Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Chương 120 - Hà duệ đã đến

Trước Sau

break
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Buổi tối Hạ Cô Hàn mới trở lại khu biệt thự, vừa đi tới cửa, y đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng.

Sao lại có máu?

Lập tức bước vào bên trong, hình ảnh đầu tiên chính là đoàn người bị trói gô chất như núi ở phòng khách. Đều là thôn dân của Thượng Tiều thôn, không những bị trói mà miệng cũng bị bịt băng dính, không khác gì heo chuẩn bị vào lò.

Hạ Cô Hàn nhíu mi theo mùi máu mà nhìn qua một phía liền thấy gần cửa sổ có một người đang nằm thẳng cẳng thoi thóp. Đũng quần ướt đẫm máu tươi, khuôn mặt sưng phù như cái đầu heo, quả thật không khác gì trượt tay nghiêng đổ vỉ màu, màu nào cũng có hết nha.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Cô Hàn lại không nhận ra nổi đó là ai?

Mọi người Tổ trọng án đều ngồi ở bàn ăn, thấy Hạ Cô Hàn về liền lục đục đứng dậy.

“Ông chủ Hạ!”

Hạ Cô Hàn lười biếng mà lên tiếng, tầm mắt còn dừng bên người đang nằm cạnh cửa sổ.

“Gã là Hạ Thành.” Hạ Cô Giang phảng phất nhìn ra nghi hoặc của thằng anh họ, nên nhanh chóng chủ động giải thích.

Nguyên lai là Hạ Thành, làm y tưởng là ai phẫu thuật thẩm mỹ hỏng nữa cơ chứ.

“Sao gã lại thành như vậy?” Hạ Cô Hàn bước đến gần chỗ Hạ Thành đang nằm, khi xác nhận gã còn thở liền nhanh chóng nhích ra chỗ khác. Quả thật cái mùi này, gay mũi quá đi mất.

Hạ Cô Giang lời ít mà ý nhiều mà đem sự tình giải thích Hạ Cô Hàn một lượt, thật ra cậu cũng muốn bao che, nhưng cậu biết khi sự thật lộ ra sự thật có khi cậu cũng lên đường.

Hạ Cô Hàn: “......”

Hạ Cô Hàn: “Năm 1 Năm 2.”

Năm 1-2 được nghe xướng tên liền từ sau lưng Sở Quân Hành nhích ra, Năm 1 hắc hắc hắc mà cười vài tiếng, thanh âm hơi khàn tràn ngập nịnh nọt ré lên: “Chu choa. Ông chủ nhỏ về rồi.”

Năm 2 liền bắt chước y hệt chị mình, cũng theo đó ré lên: “Chu choa. Ông chủ nhỏ về!”

Hạ Cô Hàn một bước bước qua nhanh chóng túm hai đứa nhỏ, rũ mắt nhìn chúng hỏi: “Học thứ đó từ đâu?”

Năm 1 không nói, mà uốn éo thân mình ôm lấy ống quần Hạ Cô Hàn, hai mắt đen láy như hạt đậu đen chớp động.

Phải nói là dễ thương tràn bờ đê.

Nhưng....

“Hửm?” Hạ Cô Hàn tăng thêm ngữ khí.

Năm 1 lúc này mới thành thật mà khai ra: “Phim truyền hình không phải luôn diễn, muốn đá tra nam....Sao? Hạ Thành chính là tra nam a!”

Không chỉ ném bé cùng em trai, còn khốn nạn với mẹ của bé, làm mẹ bé không biết bưng cái thứ tro cốt gì đi, còn không biết hai bé vẫn luôn tồn tại.

Hạ Thành xứng đáng “Được” như thế!

Năm 1 hoàn toàn thấy mình không làm sai.

Những người xung quanh muốn mở miệng vì hai bé cầu tình, chưa dám lên tiếng đã bị ánh mắt của Hạ Cô Giang cản lại.

Giây tiếp theo, Hạ Cô Hàn ngồi xổm xuống trước mặt hai bé, ngón tay búng trán mỗi đứa một cái. Thanh âm lười biếng, nhưng ngoài ý muốn ôn nhu: “Anh cũng chưa nói hai đứa làm sai.”

Năm 1-2 nghe xong liền cao hứng, chớp mắt nói: “Thật sao ạ?”

“Ừm.” Hạ Cô Hàn gật đầu, sau đó lại nói: “Nhưng sau này muốn coi phim, phải là anh chọn.”

Bằng không Hạ Cô Hàn cũng không biết tụi nhỏ lại học cái kì quái gì trên đó.

Hai chị em nhanh chóng gật đầu, đồng thanh đáp Vâng.

Hạ Cô Hàn mỉm cười xoa đầu mỗi đứa sau đó lại xua: “Đi chơi với em trai đi.”

Ba đứa nhỏ cùng con rối Tô Bỉ vô tâm vô phổi, tụ thành một đoàn, liền giỡn nhốn nháo một khu.

Hạ Cô Hàn nhìn tụi nhỏ, sau đó đến bàn cùng mọi người ăn cơm.

Bữa cơm qua, Tổ Trọng Án lại mở họp. Hiện tại bí mật ở Thượng Tiều thôn dần hé mở, Hạ Cô Hàn còn tìm được nơi bọn hơn vứt thai nhi. Chỉ là giờ y muốn xác nhận chuyện Mặc Khánh Dương cùng Thượng Tiều thôn có quan hệ gì, để xem bọn chúng có vì ích lợi mà cấu kết với nhau.

Mà hơn hết còn một kẻ nên để ý, đó chính là Hoàng thiên sư.

Chuyện hôm nay cũng là một phần từ Hoàng thiên sư ra, rồi cả việc đánh cắp vận khí của Mặc Khánh Dương. Nhưng Hạ Cô Hàn lại không cảm nhận được khí vận của người khác trên người Hoàng thiên sư, vậy gã dùng khí vận đánh cắp cho chuyện gì và đánh cắp cho ai?

“Sở Quân Hành, Mâu Hàng Âm, hai người phụ trách thẩm vấn thôn dân Thượng Tiều.” Hạ Cô Hàn dựa vào ghế, bắt đầu phân phối nhiệm vụ, “Những người khác đêm nay đi Thượng Tiều thôn, xem có thể tìm được thêm manh mối nào hay không.”

“Được, không thành vấn đề!”

“Rõ.”

Từng người nhận nhiệm vụ sau đó rời đi.

Phòng khách lầu hai nhanh chóng an tĩnh lại, cả người Hạ Cô Hàn lười biếng chảy dài trên ghế, há to mồm mà ngáp lớn.

“Mệt mỏi sao?” Cố Tấn Niên hỏi.

Hạ Cô Hàn duỗi tay đem Cố Tấn Niên tay kéo lại đây đặt ở chính mình trên trán, lẩm bẩm một câu, “Có chút.”

Cố Tấn Niên xoa hai bên thái dương cho vợ: “Trước ngủ một giấc, chút anh lại gọi em.”

“Anh biết em định làm gì sao?” Hạ Cô Hàn ngước mắt nhìn phía Cố Tấn Niên.

Hắn không trả lời, chỉ là áp tay vào mắt Hạ Cô Hàn, nhỉ giọng dỗ dành: “Ngủ đi.”

Hạ Cô Hàn cũng không hỏi nữa, ngoan ngoãn nắm mắt, không bao lâu liền ngủ khì. Cố Tấn Niên chờ vợ ngủ sâu mới nhẹ nhàng khom lưng bế y trở về phòng ngủ.

Vừa đặt xuống giường, Hạ Cô Hàn liền mơ màng mở mắt ra, bàn tay liền giữ chặt tay ông chồng quỷ rầm rì: “Ngủ chung với em đi.”

“Được.”

Cố Tấn Niên lên tiếng, nằm xuống bên cạnh Hạ Cô Hàn. Y liền nhanh chóng cuộn tròn trong ngực Cố Tấn Niên, rất nhanh liền ngủ trở lại.

Một giấc này Hạ Cô Hàn đại khái ngủ một giờ đã bị Cố Tấn Niên đánh thức.

Y từ trên giường bò dậy, ngồi mơ màng một hồi mới đi đánh răng rửa mặt.

“Đi thôi anh.” Từ phòng tắm ra, Hạ Cô Hàn duỗi người, Cố Tấn Niên cũng không hỏi y muốn đi đâu, chỉ bước đến nắm lấy tay y cùng đi ra cửa.

Hơn 10 phút sau, hai người đã đi đến biệt thự phía Bắc, căn biệt thự này so với căn biệt thự nhóm Hạ Cô Hàn đang ở càng xa hoa.

Giờ đã là 9 rưỡi tối, cả căn biệt thự tối đen chỉ mỗi phòng khách còn sáng đèn.

Hạ Cô Hàn đi đến biệt thự cửa, ấn vang chuông cửa.

Hai phút sau liền vang lên tiếng bước chân, cánh cửa theo đó cũng tự động mở ra trước mặt Hạ Cô Hàn.

Người đứng bên trong thấy y thì không khỏi bất ngờ: “Ông chủ Hạ, đã trễ rồi ngài có việc gì sao?”

“Chào buổi tối, Tiểu Mặc tổng.” Hạ Cô Hàn mỉm cười cùng người đứng bên trong biệt thự chào hỏi.



Mặc Sầm nghiêng người, vươn tay làm động tác mời: “Ông chủ Hạ, mời vào trong.”

Trước trận hoả hoạn ở sơn trang suối nước nóng, Mặc Sầm luôn kiên định cho rằng Hạ Cô Hàn chính là thần côn lừa đảo, nhưng trận lửa lớn lại khiến hắn thay đổi cái nhìn về y, ý thức được Hạ Cô Hàn hẳn không phải là người đơn giản.

Lúc này thấy Hạ Cô Hàn đột nhiên tới tìm, tuy không hiểu tại sao, nhưng Mặc Sầm biết chắc là chuyện quan trọng. Thái độ đối với Hạ Cô Hàn bất giác cũng trở nên cung kính.

Trước khi bước vào trong nhà, ánh mắt Hạ Cô Hàn khẽ lướt qua đỉnh đầu Mặc Sầm, sau đó mới đi vào biệt thự.

Mặc Sầm không phải thường xuyên ở lại căn biệt thự này, thường ngày hắn cũng không ở trên Thượng Tiều đảo. Khi về nước hắn luôn ở Vụ Châu nơi đặt tổng bộ Mặc thị, lần này đến đây là vì Mặc Khánh Dương muốn tìm Đại khí vận giả. Cho nên biệt thự trang hoàng cùng bên biệt thự Hạ Cô Hàn ở không khác nhau nhiều, đều là thuần một phong cách Địa Trung Hải.

Mặc Sầm mời Hạ Cô Hàn ngồi xuống sofa, khách khí hỏi: “Ông chủ Hạ, ngài muốn dùng gì? Trà hay là nước ngọt?”

“Không cần phiền toái,“ Hạ Cô Hàn không phải kẻ làm màu, y muốn kết thúc nhanh để về ngủ nên nói ra lí do bản thân hôm nay đến: “Hôm nay tôi đến đây, là muốn nhờ tiểu Mặc tổng cùng ta diễn một vở kịch.”

Mặc Sầm nghe y nói không khỏi sửng sốt, khuôn mặt lạnh băng hiện lên một tia nghi hoặc: “Ông chủ Hạ có ý gì?”

Hạ Cô Hàn chỉ hướng mặt qua chiếc gương lớn gần đó, lại nói: “Tiểu Mặc tổng xin hãy nhìn về phía gương bên kia trước.”

Mặc Sầm không rõ nguyên do, nhưng vẫn làm theo. Đi đến trước gương, vừa đứng yên, liền cảm giác được mặt gương khẽ động như gợn nước trong hồ. Chốc lát, chính y thấy bản thân trong gương.

Đứng soi gương thấy chính mình là điều quá tự nhiên, thấy người khác mới là không tự nhiên. Chỉ là bộ dáng của hắn lại tựa hồ không giống như bình thường.

Đỉnh đầu có một lốc xoáy nhỏ, không ngừng xoay tròn. Từ người hắn toả ra từng lọn ánh sáng kim sắc, mà lốc xoáy nhỏ trên đầu không ngừng hút lấy những lọn kim sắc đó.

Nếu Hạ Cô Hàn hôm nay không phải lần đầu tiên tới này căn biệt thự, Mặc Sầm liền nghĩ chính là thủ đoạn của y. Nhưng quả thật Hạ Cô Hàn chưa từng đến đây, nên không có khả năng động tay động chân với cái gương.

Hạ Cô Hàn nhàn nhã ngồi bên này nhưng lại nhìn ra tâm tư của Mặc Sầm, bộ dáng lười biếng dựa trên sofa.

“Gương thì vẫn là gương, nhìn thấy những thứ đó chính là đôi mắt của cậu.”

Nói cách khác, Mặc Sầm không nhìn cái gương này mà nhìn cái gương khác thì cũng là cảnh tượng như thế. Hạ Cô Hàn thấy đổi không phải gương mà chính là đôi mắt của Mặc Sầm.

Nhưng Hạ Cô Hàn ra tay khi nào?

Mặc Sầm nghĩ trăm lần cũng không ra, giống như hắn vẫn luôn không tin vào huyền học.

Mặc Sầm nhắm mắt lại, lại lần nữa nhìn về phía gương, nhìn đến hình ảnh cũng không có thay đổi. Một hồi lâu sau, hắn mới một lần nữa đi trở lại sofa ngồi xuống, hỏi Hạ Cô Hàn: “Kim sắc kia hẳn là vận khí của tôi đúng không? Cái kia lốc xoáy có phải hay không có người đang.....”

Nói tới đây, Mặc Sầm nói không được nữa, bởi vì trong đầu hắn đã hiện lên người hút đi vận khí của hắn.

“Đúng vậy,“ Hạ Cô Hàn lại không vì cố kỵ của Mặc Sầm mà không nói, khi nói giọng điệu còn vô cùng chắc chắn: “Có người đang trộm đi vận khí của cậu.”

Ở sơn trang suối nước nóng, Hạ Cô Hàn cũng đã nhìn ra Mặc Khánh Dương đang hút trộm khí vận Mặc Sầm, khi đó lão ta đang thử. Hẳn là lão cũng biết bản thân không thể trộm khí vận người khác tiếp, nên mới thử trên người con trai lão.

Không biết vì nguyên nhân gì, Mặc Khánh Dương lại nghĩ khí vận của Mặc Sầm lão có thể sử dụng, quả thật đúng như những gì lão nghĩ. Khi hút đi khí vận của Mặc Sầm lại không xảy ra tác dụng phụ.

Khi xác định chuyện này, lão vì bản thân mình liền muốn hút cạn khí vận của Mặc Sầm.

Lần này không phải thử, mà thật siêu là lão đang trộm lấy. Hạ Cô Hàn tính thời gian mà đến, quả thật cùng Mặc Khánh Dương đang hút trộm khí vận.

Hạ Cô Hàn không có nói rõ “Người” là ai, nhưng y tin chắc Mặc Sầm biết.

Mặc Sầm trầm mặc một hồi lâu, mới nhìn về phía Hạ Cô Hàn, ánh mắt tràn ngập phức tạp: “Được, tôi sẽ phối hợp với ngài diễn vở kịch này.”

“Hợp tác vui vẻ!” Hạ Cô Hàn nhếch khoé môi vừa nói vừa vươn tay về Mặc Sầm.

“Hợp tác vui vẻ.”Mặc Sầm nhẹ nhàng mà cầm khẽ lắc lắc.

***

Mặc Sầm là người dứt khoát, chưa đến nửa tiếng Hạ Cô Hàn đã lười biếng về lại biệt thự của mình.

Bên này Sở Quân Hành cùng Mâu Hàng Âm thẩm tra người dân thôn Thượng Tiều cũng đã kết thúc.

Sở dĩ kết thúc nhanh đến vậy, là vì thôn dân cũng không biết quá nhiều, hai người cùng nhau thầm vấn vài người thì đều thu được thông tin như nhau, nên cuối cùng liền chọn Hạ Thành để phỏng vấn.

Lúc thẩm vấn Hạ Thành thì Hạ Cô Hàn cũng trở lại,y trực tiếp tìm cái ghế đến một góc để ngồi, nhàn nhã mà nhìn Sở Quân Hành cùng Mâu Hàng Âm thẩm vấn.

Khi hai người thấy y cũng chỉ nhìn qua nhẹ gật đầu, xong lại tiếp tục công tác.

Bộ dáng Hạ Thành vẫn bèo nhèo như hồi sáng, tuy không muốn khai nhưng Mâu Hàng Âm có rất nhiều thủ đoạn để gã mở miệng.

Cả người gã không chỗ nào là không đau, chỉ muốn ngất đi cho khoẻ, nhưng linh hồn lại vô cùng thanh tỉnh, thanh tỉnh đến nỗi cảm thụ rõ ràng sự đau đớn từ thể xác đến linh hồn.

“Ngươi là Hạ Thành?” Mâu Hàng Âm mở miệng hỏi.

Thanh âm quạnh quẽ nhưng Hạ Thành lại nghe đến rõ ràng, nó như mang theo một cổ lực kì bí khiến gã không thể không ngẩng lên nhìn cô, sau đó thành thật gật đầu.

“Đúng vậy, ta là Hạ Thành.”

“Nói đi, trong thôn ngươi ai là người nhìn ra giới tính bảo bảo?”

Trong mắt Hạ Thành tràn ngập khϊếp sợ, không khác gì những người thôn dân được thẩm vấn trước đó. Loại sợ hãi này ăn sâu trong linh hồn họ, khiến họ không dám nói ra sự thật.

Nhưng trước mặt Mâu Hàng Âm, cái sợ hãi kia cũng không bằng áp lực trước mặt.

Ngón tay Mâu Hàng Âm từng nhịp gõ trên mặt bàn, phát ra từng tiếng cộp cộp. Nhưng thanh âm lại phảng phất như chỉ còn mỗi Hạ Thành nghe được, sự sợ hãi trong mắt phai dần, ánh mắt trở nên tan rã.

Mâu Hàng Âm một lần nữa hỏi lại vấn đề:“Người kia là ai?”

“Bà bà.” Hạ Thành hai mắt vô thần mà nhìn về phía trước, đúng sự thật mà đáp: “Chúng ta đều kêu là bà bà.”

Mâu Hàng Âm: “Bà bà tên gọi là gì?”

Hạ Thành lắc đầu: “Không biết, từ khi ta biết thì đã nghe mọi người gọi là bà bà rồi.”

“Bà bà trong thôn có thân phận là gì? Sao các ngươi đều hãi bà ấy?”

Nhắc tới hai từ “Sợ hãi”, đồng tử Hạ Thành co rút, giống như đó là phản ứng tự nhiên, lát sau mới trả lời vấn đề của Mâu Hàng Âm: “Ta không biết, những nghe người lớn trong thôn nói bà bà tuổi rất lớn. Bà là người bất tử, còn có thể khiến một người biến mất khỏi thế giới này một cách nhẹ nhàng. Bà bà chính là người bảo vệ Thượng Tiều thôn....”

Hạ Thành sợ hãi đồng thời cũng rất kính ngưỡng người “Bà bà” này.

Mâu Hàng Âm không xen vào, đến khi gã nói xong mở tiếp tục hỏi: “Vậy sao bà bà lại biết giới tính của thai nhi?”

“Sờ một cái.” Hạ Thành như kẻ mất hồn, nghe thì chỉ biết đáp lại, bàn tay trái nâng lên, con ngươi dại ra lại đi chuyển theo bàn tay của gã: “Bà bà rất lợi hại, chỉ cần sờ một chút trên bụng thai phụ, liền biết thai phụ đang mang con trai hay con gái.”

Sở Quân Hành phụ trách ngồi viết lại lời khai, khi nghe từ “Con gái” trong miệng Hạ Thành, anh cảm nhận thấy sự ghét bỏ của gã.

Nói đến đây, thì lời khai của Hạ Thành không khác những người trước đó, không hề có thêm ý gì.

Mâu Hàng Âm dừng lại suy tư trong chốc lát, tiếp tục hỏi: “Hạ Tường là đệ đệ ngươi sao?”

Hạ Thành gật đầu, “Đúng vậy.”

Mâu Hàng Âm: “Gã có gì đặc biệt, mà những người dân trong thôn ngươi lại nghe lời gã đến thế?”

Từ miệng người dân trong thôn, Tổ trọng án biết được, trận hoả hoạn ở sơn trang suối nước nóng chính là do một tay Hạ Tường chủ mưu.

Hạ Tường không chỉ làm người khác tình nguyện vì gã nhận tội, mà còn khiến người dân trong thôn Thượng Tiều đoàn kết cùng gây án. Có thể thấy được địa vị của Hạ Tường trong thôn khá cao.



“Nó rất lợi hại, có thể cảm nhận được nguy hiểm đến gần, là người thừa kế của bà bà.” Hạ Thành bị thôi miên mà nói ra chân tướng.

Mâu Hàng Âm: “Không phải ngươi nói bà bà bất tử sao?”

Nếu đã bất tử, thì sao lại cần người thừa kế?

Hạ Thành liền ngớ ra, không thể trả lời.

Quả thật, gã cũng không biết trả lời thế nào, vì trước này mọi người vẫn luôn nói Hạ Tường là người thừa kế của bà bà, gã cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề mà Mâu Hàng Âm hỏi.

Mâu Hàng Âm không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, nhưng vẫn đặt câu hỏi khác.

“Ngoại trừ chuyện này, Hạ Tường còn làm chuyện gì nữa?”

Hạ Thành ngậm miệng, theo bản năng né đi vấn đề này.

Nhịp tay Mâu Hàng Âm lại lần nữa vang lên.

Giây tiếp theo, giống như có một bàn tay vô hình mở hàm Hạ Thành, khiến gã phải nói ra sự thật: “Hạ Tường đem về cho thôn mối làm ăn lớn, trong thôn ta nhờ nó mà nhiều nhà đã giàu lên.”

“Mối làm ăn?”

Hạ Thành cố gắng ngậm chặt miệng, chỉ hàm hàm hồ hồ nói ra hai chữ.

Tuy rằng mơ hồ không rõ, nhưng mọi người đều nghe thấy được --

Bán người.

Nói chính xác hơn, chính là bán bé trai sơ sinh

Vì có sự tồn tại của bà bà, mà Thượng Tiều thôn đảm bảo trăm phần trăm sinh con trai, Hạ Tường âm thầm liên hệ người bên ngoài, đem những đứa nhỏ bán ra bên ngoài.

Trong thôn Thượng Tiều quả thật có vài nhà làm giàu theo cách này, một lần hưởng ngon ngọt liền nghiện. Những người khác thấy vậy, tuy còn do dự nhưng vẫn tham dự vào.

Vì thế trên dưới Thượng Tiều thôn đều vì lợi ích.

Mâu Hàng Âm tay nắm bút đột nhiên nắm thật chặt, mày nhăn lại.

Đây là thứ nhảm nhí gì? Bọn họ muốn con trai để nối dõi tông đường, nhưng trước tiền tài thì nối dõi tông đường cũng là rác bên lề. Vứt bỏ con gái để có con trai, rồi lại vì tiền đem con trai bán ra ngoài.

Cả phòng thẩm vấn yên lặng không một tiếng động, Mâu Hàng Âm mới tiếp tục hỏi: “Từ khi nào bắt đầu bán trẻ sơ sinh?”

“Mười năm trước.”

“Bán bao nhiêu đứa nhỏ rồi?”

“Không nhớ rõ.”

Mâu Hàng Âm nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Hạ Tường chủ động dắt mối mấy cái?”

Bình quân mỗi năm một cái, quả thật không giống như cách bọn họ làm.

Mâu Hàng Âm lại hỏi: “Vì cái gì một năm một cái?”

Hạ Thành hoàn toàn vô pháp chống cự câu hỏi của Mâu Hàng Âm, thành thật mà đáp: “Bởi vì định chế.”

“Cái gì gọi là định chế?”

“Ta không biết.” Hạ Thành vẻ mặt mờ mịt mà lắc đầu: “Này vẫn luôn là chuyện em trai ta phụ trách, ta chỉ đi thông báo người dân nào muốn tiếp đơn.”

Tuy là anh trai của Hạ Tường, nhưng Hạ Thành lại không rõ chuyện của em trai gã. Hạ Tường lại là kẻ có tâm phòng bị cao, đến người nhà cũng không tin tưởng, chuyện buôn bán con nít cũng là một tay hắn ôm đồm, từ lúc kiếm mối đến lúc giao dịch đều là một mình Hạ Tường làm.

Thẩm vấn đến đây thì cũng đã gọi là ổn, hỏi những vấn đề khác Hạ Thành đều không biết.

Sở Quân Hành cùng Mâu Hàng Âm bên này cùng lúc nhìn về phía Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Hàn bổ sung một vấn đề: “Hạ Tường cùng tập đoàn Mặc thị có quan hệ gì?”

Hạ Thành vẫn lắc đầu: “Ta không biết.”

Hạ Cô Hàn không hề hỏi, chỉ ngáp một cái sau lại duỗi thân lười, biếng nhác mà trở về phòng ngủ.

Sở Quân Hành cùng Mâu Hàng Âm chỉnh sửa lại phần ghi chép cho rõ ràng.

Đến nửa đêm, hai mươi người dân thôn Thượng Tiều vẫn chưa quay về, cũng không ai biết họ đang ở đâu.

Thượng Tiều thôn vẫn một mảng yên lặng. Rõ ràng hai mươi mấy thanh niên trai tráng không trở về, vậy mà toàn bộ thôn dân lại xem như không có chuyện gì phát sinh, mà rất yên tĩnh đi vào giấc ngủ.

Ngay cả kế hoạch của Hạ Tường đều là gã tự bàn trong nhà của mình, chứ không nói đi khắp thôn.

Đến cả Hạ Tường cũng chả quan tâm mà leo lên giường ngủ ngáy o o.

Bên Tổ trọng án, mọi người bận rộn cả ngày, nên ai cũng mệt mỏi. Từng người đi về phòng ngủ, rửa mặt đánh răng sau đó đi thẳng về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Người của Bộ ngành đặc thù yên lặng mà đến Thượng Tiều đảo, sau đó lại yên lặng mà đưa đi hơn hai mươi người. Đây đều là nghi phạm, cũng là nhân chứng, để vạch trần tội ác của Thượng Tiều thôn cần phải nhờ họ vạch trần.

Đồng thời, Bộ ngành đặc thù cũng đưa một người mà Hạ Cô Hàn thông báo-- Hà Duệ.

Sau khi đôi tay Hà Duệ được Hạ Cô Hàn nối lại, thì cậu vẫn ở Cổ thành mà tiếp tục ca hát. Đối với việc đôi tay bất ngờ trở lại thì bên lãnh đạo Cổ thành cũng không có ý kiến, vì dù gì Hạ gia cùng bên ấy cũng có quen biết mà Hà Duệ lại là người được Hạ gia giới thiệu đến.

Còn những chuyện khác, Hà Duệ cũng không muốn giải thích, vì ai muốn nghĩ sao thì nghĩ. Từ lúc mất đi đôi cánh tay, Hà Duệ cũng không để ý ánh mắt và lời nói của người khác đối với mình thế nào.

Lần này người bên Bộ ngành đặc thù đến tìm, nói rằng ông chủ Hạ tìm cậu có việc, Hạ Duệ vừa nghe thì không suy nghĩ nhiều mà gật đầu cái rụp, cùng bọn họ đến Đồng Châu.

Khi Hà Duệ đến biệt thự thì Hạ Cô Hàn cũng vừa tỉnh ngủ, bộ dáng lười biếng mà ngáp to một cái: “Chào buổi sáng.”

Hà Duệ cung kính nói: “Ông chủ Hạ, chào buổi sáng.”

“Cùng nhau dùng bữa sáng chứ?” Hạ Cô Hàn đi đến bàn ăn bên cạnh, hỏi Hà Duệ.

Những người khác cũng nhìn về phía Hà Duệ. Bọn họ trước đó đã nghe Hạ Cô Hàn tìm được chủ nhân của đôi cánh tay, nên khá tò mò mà nhìn về phía tay Hà Duệ, ai ai cùng một bộ muốn xem Hạ Cô Hàn gắn cánh tay lại cho Hà Duệ cách nào.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm, Hà Duệ cũng không cảm thấy xấu hổ hay quẫn bách, mà bước qua bàn lịch sự nói: “Vậy tôi cũng không khách sáo nữa.”

Ăn xong bữa sáng, Hạ Cô Hàn lười biếng mà đâm thẳng vào vấn đề, y nhìn về phía Hà Duệ, hỏi: “Cậu biết vận khí của mình bị trộm không?”

“Tôi biết.” Hà Duệ trả lời khiến mọi người khá bất ngờ.

Vì ai cũng nghĩ Hà Duệ không biết, mà hoàn toàn không nghĩ đến cậu ta từ lúc đầu đã biết rõ mọi chuyện.

Hạ Cô Hàn cũng khá kinh ngạc nhướng mày, ý bảo Hà Duệ tiếp tục nói.

Hà Duệ không lập tức mở miệng, mà hít một hơi thật sâu, ánh mắt đảo ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ có hai con chim nhỏ dựa vào nhau thành một đoàn, chúng nó dùng mỏ tỉa lông lẫn nhau, lâu lâu còn phát ra âm thanh nhẹ nhàng khá êm tai.

Trào phúng cùng lạnh lẽo trong mắt Hà Duệ không che giấu, giọng nói cũng từ từ vang lên: “Người trộm đi vận khí của tôi, cũng chính là người đã chặt đi đôi tay của tôi. Ông ta với tôi huyết mạch tương liên, cũng là người tôi từng rất kính trọng.”

Mà ông ta hiện tại chính là kẻ mà cậu hận nhất trần đời.
break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc