Hà Duệ chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày cậu lại nghe được tiếng của mẹ mình. Thời điểm bị Quan Hoài Viễn chặt đứt đôi cánh tay, tâm cậu đã chết, nước mắt cũng theo đó cạn khô. Ngày tháng sinh hoạt sau đó cũng khiến cậu biết thút thít là vô dụng, nên dù có đau đớn tủi thân cũng chỉ biết cắn răng kiên trì.
Nhưng giờ phút này, nghe lại được thanh âm của mẹ, Hà Duệ không thể nhịn được mà gào khóc lên. Từ khi mẹ qua đời, trong lòng cậu như có một sợi dây kéo tảng đá to đến căng chặt, hiện tại sợi dây đó cũng đã đứt tảng đá trong lòng cũng theo đó mà rơi đi.
Hà Duệ cơ hồ theo bản năng mà bắt lấy bàn tay Quan Hoài Viễn, không cảm thấy gương mặt trên bàn tay khủng bố đáng sợ, mà hai mắt cậu rưng rưng nhìn chằm chằm vào nó.
“Duệ Duệ, tay con?”
Hà Phương chú ý tới hai cánh tay của Hà Duệ đã trở lại, kinh ngạc lại vui sướng.
“Tay của con đã trở lại, mẹ ơi, con vẫn có thể đàn dương cầm, con cũng sẽ sống thật tốt.” Lý trí Hà Duệ biết mẹ cậu vẫn chưa đi, nên cậu luôn hy vọng bà có thể yên tâm mà đi. Cậu cũng không muốn bà vì Quan Hoài Viễn mà đồng quy vu tận, gã ta không xứng.
Hà Duệ: “Mẹ ơi, mẹ xuất hiện đi. Án tử của mẹ cùng ông ngoại cảnh sát đã biết và lập hồ sơ, bọn họ sẽ đem đôi cẩu nam nữ này ra công lý, mẹ không cần thiết……”
Hà Phương đánh gãy lời nói của Hà Duệ, trong mắt tràn ngập từ ái: “Duệ Duệ, mẹ biết con đang lo cho mẹ, nhưng không tự tay quẳng Quan Hoài Viễn vào địa ngục, mẹ chết không nhắm mắt! Đây là chấp niệm của mẹ, con thành toàn cho mẹ đi.”
“…… Dạ.” Hà Duệ do dự trong chốc lát, mới gật gật đầu.
Nếu đây là nguyện vọng cuối cùng của mẹ, vậy cậu nguyện ý thoả mãn bà.
Hà Duệ thâm tình mà nhìn khuôn mặt Hà Phương, hồi lâu sau mới đứng lên, đi về hướng Sở Quân Hành cùng Mâu Hàng Âm: “Có thể phiền hai vị cùng tôi ra khỏi phòng hay không?”
“Đều ra hết đi” Thanh âm Hạ Cô Hàn từ bên ngoài truyền vào: “Thuận tiện đem Bạch Tố Tuyết mang ra luôn”
Sở Quân Hành cùng Mâu Hàng Âm làm theo.
Bạch Tố Tuyết còn chưa khỏi khϊếp sợ sau khi thấy Hà Duệ, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tay cậu, đôi tay này rõ ràng đã bị chặt bỏ, chính ả thấy nó đầm đìa máu thịt rời khỏi thân thể Hà Duệ, vì cớ vì lại có thể gắn trở lại như thế?
Không chờ Bạch Tố Tuyết nghĩ, thì cả người ả đã bị xốc lên, sau đó mang ra khỏi phòng thẩm vấn.
Đến khi cánh cửa đóng lại, ả mới hồi phục tinh thần mà vùng vẫy muốn thoát đi sự giam cầm của Sở Quân Hành. Nhưng sức của ả sao có thể đọ nổi, càng vùng vẫy lại càng bị tay Sở Quân Hành khoá chặt hơn ra sau lưng mà đem ra phòng khách.
“Các người không thể như vậy! Không thể để Hoài Viễn ở trong ấy một mình được, đó là con quái vật, nó sẽ gϊếŧ chết anh ấy mất! Tôi cầu xin các người, hãy cứu anh ấy!” Bạch Tố Tuyết như phát điên mà cầu xin.
Vì ả đã thấy không ít lần Quan Hoài Viễn bị Quỷ diện sang tra tấn đến không ra hình người, bây giờ trong phòng chỉ còn lại Quan Hoài Viễn, nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Nhưng không một ai quan tâm đến lời cầu xin của Bạch Tố Tuyết, ả tuyệt vọng mà bị lôi ra phòng khách, Mâu Hàng Âm ấn bả vai khiến ả ngồi xuống sofa đối diện màn hình TV.
Hạ Cô Hàn một ánh mắt cũng không thể bố thí cho ả, cả người lười biếng dựa hết vào ngực ông chồng quỷ, đôi mắt nửa nhắm nửa mở.
“Ông chủ Hạ...” Hà Duệ do diễn mà bước đến trước mặt Hạ Cô Hàn, ấp úng hỏi: “Mẹ của tôi…… Sẽ không có việc gì đâu…… Đúng không?”
Hạ Cô Hàn vẫn chưa cho cậu đáp án, chỉ hướng mắt về màn hình TV ý nói cậu xem trước rồi lại hỏi.
Hà Duệ chỉ có thể kiềm chế nôn nóng, đem tầm mắt đầu hướng TV.
***
Trong phòng thẩm vấn.
Quan Hoài Viễn khi thấy Quỷ diện sang mở mắt cũng không quan tâm cánh tay Hà Duệ trở lại thế nào, hiện tại trong lòng gã chỉ còn lại nỗi sợ hãi bao trùm lấy tất cả giác quan.
Không phải gã không muốn bỏ chạy, mà gã chạy không được, cả người như bị chế trụ, quai hàm cứng đơ lưỡi như thụt vào trong, muốn hô “Cứu” cũng không thể.
Quan Hoài Viễn chỉ biết trơ mắt mà nhìn từng người rời khỏi phòng thẩm vấn, đến cả người cọng rơm cuối cùng là Bạch Tố Tuyết cũng bị lôi ra ngoài.
“Quan Hoài Viễn.”
Như thanh âm đến từ cõi chết từ mu bàn tay gã vang lên, sau đó còn kèm theo tia cười lạnh lùng bén nhọn chui vào tai Quan Hoài Viễn.
Tầm mắt gã không tự chủ mà dừng trên chính mu bàn tay trái của chính mình.
Quỷ diện sang với ngũ quan Hà Phương câu lên khoé môi, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Quan Hoài Viễn, ác ý trong mắt như ngưng tụ thành thực thể muốn đem mặt gã khoét ra một cái động máu.
Quan Hoài Viễn muốn phát điên, môi run rẩy mở miệng câu đầu tiên chính là xin tha thứ.
“Phương Phương, anh biết sai rồi, anh xin em tha cho anh đi! Khi về anh lập tức ly hôn với Bạch Tố Tuyết, từ nay về sau sẽ không bao giờ kết hôn với bất kì ai, chỉ ở cạnh chăm sóc Duệ Duệ thôi.”
“Phương Phương, anh thật sự biết sai rồi.”
Quan Hoài Viễn trực tiếp quỳ xuống, kêu trời khóc đất mà dập đầu, thái độ thành kính cực kỳ, lời nói van xin vội vàng như thể chỉ cần chậm một giây gã liền mất mạng.
Ánh mắt Hà Phương nhìn hết thảy hành động của gã, chờ gã diễn bộ dáng hối hận biết sai xong thì âm- sát khí cũng từ mu bàn tay tràn ngập khắp phòng thẩm vấn.
“Quan Hoài Viễn, tao hôm nay phải đem mày xuống địa ngục!”
Âm- sát khí ngập trời nhanh chóng bao lấy Quan Hoài Viễn bên trong, gã chỉ cảm thấy Quỷ diện sang kia lạnh đến đáng sợ, máu bên trong như hoá đá, đau như kim châm đến xương tủy.
Không chỉ có như thế, Quan Hoài Viễn còn cảm giác được cổ khía đem máu gã hoá thành đá dần tràn khắp thân thể gã. Không bao lâu, toàn bộ cánh tay đều bị đông lạnh, nhanh chóng hoại tử. Nhưng Hà Phương cũng không vì như thế mà ngưng, ngược lại càng nhanh chóng ăn mòn thân thể gã đến khi gã chết mới thôi.
Quan Hoài Viễn không khỏi cúi đầu nhìn thoáng qua mu bàn tay, khuôn mặt Quỷ diện sang càng dữ tợn, giờ phút này đang giương miệng lộ ra hàm nướu trắng toát chảy đầy dãi vàng. Tới lúc này, không hiểu chính là thằng ngu, gã biết Hà Phương sẽ không bỏ qua cho chính mình.
Gã chính là một kẻ tàn nhẫn, không chỉ tàn nhẫn đối với kẻ khác mà thời khắc mấu chốt còn nhẫn với chính mình. Biết Hà Phương sẽ không bỏ qua, gã liền đặt bàn tay trái lên bàn, tay phải cầm lên cái ghế mà đạp mạnh lên chính tay trái của mình.
Một bàn tay với sinh mệnh, gã đương nhiên chọn mệnh của chính mình.
Bộ dáng gã như kẻ điên, càng đập càng hăng, giống như chỉ như vậy mới gϊếŧ được Hà Phương.
Trong loáng thoáng, Quan Hoài Viễn tựa hồ nghe được có người đang hỏi gã, Hà gia bạc đãi gã sao? Tại sao lại muốn gϊếŧ cả Hà gia, đến cả con ruột cũng không tha?
Hà gia có bạc đãi Quan Hoài Viễn hay không? Đương nhiên là không, không bạc đãi mà họ còn đối với gã như trân bảo, còn đem gã bồi dưỡng thành nghệ sĩ thế giới.
Tại sao Quan Hoài Viễn lại muốn làm như vậy?
Đúng vậy, vì cái gì?
Quan Hoài Viễn bên này như phát điên mà không cảm giác được đau đớn, từng phát từng phát dùng ghế đập mạnh vào mu bàn tay, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng mà gào rống: “Vì cuộc sống tso không có tôn nghiêm! Rõ ràng chính bản thân tao giỏi giang, ưu tú mới trở thành nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng vì cái gì tất cả mọi người đều quy công lao về Hà gia tụi bây? Chúng nó nói Quan Hoài Viễn tao không có Hà gia tụi bây thì sẽ không có ngày hôm nay. Tại sao? Tại sao mọi nỗ lực của tao không ai thấy? Dựa vào cái gì tao phải kết hôn với mày, dựa vào cái gì thành tựu của tao đều quy về công lao của tụi bây?”
“Chỉ khi đám Hà gia tụi bây chết hết, thì mới không có người nhắc đến. Lúc đó, Quan Hoài Viễn tao mới ngẩng mặt lên được, tao mới là chính mình, mới không phải kẻ ở rể Hà gia.”
“Phanh!”
Từng câu từng câu của Quan Hoài Viễn dần lột ra bề ngoài ngụy quân tử của gã. Bàn tay cũng theo đó mà nát bươm.
Máu thịt đầm đìa, huyết nhục mơ hồ. Nhưng Quan Hoài Viễn lại cảm thấy cả người nhẹ nhàng chưa từng thấy, giống như cuối cùng gã cũng thoát khỏi Hà Phương.
Thật sự, trước đó gã cũng rất thích Hà Phương, nhưng lòng tự trọng lại làm gã mờ mắt, không biết từ khi nào gã đã hận Hà gia sâu đậm.
Thời điểm Hà Phương chết, Quan Hoài Viễn cảm thấy gông xiềng trên người như được gỡ bỏ. Nhưng một tháng sau, Hà Phương lại lấy một hình thức khác mà trở lại bên cạnh gã, bà hoá thành Quỷ diện sang mà bám trên mu bàn tay Quan Hoài Viễn, ngày ngày đêm đêm tra tấn, khiến gã không thể không từ bỏ sự nghiệp y âm nhạc của chính mình.
Hà Phương không biết từ nơi nào biết được chân tướng cái chết của cha cùng đứa con thân yêu của mình, oán hận ngập trời mà thề nhất định bắt Quan Hoài Viễn nợ máu trả bằng máu.
Bạch Tố Tuyết lại có chút phương pháp, giúp Quan Hoài Viễn tìm được một cao nhân. Cao nhân có thể giải quyết Quỷ diện sang, nhưng lại yêu cầu Quan Hoài Viễn trả giá đại giới, đó chính là —— cánh tay Hà Duệ.
Quan Hoài Viễn không chút do dự đáp ứng, hai ngày sau đem Hà Duệ đưa tới nơi ở của cao nhân, dưới sự xúi giục của lão ta mà không chút chần chừ vung rìu chém đứt đôi cánh tay của con ruột mình.
Khi đó, Hà Phương bị lão cao nhân tạm thời phong ấn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy mọi thứ diễn ra trong căn phòng, mà không thể làm bất cứ điều gì để cứu con.
Cao nhân nhận được thù lao, sau đó giải trừ Quỷ diện sang cho Quan Hoài Viễn. Nhưng không ai ngờ tới, chính khoảng khắc thấy đôi cánh tay của Hà Duệ bị chặt đứt thì oán khí của Hà Phương lại gia tăng, cắm rễ thật sâu trong linh hồn Quan Hoài Viễn, đến cả cao nhân cũng không có biện pháp giải trừ, lão ta chỉ có thể tạm thời phong ấn Quỷ diện sang.
Hà Phương bị phong ấn, liền lâm vào trầm miên, đến khi cảm ứng được hơi thở của Hà Duệ, lại được một cổ lực lượng thần bí đánh thức. Bà dựa vào cổ lực thần bí này mà phá tan phong ấn để mở mắt ra.
Nên hiện tại mới có một màn như vậy!
Mấy năm nay, Quỷ diện sang vẫn luôn chiếm cứ mu bàn tay trái của Quan Hoài Viễn, dù nó bị phong ấn nhưng gã cũng không có một khắc sống yên ổn, cho tới bây giờ, gã chính tay đập nát bàn tay của mình nhìn Quỷ diện sang trên đó cũng nát bươm mà gã cảm thấy thoải mái không thôi.
“Hà Phương, khi mày còn sống mày đã không làm gì được tao thì khi chết cũng đừng hi vọng kiểm soát được tao.”
Hủy một bàn tay thì thế nào? Dù sao gia sản bây giờ của Hà gia cũng là của gã, không có tay cũng có thể suиɠ sướиɠ mà trải qua cuối đời.
Nhưng gã vui quá sớm, khi gã vừa dứt lời thì cánh tay còn lại truyền đến tiếng cười mang dại khiến người tê rần da đầu: “Quan Hoài Viễn, vậy mày cũng nên đập nát luôn cánh tay này đi.”
Nghe được thanh âm quen thuộc, Quan Hoài Viễn cả người đều cứng còng. Động tác cứng đơ mà giơ lên tay phải, trên đó hiện tại có một khuôn mặt nhìn đến quen thuộc.
Hà Phương cũng không có “Chết”! Mà là chuyển từ tay này sang tay khác của gã mặt thôi!
“Không phải muốn gϊếŧ tao sao, gϊếŧ đi, gϊếŧ đi!”
Âm thanh trào phúng vang vọng khắp căn phòng, đây cũng chính là thứ hữu hiệu nhất hiện tại, Quan Hoài Viễn như phát điên, cơ mặt vặn vẹo mà vung thẳng tay vào tường.
“Răng rắc!”
Lần đầu tiên va chạm, Quan Hoài Viễn đập gãy chính tay mình. Nhưng gã cũng không dừng mà cứ như thế điên cuồng ầm ầm lao đến tường.
Cánh tay không biết khi nào bắt đầu trở nên dị thường yếu ớt, cánh tay cũng dần rách nát.
Nhưng Quan Hoài Viễn vẫn chưa dừng lại, thay đổi cái phương hướng mà tiếp tục đâm, thẳng đến khi đem hai cánh tay nát bươm máu thịt mơ hồ, mới trong trạng thái hốt hoảng mà dần tỉnh lại.
Theo sự tỉnh táo của gã chính là đau đớn tận cùng, gã nằm lăn ra đất mà không ngừng run rẩy. Khuôn mặt đau đớn vặn vẹo, gân xanh nổi lên khắp người, đâu còn bộ dạng nghệ sĩ violon lịch lãm nổi tiếng thế giới như trước đó nữa.
Tầm mắt Quan Hoài Viễn trở nên mơ hồ, loáng thoáng gã thấy trước mắt mình hiện ra một bóng người.
Đó lại là người mà gã quen thuộc nhất, đã chung chăn gối với gã hơn hai mươi năm, là người mà thôi trẻ gã từng cuồng nhiệt mà yêu, nhưng đến trung niên lại ghen ghét thù hận.
Trước khi biết được chân tướng mọi chuyện, Hà Phương còn rất yêu Quan Hoài Viễn, nhưng là giờ phút này, trong ánh mắt của bà nhìn gã đều là một màng tối đen không chút cảm tình.
“Quan Hoài Viễn, cái này là cánh tay mà mày phải trả cho Duệ Duệ.” Hà Phương rũ mắt nhìn gã đang nằm chật vật trên mặt đất, bà biết đôi tay của con trai đã trở lại, nên giọng điệu cũng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Còn những chuyện khác, đã có những Bộ ngành liên quan điều tra, ta tin nhất định họ sẽ cho xã hội một cái chân tướng, còn kết cục của mày thì chắc nên biết rồi.”
Hà Phương thoải mái cũng không phải đối với Quan Hoài Viễn, mà bởi vì Hà Duệ. Bà biết Hà Duệ không hy vọng hồn thể của chính mình cùng Quan Hoài Viễn đồng quy vu tận, bà cũng không muốn làm con trai phải thất vọng.
Chỉ thế mà thôi.
Âm- sát khí trong phòng thẩm vấn nhanh chóng rút đi, ngoại trừ hai tay nát bươm thì Quan Hoài Viễn còn kéo được hơi tan, thì tựa hồ cũng không còn chuyện gì phát sinh.
Mọi người trong phòng khách cũng thấy hết thảy mọi thứ bên trong phòng thẩm vấn.
Bạch Tố Tuyết lúc đầu còn ầm ĩ muốn người trong Tổ trọng án vào cứu Quan Hoài Viễn. Nhưng khi nghe đến chính miệng gã nói muốn cùng ả ly hôn thì liền an tĩnh.
Đến lúc này, ả vẫn còn chưa tin được vào tai, cả người cũng hốt hoảng không thôi.
“Gã không yêu ngươi.” Mâu Hàng Âm ngồi xuống bên cạnh Bạch Tố Tuyết, mở miệng liền nói thẳng.
Bạch Tố Tuyết bên này như không muốn thừa nhận, yếu ớt mà nói: “Không, không thế nào như thế!”
Mâu Hàng Âm lại tiếp tục nói: “Quan Hoài Viễn lần đầu tiếp cận ngươi vì ngươi còn trẻ nên gã muốn tìm kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Sau đó, lại biết ngươi hữu dụng đối với gã, ngươi có thể giúp gã thần không biết quỷ không hay mà gϊếŧ chết nhạc phụ cùng thê tử.”
Thanh âm Mâu Hàng Âm không nhanh không chậm cứ như đang nói đến một chuyện tầm thường, nhạt nhẽo. Ngữ khí đơn giản mà đâm xuyên tim đen của Bạch Tố Tuyết, khiến ả dần nhớ lại những thứ trước đó ả từng xem nhẹ.
Thời điểm Bạch Tố Tuyết cặp với Quan Hoài Viễn chính là lúc ả đang làm giáo viên dạy dương cầm năm thứ hai cho Hà Duệ. Ả vẫn luôn ngưỡng mộ Quan Hoài Viễn, vài lần tiếp xúc gần gũi càng làm ả mê đắm hơn, nhưng lúc ấy ả vẫn còn lo ngại về gã ta đã có vợ con nên cực lực khắc chết tình cảm của mình.
Nhưng một hôm, chính Quan Hoài Viễn chủ động hướng ả phóng thích tín hiệu, ả mới không giữ được chính mình mà nhào đến.
Sau mười mấy năm, Bạch Tố Tuyết không khác gì tình nhân mà đi theo bên cạnh Quan Hoài Viễn, không danh không phận. Sau đó, Bạch Tố Tuyết rõ ràng cảm giác được Quan Hoài Viễn đối với mình lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Nhưng tình cảm đã bén rễ quá sâu, ả không thể rời đi Quan Hoài Viễn, nên lúc đó còn muốn bỏ tình cổ gã ta để gã không thể phản bội, nhưng quá khẩn trương mà bị Quan Hoài Viễn phát hiện.
Khi bị gã ép hỏi thì ả lại thẳng thắn mà thừa nhận mọi thứ.
Từ ngày đó trở đi, ả cảm nhận được rõ ràng Quan Hoài Viễn đối với ả nhiệt tình hơn trước rất nhiều, cái cảm giác cuồng nhiệt như lúc mới yêu cũng trở lại.
Ở mặt tình cảm thì Bạch Tố Tuyết với Quan Hoài Viễn căn bản là không có bí mật đáng nói, chuyện ả biết vu cổ chí thuật cũng nhanh chóng lộ ra.
Mỗi khi Quan Hoài Viễn có yêu cầu muốn hạ thủ với đối thủ cạnh tranh, liền đối với ả rất nhiệt tình, Bạch Tố Tuyết cũng không thể từ chối được viên đạn bọc đường từ gã ta.
Mười năm trước, Quan Hoài Viễn hỏi Bạch Tố Tuyết có hay không một loại cổ trùng có thể trong thinh lặng mà gϊếŧ chết một người, Bạch Tố Tuyết liền đoán được gã muốn dùng cổ trùng này lên người ai. Nên ả không cự tuyệt, còn cảm thấy rất hưng phấn, có thể từ bóng tối bước ra ánh sáng, quang minh chính đại mà trở thành bà chủ Quan.
Sự thật chính là giống những gì Bạch Tố Tuyết đã nghĩ, Quan Hoài Viễn hạ cổ trùng cho hai cha con Hà gia, chỉ trong mấy năm thì hai người lần lượt mất mạng.
Bạch Tố Tuyết rốt cuộc cũng được như ước nguyện.
Ả nghĩ bản thân tuổi còn trẻ, có thể cùng Quan Hoài Viễn sinh ra những đứa con của cả hai. Hiện tại mới biết được, thì ra lúc Quan Hoài Viễn làm rể Hà gia, vì gã muốn lấy lòng Hà Phương, mà sau khi Hà Duệ ra đời, gã đã chủ động bước ga-rô.
Chuyện cũ như bức màn, từng lượt bị kéo ra, lừa người dối mình cũng đến lúc bị vạch trần. Bạch Tố Tuyết cũng tỉnh mộng mà nhận ra —— Quan Hoài Viễn người này thật tàn nhẫn.
Ai gã cũng không thương, gã chính thương chính bản thân mình.
Mâu Hàng Âm Nhuế nghe thấy tiếng lòng của Bạch Tố Tuyết, chỉ nhìn ả nghiêm túc mà nói: “Đúng vậy, gã không yêu ngươi, ngươi chỉ là quân cờ trong tay gã. Nếu có ngày giữa ngươi cùng lợi ích của gã xung đột, gã sẽ gϊếŧ ngươi như khi gã gϊếŧ Hà Phương.”
Bạch Tố Tuyết không muốn tin những không thể không tin.
Sức lực như bị rút cạn, cả người tê liệt ngã xuống đất.
Mâu Hàng Âm cùng Miêu Doanh Doanh cả hai nhanh chóng kéo Bạch Tố Tuyết lên lầu.
Phòng tuyến tâm lý của ả đã bị Mâu Hàng Âm đục lỗ, thừa dịp này rất dễ để moi tin tức có ích cho án tử.
Vở kịch nhanh chóng kết thúc, Hạ Cô Hàn lười biếng tiết sofa đứng dậy, ưỡn đông ẹo tây một lúc rồi lại ngáp lớn. Quả thật mệt mỏi ghia.
“Ông chủ Hạ.....” Hà Duệ khẽ gọi Hạ Cô Hàn, không biết nói thế nào: “Mẹ tôi......”
Hạ Cô Hàn biết cậu muốn hỏi cái gì, ngón tay khẽ động mà bắn một mạt linh khí vào đôi mắt Hà Duệ: “Bà ấy không có việc gì, cậu đi nói vài câu từ biệt đi.”
Chuyện của Quan Hoài Viễn cùng Bạch Tố Tuyết đã bại lộ, điều duy nhất Hà Phương lo lắng chỉ còn lại Hà Duệ đứa con trai duy nhất này, khi biết con trai sống tốt, hồn thể của bà tự nhiên sẽ vào luân hồi.
Hà Duệ nghe vậy lòng cảm thấy thanh thản rất nhiều, đang định cùng Hạ Cô Hàn nói tiếng cảm ơn, thì đã thấy Hà Phương đứng cách đó không xa đang nhìn mình.
Bộ dáng bà vẫn không khác gì trí nhớ của cậu, là vẫn là một nữ cường nhân, nhưng vẫn có thời điểm bà vô cùng ôn nhu từ ái, nhất là lúc khi nhìn cậu.
“Mẹ!” Hà Duệ không khỏi nức nở hô lên, lại muốn nhào đến ôm Hà Phương nhưng lại sợ lực của mình quá lớn mà ảnh hưởng đến hồn thể của bà.
Hạ Cô Hàn đang lê lết về phòng thì thấy hình ảnh như vậy, nên cũng không lên tiếng quấy rầy.
Sở Quân Hành, Hạ Cô Giang, Trần Mạt Lãng ba người đi xử lý chuyện của Quan Hoài Viễn, thuận tiện thẩm vấn gã lại lần nữa.
Tô Bỉ cùng Tùng Mân cũng rời đi phòng khách, tạm thời nhường lại cho mẹ con Hà Phương, lần từ biệt này mới chân chính là thiên nhân vĩnh cách.
***
Hạ Cô Hàn trở lại phòng ngủ, nằm hồi lâu trên giường cũng không thể nào ngủ nổi. Cố Tấn Niên từ sau lưng ôm lấy y, khẽ hôn nhẹ lên gáy cổ trắng mỉm của vợ, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Hạ Cô Hàn lắc đầu, xoay người, đem chính bản thân vùi vào ngực ông chồng quỷ: “Chỉ là có chút cảm xúc thôi.”
Cố Tấn Niên hiểu rõ, duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm của y: “Mỗi người đều không giống nhau, làm ba làm mẹ cũng không ai giống ai, không cần suy nghĩ quá nhiều.”
“Ưm, em biết.”
Hạ Cô Hàn trời sinh cảm tình đạm bạc, trước khi gặp Cố Tấn Niên, thì tình cảm với ba mẹ của y cũng không quá nồng nhiệt. Nhưng hiện tại, giống như có thứ gì đó dần thay đổi, sức mạnh của y càng lúc càng tăng, nhưng tình đối với người xung quanh cũng không còn đạm bạc như xưa.
“Ngoan, ngủ đi.” Cố Tấn Niên giống như đang dỗ con nít mà nhẹ nhàng vuốt lưng cho y.
Hạ Cô Hàn cảm nhận được cái vuốt về nhẹ nhàng của ông chồng quỷ không khỏi phì cười.
“Anh thiệt coi em thành con để nuôi luôn hả?”
Tuy nói như vậy, nhưng được Cố Tấn Niên trấn an, mà không bao lâu Hạ Cô Hàn cũng nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Hai tiếng sau đó, y mới cựa mình tỉnh lại.
Đơn giảm đi rửa mặt vệ sinh cá nhân, sau đó cả hai cùng nhau ra ngoài.
Thẩm vấn Quan Hoài Viễn cùng Bạch Tố Tuyết cũng đã kết thúc, sau một trận xé mặt thì cả hai không còn dám lì lợm như trước, những gì họ biết được đều nói ra.
Quan Hoài Viễn cùng Bạch Tố Tuyết xác thật đã dùng vận khí của Hà Duệ để định chế một đứa con, đứa con này tuy không cùng huyết mạch nhưng lại sở hữu 80% thiên phú âm nhạc của Hà Duệ.
Quan Hoài Viễn không thể sinh dục được, Hà Duệ lại mang họ Hà, trong thân thể của cậu có chảy một nửa là dòng máu Hà gia, nên sự có mặt của Hà Duệ đối với gã chính là vết nhơ, là thứ nhắc nhở gã đã từng ở rể Hà gia. Cho nên Quan Hoài Viễn không hề trông mong gì về Hà Duệ còn mong cậu nhanh chóng chết đi cho đỡ vướng mắt.
Nếu không phải do định chế đứa nhỏ cần khí vận chân chính của Hà Duệ, thì Quan Hoài Viễn đã không lưu tình mà gϊếŧ chết cậu. Bởi vì vụ tại nạn xe cộ lần đó, chính là cái cớ tốt nhất để gϊếŧ Hà Duệ.
Mọi chuyện cùng với sự phỏng đoán của Hạ Cô Hàn giống nhau không ít, y xoay sang hỏi Mâu Hàng Âm: “Bạch Tố Tuyết sao lại biết đến Thượng Tiều đảo này?”
Vấn đề này, làm sắc mặt Mâu Hàng Âm trở nên ngưng trọng: “Bạch Tố Tuyết nói thời điểm ả học đại học, thì vô tình lướt ngang một trang web, cái trang web không có tên, nhưng nội đứng chủ yếu nói về thiên kỳ bách quái, ả học vu cổ chi thuật cũng từ trang web này ra. Tin tức Thượng Tiều đảo có thể định chế hài tử cũng từ trang web này.”
“Trang web?” Hạ Cô Hàn nghe xong thì khá hứng thú: “Chúng ta có thể vào không?”
Mâu Hàng Âm lắc lắc đầu: “Không thể. Chúng ta vừa mới thử qua, chỉ có IP riêng mới có thể vào, còn IP mới muốn vào trang web, cần phải có pass.”
“Miêu Doanh Doanh cô có thể vào không?” Hạ Cô Hàn nhìn về phía Miêu Doanh Doanh, y nhớ rõ Miêu Doanh Doanh là cao thủ bên mảng này.
“Tạm thời chưa được,” Miêu Doanh Doanh cảm thấy có chút khó giải quyết: “Đối phương vô cùng cảnh giác, một khi nhận thấy IP giả thì, trang web sẽ rơi vào tình trạng khoá.”
Cũng vì điều nay mà Miêu Doanh Doanh mới không giả IP của Bạch Tố Tuyết để vào trang web.
Cách nào cũng không được, Hạ Cô Hàn cũng không bắt ép mọi người, vì chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là Thượng Tiều thôn bên kia.
Y nghĩ nghĩ, sau đó lại nhớ đến vụ Mặc thị chưa giải quyết: “Mặc Sầm hẳn không phải con trai ruột của Mặc Khánh Dương, mà là Mặc Khánh Dương đến Thượng Tiều đảo này định chế.”
Nhưng Thượng Tiều thôn cũng mới định chế hài tử giao dịch 10 năm trước, còn Mặc Sầm năm nay cũng sắp 30, vậy lúc ấy Mặc Khánh Dương là tìm ai đến định chế?