậy, chỉ khác chính là người hạ mẫu tử cổ có thể khống chế bệnh trạng của người bị hại.”
Hạ Cô Hàn nghe hiểu ý Miêu Doanh Doanh, “Ý của cô là, ba con Hà gia bị hạ mẫu tử cổ?”
“Đúng vậy.” Miêu Doanh Doanh chắc chắn nói: “Hơn nữa tôi còn moi từ trong miệng Bạch Tố Tuyết ra một chuyện.”
Miêu Doanh Doanh: “Chính là lúc Hà Phương nằm viện khi ung thu thời kì cuối, Bạch Tố Tuyết đã được kẻ khác bày mưu, thường xuyên lén lút vào phòng bệnh của Hà Phương, sau đó đem quá trình gian díu của bản thân cùng Quan Hoài Viễn nói ra, không những thế ả còn nói hết chuyện tại sao Hà Phương lại bị ung thư như vậy.”
Sau khi sinh bệnh, trong lòng Hà Phương, Quan Hoài Viễn chính là một người chồng vô cùng có trách nhiệm. Bạch Tố Tuyết cố tình đến trước mặt cô để khoe, chính là trực tiếp dẫm lên lằn ranh của cô.
Bạch Tố Tuyết vô cùng dơ bẩn, lúc ấy ả còn ở trước mặt Hà Phương lấy ra đoạn video ân ái của ả cùng Quan Hoài Viễn, còn đem lời Quan Hoài Viễn nói bật thật lớn cho Hà Phương nghe.
Trong đoạn ghi âm được ả bật lên, tiếng Quan Hoài Viễn vang vang mà chửi bới Hà Phương cùng ba của cô, rồi còn tính kế gia sản Hà gia, còn lại chính là sau này xử trí Hà Duệ thế nào.
Quả thật không chỉ vô tình mà còn âm hiểm, mất hết cả tính người.
Đoạn thời gian đó, Bạch Tố Tuyết đã dùng hết tất cả thủ đoạn để công kích Hà Phương, ả nghĩ mọi cách làm Hà Phương nhận hết tra tấn về tinh thần.
Theo lý, Hà Phương trước đó là nữ cường nhân, với tính tình của cô thì dù còn hơi thở cuối thì khi nghe chuyện này, hẳn sẽ trả thù đôi cẩu nam nữ Bạch Tố Tuyết cùng Quan Hoài Viễn. Nhưng lạ thay, đến lúc chết Hà Phương cũng không làm gì.
Miêu Doanh Doanh nói ra chính suy đoán của mình, “Chính vì nguyên nhân này, nên tôi suy đoán lúc ấy Hà Phương đã bị hạ mẫu tử cổ. Mà mẫu cổ chính là trong cơ thể kẻ sau màn của Bạch Tố Tuyết, có kẻ đó khống chế, Hà Phương không còn làm chủ được chính sinh mệnh của mình, mà hành động của chính mình cũng là do kẻ khác làm chủ.”
Gặp thằng chồng khốn nạn phản bội không nói, còn không thể bảo vệ được chính con trai của mình, quả thật bản thân không khác gì phế vật, nằm trên giường bệnh mặc người xâu xé. Lấy tính cách mạnh mẽ của Hà Phương, quả thật không thể tưởng tượng nổi, ba tháng cuối đời cô đã phải nhận những nỗi đau và sự tra tấn khủng khϊếp đến thế nào.
Kẻ đứng phía sau Bạch Tố Tuyết quả thật không chỉ muốn dồn Hà Phương vào chỗ chết, còn muốn cho cô nhận hết tra tấn.
Hạ Cô Hàn đồng tình với suy đoán của Miêu Doanh Doanh, lại nói: “Cô cùng Tùng Mân ngày mai hãy đến đây, tôi sắp xếp cho cô ở cạnh Nhậm Tĩnh Tĩnh, hẳn sẽ tìm được manh mối kẻ đã hạ cổ trên người Nhậm Tĩnh Tĩnh.”
Hạ Cô Hàn có loại dự cảm, kẻ hạ cổ Hà Phương cũng chính là kẻ muốn hại Nhậm Tĩnh Tĩnh.
Không chỉ vì mẫu tử cổ, mà vì Hà Phương cùng Nhậm Tĩnh Tĩnh có chỗ tương đồng.
Nhưng hiện tại manh mối vẫn là quá ít, y cũng không nói được chuyện gì.
Cùng lúc đó, Tùng Mân cũng nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi đến chính là người phụ trách bên livestream Tinh Thần, Tinh Thần livestream tính ở Đồng Châu tổ chức một buổi offline cho các chủ bá có nhân khí cao, họ cố ý mời Tùng Mân đến Đồng Châu tham gia hoạt động này.
Tùng Mân lần này đi Đồng Châu có công vụ trong người, nên không biết có thể tham gia buổi offline được hay không, đành phải đi tìm Sở Quân Hành hỏi thử.
Sở Quân Hành còn chưa trả lời, Hạ Cô Giang ở bên cạnh cười nói: “Đi đi, vì cái gì không đi? Hoạt động offline sớm trễ không tổ chức, lại chọn đúng thời điểm này, nói không chừng nghi phạm trong vụ án của chúng ta cũng lẩn trốn bên trong thì sao?”
Trần Mạt Lãng đi theo trêu chọc nói: “Đúng vậy, phàm là chuyện gì xuất hiện ở trên người của cậu đều không phải trùng hợp, đó chính là ông trời đang chỉ dẫn.”
Tùng Mân: “……”
Cậu cũng không biết phải phản bác thế nào cho đúng, vì nghe cứ thấy chí lí sao ấy.
“Vậy……” Tùng Mân do dự mà nói: “Tôi được tham gia đúng không?”
Miêu Doanh Doanh vừa vặn đi tới, nghe vậy tò mò hỏi: “Tham gia cái gì?”
Tùng Mân đơn giản mà kể lại cho Miêu Doanh Doanh nghe.
“Đây quả thật là ông trời đã chỉ đường cho chúng ta!” Miêu Doanh Doanh phản ứng không khác gì những người còn lại, chắc chắn nói: “Cái này cậu nhất định phải tham gia!”
Tùng Mân: “……”
Cậu còn nói được cái gì đây? Bỗng nhiên dưới chân bị cái gì đó ôm lấy, cúi đầu nhìn xuống thì thấy chính là con rối bông Tô Bỉ
Con rối bông ngửa đầu, dùng thanh âm trắc trắc hỏi: “Ban tổ chức bao lộ phí tới lui không?”
“Hình như có thì phải?” Tùng Mân cũng không biết rõ.
Đôi mắt con rối lập tức lấp lánh, tự đáy lòng nói: “Thật tốt, như vậy cậu với Doanh Doanh liền có thể miễn phí đi Đồng Châu, ông chủ nhỏ mà biết nhất định cao hứng.”
Mọi người sôi nổi nhìn về phía Tô Bỉ.
—— đây là suy nghĩ của cô sao?
Tô Bỉ lập tức lắc đầu nguầy nguậy, đây là ý nghĩ của con rối bông, không hề liên quan đến cô nha! Cô không biết gì hết, thiệt đó!
Vì thế mọi người lại đem tầm mắt trở lại trên người con rối bông.
Con rối lập tức cười hắc hắc, “Bớt được cả khối tiền.”
Mọi người: “……”
Không lẽ hình tượng keo kiệt của ông chủ Hạ đã ăn sâu vào tiềm thức con rối bông rồi ư? Sao đến cả con rối bông, cũng bắt đầu học theo bản chất của Hạ Cô Hàn là thế nào?
***
Chuyện đang phát trong Tổ trọng án quả thật Hạ Cô Hàn bên này hoàn toàn không biết, y xử xong sự tình trên tay, thì trời cũng đã tối.
Nếu là trước đây, y đã sớm ngủ được 50 giấc, nhưng từ sau khi dung nhập cùng ngọc thời gian, Hạ Cô Hàn tỉnh táo hơn trước rất nhiều, tinh thần cũng thoải mái, không còn thấy buồn ngủ như trước.
Nằm trên giường mà cosplay tôm lăn bột, lăn lộn một hồi vẫn không tài nào ngủ được, cuối cùng đành ngồi dậy nhìn về phía Cố Tấn Niên, “Ngủ không được.”
Không biết nghĩ đến cái gì, nhíu nhíu mày, “Sau này sẽ không như vậy luôn chứ?”
Buồn ngủ thì biến mất, nhưng lười biếng đã ăn vào xương, Hạ Cô Hàn nghĩ đến sau này không ngủ được nữa, liền cảm thấy khó chịu không thôi.
“Sẽ không.” Cố Tấn Niên đi theo ngồi dậy, ngồi xếp bằng bên cạnh Hạ Cô Hàn, “Chờ thân thể của em thích ứng với ngọc thời gian thì ổn thôi.”
Mọi việc đều có thời gian để thích ứng, ngọc thời gian mới dung nạp vào cơ thể Hạ Cô Hàn, thân thể y cũng cần thời gian để thích ứng với nguồn thời gian chi lực đột ngột xuất hiện đó chứ.
Hạ Cô Hàn nghe liền yên tâm, “Vậy là tốt rồi.”
“Nếu ngủ không được,” Hạ Cô Hàn đối Cố Tấn Niên lộ ra một nụ cười tươi, cố ý hạ nhẹ âm lượng, mềm mại mà nói: “Không bằng chúng ta……”
Một đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên nhìn chăm chú vào Cố Tấn Niên, phảng phất mang theo móc câu, khiêu khích lão quỷ già.
“Không bằng chúng ta như thế nào?” Cố Tấn Niên kề sát vào y, hơi thở lạnh lẽo phun trên mặt Hạ Cô Hàn, thanh âm mất tiếng.
Giây tiếp theo Hạ Cô Hàn lại đẩy hắn ra, trực tiếp nhảy xuống giường, hướng Cố Tấn Niên lộ ra nụ cười vô tội, “Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng chúng ta đi Nhậm gia nhìn xem đi.”
Dứt lời, liền cầm lấy quần áo chui vào phòng tắm, hoàn toàn mặc kệ Cố Tấn Niên thành thế nào.
Cố Tấn Niên: “……”
Hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu, chỉ có thể ngồi xếp bằng tĩnh tọa, dẹp tạp niệm chờ Hạ Cô Hàn thay quần áo xong, cùng nhau đi trước Nhậm gia.
Mà Nhậm gia này không phải biệt thự Nhậm Tĩnh Tĩnh, mà là nhà của Nhậm Học Bác. Hạ Cô Hàn muốn đi xem, đêm khuya thì Nhậm gia có giống với ban ngày hay không, mà lệ quỷ bên cạnh Nhậm Tĩnh Tiêu có lai lịch gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Tùng. Linh vật. Biển báo chỉ đường chạy bằng cơm của ông trời. Mân: Mọi người nói sao thì là vậy đi!