Buổi đấu giá kết thúc tốt đẹp, 11 lá Quỷ phù đều được bán hết ra ngoài. Vu MặC Định cũng không giữ riêng đồng nào, trực tiếp đưa hết Minh tệ đến trước mặt Hạ Cô Hàn.
“Ông chủ Hạ, tiền bán Quỷ phù đều ở đây, mời ngài đếm lại.” Vu Mặc Định đứng một bên cung kính mà nó, thái độ trước sau hoàn toàn không có khác biệt, nhưng nếu để ý kĩ sẽ nhận ra hiện tại càng chân thành hơn so với trước rất nhiều.
Hạ Cô Hàn đảo mắt nhìn qua mấy rương Minh tệ, y không cần đếm cũng biết đủ hay thiếu.
Chính là ánh mắt Hạ Cô Hàn vừa đảo, Cố Tấn Niên lập tức hiểu ngay, bàn tay giơ lên, Minh tệ theo đó cũng biến mất không còn tăm hơi.
Nhìn cảnh này đồng tử Vu Mặc Định hơi co lại. Hắn xác thực Hạ Cô Hàn là người sống, người sống thì đâu thể sử dụng Minh tệ, chứ đừng nói đến việc đem đi cất, nhưng hắn cũng không thấy bên cạnh Hạ Cô Hàn có con quỷ khác. Vậy tại sao Hạ Cô Hàn lại có thể vô thanh vô thức thu hồi nhiều Minh tệ đến vậy?
Trong lòng Vu Mặc Định liền đảo vòng suy nghĩ, do dự chốc lát mới mở miệng nói: “Ông chủ Hạ, nghe nói trên nhân gian cậu cũng nhận ủy thác của người khác?”
Hạ Cô Hàn gật gật đầu có chút hứng thú, nói: “Hỏi như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ủy thác ta?”
Hạ Cô Hàn cũng không nghĩ đến chuyện này, nhưng có thể phát triển sinh ý ở Âm phủ cũng quá tốt.
Vu Mặc Định: “Chuyện là, Tôn thượng nhà ta hy vọng ông chủ Hạ hỗ trợ.”
Hắn cũng không gạt Hạ Cô Hàn, vì người sống đến Quỷ Thị lại còn kinh doanh như y, nếu không có thực lực thì đã bị ăn tươi nuốt sống từ lâu.
Hạ Cô Hàn lười biếng mà làm động tác mời, sau đó lên tiếng, “Mời nói.”
“Tôn thượng nhà ta có một con mèo cưng, khoảng thời gian trước nó ham chơi nên đã lén dạt nhà chạy đến nhân gian, Tôn thượng lại vì thân phận và vài nguyên nhân nên không thể đến nhân gian.” Nói tới đây, Vu Mặc Định dừng lại quan sát sắc mặt Hạ Cô Hàn, vì chuyện tìm mèo chó lạc thế này nói ra ai mà tin nổi, mà Tôn thượng nhà hắn lại cố tình muốn ủy thác Hạ Cô Hàn. Nhìn Hạ Cô Hàn không có tức giận hay gì, Vu Mặc Định liền tiếp tục nói: “Đó là con mèo béo màu đen, khi có ánh sáng chiếu xuống, màu sắc ánh mắt sẽ nhàn nhạt hồng, sinh thời chính là thông linh miêu. Trên cổ còn đeo lục lạc chứa Quỷ lực của Tôn thượng, cho nên lệ quỷ căn bản tìm không thấy nó. Đầu đuôi chính là như thế, Tôn thượng nhà ta muốn ủy thác ông chủ Hạ giúp đỡ tìm về con mèo đen ấy.”
Nói chuyện trên thương trường làm ăn, Vu Mặc Định là quỷ nắm rõ nhất đạo lý, nên khi nói xong liền đem tiền thù lao đưa đến trước mặt Hạ Cô Hàn, con số trên đó vô cùng khả quan.
Hạ Cô Hàn không bảo giờ chê tiền nên liền đáp ứng ngay lập tức.
Vu Mặc Định liền nở nụ cười khách khí, đoạn nói: “Ông chủ Hạ, hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Vu Mặc Định: “Quỷ Thị đại thị đã bắt đầu, ông chủ Hạ nếu không có việc gấp liền ở lại dạo vài vòng rồi hãy về. Nếu cậu không chê phiền, ta có thể làm hướng dẫn viên đưa cậu đi.”
“Không cần phiền như vậy” Hạ Cô Hàn từ chỗ ngồi đứng lên, duỗi duỗi tay chân một chút: “Ta tự đi dạo là được.”
Vu Mặc Định liền không dây dưa, hơi hơi cúi mình khẽ chào: “Ông chủ Hạ đi dạo vui vẻ.”
Hạ Cô Hàn không chút để ý mà “Ưm” một tiếng, biếng nhác mà đi ra khỏi phòng.
Thẳng đến khi thân ảnh Hạ Cô Hàn biến mất trong tầm mắt, nụ cười trên mặt Vu Mặc Định mới hoàn toàn thu liễm, hắn kiểm tra căn phòng một lượt xem có chỗ nào biến hoá, nhưng cũng không tìm được gì.
Đôi mắt khẽ nhíu lại, trên mặt đều là suy nghĩ sâu xa.
Theo lý thuyết, khi Hạ Cô Hàn chặn tầm nhìn của Tôn thượng, thì căn phòng này phải lưu lại nguồn tàn lực, nhưng kiểm tra một lượt, hắn lại phát hiện không cái gì lưu lại.
Trừ phi……
Trong mắt Vu Mặc Định hiện lên kinh ngạc, chẳng lẽ Hạ Cô Hàn thật sự lợi hại đến vậy, không cần tốn sức mà có thể chặn lại tầm nhìn của Tôn thượng?
Nếu thật là vậy, thì khó trách Tôn thượng nhà hắn làm trăm nghìn cách để có thể liên hệ với Hạ Cô Hàn.
***
Lần này Quỷ Thị đại thị tổ chức vô cùng náo nhiệt, nếu không phải chúng quỷ nới đây có phục sức hiện đại cùng cổ trang bất đồng, thì Hạ Cô Hàn đã nghĩ bản thân đang đi chợ đêm ở nhân gian rồi.
Nhưng nơi nhân gian cùng nơi đây vẫn quá khác biệt, khi chợ đêm nhân gian lấy việc bán thức ăn làm chủ thì ở Quỷ thị lại bán đồ vật kì lạ, thiên kỳ bách quái, có thể nói là ngoại trừ đồ ăn thì cái gì cũng có.
Hạ Cô Hàn cũng không để ý chính mình là người sống duy nhất đang dạo trong Quỷ Thị, mà vô cùng nhởn nhơ nắm tay Cố Tấn Niên đi bộ xem xét mọi thứ xung quanh.
Từ đầu tới cuối Hạ Cô Hàn mua không ít “Đặc sản” cho ba đứa nhỏ ở nhà, sau đó mới cùng ông chồng quỷ rời khỏi Quỷ Thị.
Chúng quỷ thấy Hạ Cô Hàn phải rời khỏi, liền vội vàng chạy đến hỏi y chừng nào đến đây bán phù? Thậm chí, có quỷ còn đề nghị Hạ Cô Hàn mở chi nhánh ở đây, khẳng định bán buôn cực kì nhộn nhịp không lo ế hàng.
Đương nhiên cái đề nghị này lập tức bị Hạ Cô Hàn phủi ngay, có trở lại Quỷ Thị hay không y còn chưa biết, chỉ nói với Vu Mặc Định nếu có chuyện sẽ liên hệ mà thôi.
Nhưng chúng quỷ lại nghĩ ông chủ Hạ sẽ còn ghé lại, nhưng chưa biết chừng nào, chúng quỷ liền suy nghĩ hiện tại tiết kiệm tiền khi ông chủ Hạ có hứng quay lại khi đó còn có tiền rủng rỉnh mua Quỷ phù cho bằng cô bằng bác.
Tầm mắt chúng quỷ chăm chú nhìn theo bóng dáng Hạ Cô Hàn, đến khi y biến mất khỏi Quỷ Thị mới thu trở về.
“Y đáp ứng rồi sao?” Quay đầu nhìn về phía Vu Mặc Định, không chút để ý hỏi.
Gã bận một thân trường bào đen, đó chính là quỷ Trường bào khi nãy mua lá phù cuối cùng ở buổi đấu giá.
Vu Mặc Định cung kính mà đứng một bên, nghe vậy hơi hơi khom lưng trả lời: “Hồi tôn thượng, ông chủ Hạ đáp ứng rồi.”
Trường bào quỷ lại khôi phục trầm mặc, nhìn chằm chằm Quỷ Thị rộn ràng nhốn nháo, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Vu Mặc Định đứng một bên không dám thở mạnh. Trong phòng liền an tĩnh tuyệt đối.
Cũng không biết là qua bao lâu, Trường bào quỷ lại lần nữa mở miệng.
“Nghe nói nhân gian có Quỷ Vương hiện thế?”
Âm phủ cùng nhân gian tuy rằng ngăn cách nhau bằng Quỷ môn quan, nhưng cũng có vài thông đạo kết nói cả hai giới, thiên sư ở nhân gian đôi khi sẽ đến âm phủ giao dịch buôn bán cùng chúng quỷ, ở Quỷ Thị cũng xuất hiện không ít Quỷ phù từ tay thiên sư họ, nhưng so với Quỷ phù của Hạ Cô Hàn thì quả thật những lá phút kia đều như trò chơi, không nói đến thực không bằng, còn chả có mùi vị gì cả.
Có hàng hoá thượng đẳng, đương nhiên tin tức cũng truyền đi khắp nơi.
Tuy thua kém so với tốc độ truyền tin ở nhân gian, nhưng cũng không quá chậm chạp.
Vu Mặc Định cũng nghe nói có tin tức này: “Xác thật có tin này.”
“Quỷ Vương a……” Trường bào quỷ kéo dài âm cuối, giọng nói nghiền ngẫm, nhưng mắt phương lại tràn đầy châm chọc.
Vu Mặc Định không dám ra tiếng.
Trường bào quỷ: “Cố gắng giữ liên lạc với ông chủ Hạ, y là người tham tài, ngươi không cần tiếc vài Minh tệ với y.”
Dự cảm hiện tại của gã vô cùng mãnh liệt về ông chủ Hạ này, có lẽ y sẽ mở ra được bí cảnh.
Vu Mặc Định: “Vâng, thuộc hạ đã biết.”
***
Hạ Cô Hàn từ Quỷ Thị trực tiếp trở về cửa hàng nhang đèn.
Cố Tấn Niên thấy y lại nằm trên ghế phát ngốc thì vươn tay gãi gãi cằm y.
Hạ Cô Hàn trực tiếp bắt lấy ngón tay ông chồng quỷ, sau đó đan tay vào tay hắn giữ chặt, rồi mới nói: “Lão quỷ, anh nói xem mục đích của họ là gì? Nếu chỉ là chuyện Quỷ phù thì đâu cần tốn công như thế.”
Nào là giúp y mở buổi đấu giá, rồi sau đó lại ủy thác nhờ y tìm mèo cưng. Thành lập mối quan hệ tốt đẹp thì có thể hiểu một chút, nhưng kẻ đứng sau màn nhìn lén hai vợ chồng y thì sao?
Cố Tấn Niên nghe vậy lại cười, dùng ngón bàn tay còn lại vuốt ve má của Hạ Cô Hàn, “Cũng có lúc em có chuyện lấn cấn phải hỏi nha.”
Hạ Cô Hàn lần này trực tiếp táng bay bàn tay đang xoa mặt y như vò bột, mỏ cũng chề dài ra, không thèm để ý đến lão già cà chớn này nữa.
Nhưng thật ra, sau khi thấy vợ dỗi hắn mới bắt đầu nghiêm túc trả lời.
“Tiền của anh hẳn là đang giấu dưới âm phủ.”
Hạ Cô Hàn nâng lên mí mắt nhìn Cố Tấn Niên một cái, sau đó xoay người gối lên đùi hắn, dụng ánh mắt bảo Cố ái khanh nhanh chóng bẩm báo nội tình.
Cố Tấn Niên: “Trường bào quỷ hẳn là biết rõ tiền của anh đang giấu nơi nào, nên khi dùng Quỷ phù gã đã cảm nhận được nguồn lực……”
Cố Tấn Niên lời nói còn chưa nói xong, Hạ Cô Hàn liền xoạch một cái ngồi bật dậy, hai mắt hoa đào trừng đến tròn xoe: “ Vậy là gã ta chôm tiền của em?”
Đối với Hạ Cô Hàn, tiền của Cố Tấn Niên chính là tiền của y, nếu thật sự cái tên Trường bào quỷ kia chôm tiền thì không khác gì xẻo thịt trên người y.
Buồn ngủ mà nghe tin chấn động trời đất thế này cũng ngủ không nổi, quả thật bây giờ y chỉ muốn lao ngay tới Quỷ Thị mà đem tiền của mình lấy trở về.
Cố Tấn Niên cũng nhíu mày, “Cũng có khả năng đó, mà có khi nào gã ta mua Quỷ phù bằng tiền của mình luôn không?”
Nhưng Hạ Cô Hàn liền khựng lại, khẽ nhìn qua Cố Tấn Niên thì thấy khoé miệng hắn nhếch lên, mẹ choa nó thằng chả lại chọc y.
Cố Tấn Niên dù rất lâu không ở Quỷ giới, thì tiền của hắn chưa chắc gì có kẻ chạm vào được. Nếu thật sự, Trường bào quỷ kia chôm tiền của Cố Tấn Niên thì cũng không có rảnh rỗi chạy khắp nơi khoe khoang tiền tao vừa chôm đâu.
Nói cách khác, Trường bào quỷ chỉ là biết chỗ Cố Tấn Niên cất tiền ở đâu, nhưng lại không thể lấy được, cho đến khi dùng Quỷ phù của Hạ Cô Hàn, gã ta mới cảm nhận được nguồn lực tương đồng ở nơi đó, nên muốn thông qua Hạ Cô Hàn để mở ra nơi giữ tiền, rồi sẵn ủy thác tìm mèo luôn một thể.
Nhắc đến chuyện tiền bạc, Hạ Cô Hàn quả thật loạn cào cào, có thể lấy đồ ăn của y nhưng kẻ nào đụng tới tiền của y thì tới số rồi!
Hạ Cô Hàn hiểu được đầu đuôi, liền duỗi tay túm lấy mắt của ông chồng quỷ mà ra sức kéo ra hai bên, bộ dáng hung dữ tàn độc nhưng vẫn thấy chưa hả giận, lại nhích đến há miệng nhe răng cắn mạnh vào môi Cố Tấn Niên một ngụm. Biết Cố Tấn Niên không sợ đau, nhưng y cũng không thể mạnh bạo được, khi rời ra còn khẽ liếm lên môi hắn mấy cái.
Cái hành động khiêu khích rõ ràng như ban ngày.
Nhưng khi Cố Tấn Niên vừa chìa tay định ôm thì y nhanh chóng táng rớt bàn tay ông chồng, sau đó đẩy vai hắn vài cái rồi ra lệnh: “Đói bụng rồi, nấu cơm đi.”
“Được.” Cố Tấn Niên bất đắc dĩ rồi chỉ biết cưng chiều mà mỉm cười đồng ý, sau khi xoa xoa má y xong thì cũng đứng dậy bước vào bếp.
Chờ Cố Tấn Niên đi, thì môi Hạ Cô Hàn vẽ ra đường cong xinh đẹp, nằm lại trên ghế mà chợp mắt chờ cơm.
Kết quả bữa tối thì chưa thấy nhưng Tổ trọng án bên này lại gọi đến.
Hạ Cô Hàn lười biếng mà từ trên ghế nằm ngồi dậy, lấy qua di động vừa ấn nút nghe thì cái giọng oanh vàng của Hạ Cô Giang ầm ầm truyền tới, “Hạ Cô Hàn, có án tử.”
Tác giả có lời muốn nói: Yên tâm, tiền của lão quỷ vẫn còn nguyên.
Trường bào quỷ: Các ngươi nghĩ sao vậy? Ta đường đường là Tôn thượng một phương, còn không có tiền để mua vài món BBQ sao? Hứ! Dỗi!