Tối hôm qua cảnh sát phá một vụ trọng án, giải cưu hơn 300 người, ngoại trừ 20 người vừa đưa vào thì 300 người kia đều xuất hiện vấn đề về tâm lý. Những người bị hại nhanh chóng được an bài vào bệnh viện Cảnh Châu.
Vệ Dịch Hạo chính là một trong số 300 người đó.
Phòng bệnh hắn đang nằm gồm 2 giường, người nằm giường bên cạnh cũng là một người bị hại khi đó nằm đối diện giường của hắn trong nhà xưởng.
Sớm chiều ở chung đã hơn một năm, nhưng Vệ Dịch Hạo vẫn không biết đối phương tên gọi là gì, vì khi ở trong nhà kho tâm tình ai cũng không tốt, nên không ai có tâm trạng giao lưu với nhau.
Ngoại trừ đêm đó, đôi mắt ai cũng chứa đầy cảm xúc kích động vì được cảnh sát giải cứu, thì khi đến bệnh viện đối phương vẫn luôn ngơ ngác mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bác sĩ, y tá vào kiểm tra tình trạng tình thần và thân thể thì đối phương cũng không né tránh, chỉ là họ vẫn nhìn chằm chằm bác sĩ sau đó lại ngây ngô nở nụ cười.
Vệ Dịch Hạo so với người khác hiểu rõ tâm trạng của đối phương. Vì sau khi được cứu ra khỏi cái nhà tù đó, thì họ vẫn còn sợ hãi cùng hoài nghi.
Sợ tấy cả đều là một giấc mộng, tỉnh giấc thì họ vẫn phải đối mặt với chuỗi ngày không thấy ánh mặt trời, bị nhốt trong cái nhà xưởng tối tăm ẩm thấp đó.
Nên đại đa số những người bị hại không ai dám nhắm mắt ngủ.
Vệ Dịch Hạo xem như là người lạc quan nhất, nhưng cũng có nhiều khác thần hồn nát thần tính, khi không nghe được tiếng động hắn lại lo nhóm người đó sẽ vọt vào phòng bắt họ trở lại nhà xưởng.
Nhưng hiện tại đây, ngồi trong căn phòng bệnh sáng sủa rộng rãi lại thoáng mát, thì trong lòng Vệ Dịch Hạo vẫn tràn ngập dự cảm không định
Ánh mặt trời mưa đông từ khi nào lại ấm áp đến thế?Vệ Dịch Hạo nhìn chằm chằm bầu trời một lúc mới hồi phục tinh thần.
Đang định rời giường đi vệ sinh thì vô tình ánh mắt tia qua người giường bên.
Vệ Dịch Hạo cho rằng chính mình nhìn lầm, liền xoay người sang chỗ hướng khác mà nhìn mặt đối phương.
Môi của người đối diện thay đổi rồi!!!
Vệ Dịch Hạo quả thực không thể tin được hai mắt của mình, nhịn không được về phía trước, kề sát mặt vào mặt đối phương.
Đối phương thấy hắn kề sát mặt lại không bất ngờ, mà chỉ nhìn Vệ Dịch Hạo sau đó lại ngây ngô nở nụ cười
Hai bờ môi đã căng mọng trở lại, giờ ngây ngô cười vẫn hiện ra sự xinh đẹp.
Vệ Dịch Hạo đột nhiên giữ chặt bả vai người đối diện, mà hối hả nói: “Huynh đệ! Đừng cười! Môi của cậu đã trở lại rồi kìa!!!”
Người đối diện lúc đầu còn ngơ ngác không hiểu Vệ Dịch Hạo nói gì, hắn chỉ còn cách lay thật mạnh bả vai đối phương mà liên tục nói:“ môi của cậu trở lại rồi kìa, trở lại rồi kìa.”
Nói xong còn cảm thấy không đủ, liền vươn tay túm đối phương kéo vào phòng vệ sinh, trong phòng vệ sinh có một chiếc gương, Vệ Dịch Hạo tay thì lung tung chỉ vào gương mắt vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt người đối diện:“ Huynh đệ, cậu xem đi miệng cậu! Miệng cậu! Miệng……”
Lời nói của Vệ Dịch Hạo chợt tắc trong cổ họng khi hắn thấy trong gương phản chiếu lại một bộ dáng quen thuộc.
Mặt mày thâm thúy, mũi cao thẳng, miệng cũng trở lại vị trí bình thường, nhìn cách nào cũng thấy đây là một cậu bé đẹp trai soái khí.
Vệ Dịch Hạo không quan tâm người bên cạnh nữa mà kề sát vào gương, hai tay tự sờ lấy khuôn mặt chính mình, sờ hai mắt, rồi lại xuống cái mũi cái miệng cái cằm.
Đã bao lâu rồi, hắn không thấy được bộ dạng của chính mình, nên có chút bất ngờ với người bên trong gương.
Đây là hắn sao?
Đúng! Đúng thật là hắn rồi!
Khi xác định được người trong gương chính là bản thân mình, Vệ Dịch Hạo không kiềm nén được cảm xúc, ôm mặt gào khóC.
Hắn chỉ nghĩ, chỉ nghĩ bản thân có thể thoát khỏi cái nhà xưởng kia thì trời cao đã chiếu cố. Nhưng không ngờ, bộ dạng hắn có thể trở lại như trước.
Khóc lóc khóc lóc, trong đầu Vệ Dịch Hạo đột nhiên hiện ra một đôi mắt hoa đào xinh đẹp lại pha chút lười biếng. Chính là người thanh niên đó, người đã thắp lên cho hắn một ngọn lửa hi vọng về cuộc sống.
“Cảm ơn cảm ơn……”
Vệ Dịch Hạo đem mặt chôn trong lòng bàn tay. Một lần lại một lần lặp lại hai chữ cảm ơn. Vệ Dịch Hạo không biết người cứu hắn là ai, thậm chí còn không nhớ rõ bộ dáng đối phương như thế nào. Hắn chỉ nhớ rõ đôi mắt của người kia. Nên chỉ biết chân thành mà nói cảm tạ.
Người giường bên sau khi phản ứng lại thì cũng lập tức khóc lớn. Cả hai ôm chặt lấy nhau liên tục mà nói cảm ơn.
Bây giờ họ mới có thể thở nhẹ, họ tự do rồi, họ được cứu vớt rồi.
Bác sĩ cùng y tá bên ngoài nghe tiếng khóc rống thì vội vàng chạy vào z khi thấy hai người đang ôm nhau khóc rống trong phòng vệ sinh thì lại đứng bên ngoài mà không bước vào làm phiền.
Quả thật bọn họ cần phải khoác, chỉ có khóc một trận mới có thể đem áp lực trong lòng phát tiết ra.
Tình huống giống bên Vệ Dịch Hạo còn đồng loạt xảy ra với 300 người bị hại đang nằm ở phòng bệnh.
Tuy tiếng khóc rưng trời ầm cả một khu nhà, nhưng bác sĩ y tá lại không thấy khó chịu.
***
Hạ Cô Hàn được Cố Tấn Niên ẵm một đường thẳng từ sơn cốc về lại khách sạn. Chỉ là một đường như vậy lại không có ai để ý cả hai, trong phòng khách sạn Sở Quân Hành cũng đến trước đó mà đưa Dư Huy đi.
Trong phòng khách là một mảnh an tĩnh, bức màn tự động kéo xuống, chặn ánh mặt trời bên ngoài.
Động tác Cố Tấn Niên vô cùng cẩn thận và nhẹ nhàng đặt vợ lên giường, sau đó lại bước lên giường mà nằm.
Hạ Cô Hàn trong mơ tự động lăn đến nguồn nhiệt quen thuộc, hai tay hai chân như vòi bạch tuộc bám vào người Cố Tấn Niên.
Cố Tấn Niên nhìn vợ trong ngực cũng chỉ nhẹ mỉm cười, hôn lên trán y một cái rồi nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho y.
Chờ Hạ Cô Hàn tỉnh lại thì trời bên ngoài cũng xuống núi. Y ngồi trên giường ưỡn ẹo ngáp ngắn ngáp dài.
Bức màn không ai động lại được kéo ra, đèn neon bên ngoài chiếu vào bên trong phòng khiến y khẽ híp mắt.
“ Đói bụng quá!”'
“Cơm chiều đã chuẩn bị tốt, em đi rửa mặt xong liền có thể ăn cơm.”thanh âm Cố Tấn Niên truyền tới, giúp Hạ Cô Hàn đem mọi thứ ăn bài thoả đáng.
Hạ Cô Hàn lười biếng mà “ uhm ” một tiếng, lê dép lê đi vào phòng tắm.
Cơm nước xong không bao lâu, Sở Quân Hành nhắn đến một cái tin, báo Hạ Cô Hàn lên lầu 3 ở phòng hội nghị để mở cuộc họp.
Án tử vẫn chưa kết thúc, thành viên Tổ trọng án cũng lục đục tụ hợp lại Cảnh Châu. Khi họ tới thi Hạ Cô Hàn còn ngủ, đó biết y hôm nay đã mệt mỏi nên không ai đến làm phiền.
Mở họp trực tiếp lần nầy, không chỉ để chuẩn bị phương án tiếp theo, mà họ còn muốn cùng nhau xem phát sóng trực tiếp.
Chẳng qua, là Tạp chí thời trang MT hôm nay tổ chức bữa tiệc 5 năm thành lập.8 giờ tối ở Kinh Thị sẽ tổ chức một buổi tiệc, những khách mời đại đa số là những người nổi tiếng trong giới showbiz.
Tạp chí thời trang này có địa vị khá lớn trong giới, không ít nghệ sĩ tuyến đầu đều tham gia, trong đó đại đa số là nghệ sĩ dưới trướng Huy Hoàng điện ảnh.
Huy Hoàng điện ảnh hiện tại đã bị cảnh sát khống chế, nhưng tin tức lại được áp xuống. Hiện tại, không nghệ sĩ nào biết chuyện này, nhóm nghệ sĩ hiện còn tính toán chút nữa lên thảm đỏ nên làm hành động gì để giành spotlight.
Hạ Cô Hàn cũng là từ Dư Huy mới biết đến bữa tiệc này, cho nên sau khi làm nghịch chuyển trận pháp đã bỏ thêm vào đó chút thủ đoạn.
Hiện tại bộ phận cơ thể đã trở lại với người bị hại, nhưng những bộ phận trên người những nghệ sĩ vẫn như vậy, không có biến hoá.
Chỉ cần lúc họ bước lên thảm đỏ, đối diện ống kính thì vật sẽ về với cố chủ. Hình ảnh của họ sẽ phát sóng trực tiếp trước hàng vạn người trong nước và hàng ngàn người ngoài nước, để xem ngụy trang của họ còn giữ được nữa hay không?
Sau khi fan cùng người xem thấy được điện gian dối cũng sẽ biết hết mọi chân tướng bị che giấu.
***
Hạ Cô Hàn dạo tới dạo lui sau đó đi thẳng lên lầu 3.
Những thành viên trong tổ đã có mặt đông đủ, khi thấy Hạ Cô Hàn xuất hiện, liền sôi nổi đứng dậy.
Hạ Cô Hàn giành tình lại tùy ý, không thích làm bộ làm tịch. Sau khi y ngồi xuống ghế, mọi người cũng nhanh chóng lục đục ngồi theo.
Bây giờ mới 7 giờ 50, còn hơn 10 phút nữa thì sẽ tới giờ chiếu trực tiếp cái thảm đỏ kia.
“ Ông chủ Hạ, Ngụy Thiên Khâm không đến Kinh thị.”
Hạ Cô Hàn ngồi bên này nghe Sở Quân Hành báo cáo tình huống của Ngụy Thiên Khâm.
Vốn hôm nay, gã sẽ từ Cảnh Châu bay đến, nhưng cảnh sát thủ sẵn một buổi sáng cũng chưa thấy bóng dáng Ngụy Thiên Khâm ở đâu.
“ Chúng ta vẫn chưa thấy hắn.” Sở Quân Hành bộ dáng thẳng tắp, biểu tình như đang chờ trách phạt. Nhưng Hạ Cô Hàn bên này lại nhàn nhã nói.
“ Tôi biết.”
Gương mặt của Ngụy Thiên Khâm, chính là do Thần sử tỉ mỉ tạo nên, sao có Thần sử có thể dễ dàng bỏ mặc gã. Phỏng chừng, là cái Thần sử kia phát hiện mọi chuyện vỡ lở nên nhanh chóng đem Ngụy Thiên Khâm rời đi trước.
Sở Quân Hành còn muốn nói thêm, thì Hạ Cô Hàn ngáp một cái: “xem trước đi.”
Sở Quân Hành thấy bộ dạng Hạ Cô Hàn như thế này,lại mạc danh tin tưởng y còn có tối hậu chiêu.
Là y cố tình thả Ngụy Thiên Khâm chạy ư?
***
Kinh Thị, thảm đỏ Tạp chí MT.
Đêm nay là ngày kỉ niệm thành lập tạp chí MT, nên đã mời không ít nghệ sĩ, chính là tùy mời nhiều nhưng lại là nghệ sĩ hiện tại có tiếng trong giới.
Nên khi vực thảm đỏ hiện tại vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, có thể nói là sáng rỡ một vùng.
Thôi Tinh Tinh đứng trong cánh gà đang sửa sang lại đầu tóc y phục để chuẩn bị bước thảm đỏ. Cô ta nổi tiếng chính là nhờ vào đôi bàn tay của mình. Cô ả nhìn đôi bàn tay trắng nõn thon dài xinh đẹp của bản thân, trên cổ tay lại đeo một chiếc đồng hồ của hãng hiệu nổi tiếng thế giới thì đôi môi không khỏi nhếch lên nụ cười mãn nguyện đắc ý.
Thôi Tinh Tinh là nghệ sĩ mới mà Huy Hoàng điện ảnh mới đẩy ra 3 tháng trước, ra mắt với một bộ phim ngắn về tình yêu. Tuy cô ả đóng vai phụ lag một nghệ sĩ dương cầm nhưng vai diễn lại được đo ni đóng giày cho cô ả.
Bộ phim ngắn công chiếu không bao lâu thì đôi bàn tay của Thôi Tinh Tinh liền leo hotsearch, cũng vì đôi tay này mà cô ả nhanh chóng nổi tiếng.
Vốn dĩ bề ngoài của cô ả không gọi là xấu, nhưng có thể đôi tay này chính là như hổ thêm cánh. Nhờ đôi tay này mà bộ phim đã công chiếu cô còn được quan tâm hơn cả nữ chính.
Sau đó không ít thương hiệu đến tìm cô ả muốn hợp tác, Thôi Tinh Tinh hiện tại chính là người phát ngôn cho một nhãn hiệu lắc tay cao cấp trong nước.
Thảm đỏ tối nay, một nhãn hiệu đồng hồ khác lại chủ động hướng cô ả tung cành ôliu, nguyện ý cho Thôi Tinh Tinh mượn chiếc đồng hồ trong bộ sưu tập mới nhất.
Những việc này nói lên cái gì, Thôi Tinh Tinh là người hiểu rõ nhất. Chỉ cần đêm nay thuận lợi vươn bàn cánh tay đeo đồng hồ này ra trước ống kính thôi. Thì ngày mai cô ả sẽ trở thành đại sứ cho thương hiệu đồng hồ này rồi.
Phải biết rằng cái thương hiệu đồng hồ này trước nay hợp tác với nghệ sĩ nào, thì nghệ sĩ đó đều một đường bước lên tuyến đầu.
Thôi Tinh Tinh càng nghĩ càng cảm thây yêu thương đôi bàn tay này, cô ả chẳng sợ nguyên bản nó là của ai, cô ả chỉ biết bây giờ nó chính là của ả.
“Tinh tinh, đến lượt cô rồi.”
“ được ”
Thôi Tinh Tinh đứng lên, trợ ký ở phía sau nhanh chóng cầm tà váy giùm ả bước đến thảm đỏ.
Khi xuất hiện trên thảm đỏ, Thôi Tinh Tinh nhẹ nhàng xoay chuyển cổ tay đeo đồng hồ, chán mang giầy cao gót uyển chuyển bước trên thảm đỏ.
“Răng rắc, răng rắc!”
Tiếng chụp hình cùng ánh đèn flash loé lên liên tục. Thôi Tinh Tinh càng thêm tự tin mà sải bước, cô ả vô cùng hưởng thụ cảm giác vạn chúng chú mục như bây giờ.
Khi đến vị trí tạo dáng chụp ảnh, Thôi Tinh Tinh lại nhẹ nhàng nâng bàn tay lên đặt trước ngực, hướng về phía ống kính triển lãm bàn tay cùng đồng hồ.
Bộ váy lễ phục màu đen càng làm nổi bật đôi tay oánh nhuận mềm mại của cô ả. Đồng hồ màu xanh nhạt, với phần mặt kính rực rỡ lấp lánh.
Cằm của cô ả hơi nâng, khoé miệng nâng lên nụ cười dịu dàng, chỉ là sau đó cô ả không thể cười nổi nữa.
Vì cô ả nghe một tiếng ồ lớn phía dưới, phóng viên truyền thông còn xì xào bàn tán, mà cô ả có thể loáng thoáng nghe được.
“Sao lại thế này? Tay cô như thế nào thay đổi?”
“Đây mới là tay của Thôi Tinh Tinh sao? Xấu dữ vậy?”
……
Thôi Tinh Tinh nghệ thấy họ nói về tay của mình thì không khỏi nhíu mi, sau đó khẽ cúi đầu mà nhìn.
Vừa nhìn một cái cô ả chỉ muốn ngất đi.
Đôi tay trắng trẻo thon dài oánh nhuận của cô ả đâu rồi? Hiện tại trước mắt cô ả là một bàn tay thô dày, sẫm màu, ngón tay ngắn, đốt ngón tay lại thô to. Không những thế đốt ngón tay lại bẹp mà nhỏ xíu, không giống người thường chút nào.
Cái này, sao lại là đôi tay xấu xí này? Nó hoàn toàn đối lập với đôi tay xinh đẹp trước đó. Có thể nói dùng từ “Khó coi” để hình dung.
Thôi Tinh Tinh đương nhiên nhận ra đôi tay này, nó là đôi tay theo trên người cô ả hai mươi mấy năm.
Nhưng tại vì sao? Không phải đã thấy đổi rồi ư? Sao cái thứ xấu xí này lại trở về được chứ?
Tiếng xì xào càng lúc càng lớn, mỗi câu mỗi từ như một nhát dao đem Thôi Tinh Tinh cắt đến máu tươi đầm đìa, cô ả hét lên một tiếng sau đó vội vàng giấu hai tay ra sau lưng,ánh mắt hoảng sợ bộ dáng bất lực mà nhìn về phía người đại diện đang đứng bên cánh gà.
Người đại diện phản ứng rất nhanh, mà chạy lên sau đó che chắn Thôi Tinh Tinh bước xuống cánh gà.
Nhưng cũng đã quá muộn, mọi thứ đã được phát trực tiếp cho hàng vạn người dân chứng kiến.
Trong phòng livestream trực tiếp nổ tung nồi vì bình luận. Đặc biệt, là nói về chuyện của Thôi Tinh Tinh.
Đây mới chính là đôi tay chân thật của Thôi Tinh Tinh hay sao? Cô ta vì cái gì mà muốn lừa mọi người?
Nhưng cái ' drama ' cũng chỉ mới vào mở đầu.
Thôi Tinh Tinh chỉ là người mở bát cho những kẻ nổi tiếng tiếp theo mà thôi.
Sau Thôi Tinh Tinh có hơn mười mấy người người trực tiếp lộ nhan sắc thật.
Nào là tiểu thịt tươi vì đôi mắt quyến rũ mà thành danh, nhưng dưới ống kính và trước hàng vạn cặp mắt của dân chúng. Thì đôi mắt của tiểu thịt tươi lại là một đôi mắt nhỏ hí, khiến nhan sắc nguyên bản soái khí của gã cũng hoá thành bộ dáng phổ thông.
Rồi đến năm diễn viên được xưng là “Nhân gian mũi tinh”, vì sóng mũi cao hoàn hảo như cầu trượt. Nhưng ở thảm đỏ mọi người dùng mắt thường cũng thấy được cái mũi cầu trượt đó thật ra chả cao gì. Nhan sắc ánh tuấn cũng theo đó giảm đi rất nhiều.
Rồi có cà nghệ sĩ mà ngũ quan trên khuôn mặt đều thay đổi hoàn toàn. Sở với trước cứ như hai người khác nhau.
Phòng livestream giờ phút này mọi người giống như đã quen, nhưng bình luận thì vẫn kiên tiếp nhảy
lên ——
【 hoan nghênh xem thảm đỏ MT - nơi yêu quái hiện nguyên hình. 】
Lúc sau lại có vài bình luận như
【 hình như đại đa số đều là nghệ sĩ Huy Hoàng điện ảnh thì phải. Không biết Ngụy Thiên Khâm có nằm trong số đó hãy không hen. Có khi nào ngửi thấy mùi nên không dám ló mặt không đây? 】
Bất quá, rất nhanh thì bình luận đã bị fan Của Ngụy Thiên Khâm xoá mất. Dù trong lòng họ cũng có dự cảm nhưng Ngụy Thiên Khâm vẫn chưa xuất hiện thì dù có ai nói gì, nhóm fan vẫn luôn tin tưởng gã.
Khuôn mặt Ngụy Thiên Khâm hoàn mỹ như vậy thì sao có thể là đồ nhựa được.
……
Mặc kệ bình luận đang ào ào như mưa gió bão đạn thế nào. Ngày kỷ niệm của MT vẫn vô cùng drama.
Ban tổ chức nhanh chóng bị người đại diện của những nghệ sĩ đến kháng nghị, họ muốn đóng lại livestream. Nhưng ban tổ chức bên này cũng có nỗi khổ của chính mình.
Bộ ngành đặc thù đã sớm đến tìm họ, còn bảo rằng nếu có vấn đề gì thì cứ trực tiếp làm lơ. Nên họ cũng thực bất đắc dĩ mà làm như vậy, chứ ai muốn ngày kỷ niệm mà làm ra đống bùi nhùi thế này?!
Đến lúc đó ai còn nhớ rõ hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập thương hiệu chứ không phải ngày - yêu quái hiện hình tập thể a!!
***
9 giờ rưỡi, phát sóng trực tiếp rốt cuộc cũng kết thúc, nhưng trên mạng thì chuyện này cũng chỉ mới bắt đầu.
Trong phòng họp nhỏ ở khách sạn, ngoại trừ tiếng trong màn hình phát ra thì mọi người đều lâm vào trầm mặc.
Khi nãy Sở Quân Hành bật lên livestream khiến bọn họ còn không hiểu vì cơ gì tự nhiên vào họp lại xem livestream thảm đỏ? Nhưng khi xem xong nhóm quái vật hiện hình thái cả bọn không thể tưởng tượng nổi mà đồng loạt xoay sang nhìn Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Hàn ngồi ở vị trí thượng mơ màng sắp ngủ, tựa hồ không phát hiện các đội viên phóng tầm mắt nóng bỏng về phía mình.
“Hạ…… ông chủ Hạ ……” Trần Mạt Lãng nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được mở miệng hỏi: “ có phải ngươi đã đem bộ phận cơ thể họ trả lại?”
Những người khác cũng nín thở mà chờ câu trả lời của y.
Hạ Cô Hàn liêu liêu mí mắt, không chút để ý mà “uhm ” một tiếng, thừa nhận.
Khi Hạ Cô Hàn thừa nhận thì họ vẫn không thể tin nổi.
Những bộ phận cơ thể kia là của hơn 300 người, rải rác khắp cả nước. Vậy mà Hạ Cô Hàn chỉ dùng một buổi tối lại có thể hoàn trả lại chính chủ nhân của nó?
Hạ Cô Hàn là người sao?
Những người khác chỉ là ẩn ẩn cảm thấy Hạ Cô Hàn quá biếи ŧɦái, nhưng Mâu Hàng Âm là Linh y lại biết rõ hơn tất cả. Muốn làm chuyện như vậy trong một đêm, thì coi vẫn chưa biết Linh y nào có khả năng làm được đến thế.
Nhưng Hạ Cô Hàn vậy mà lại làm được.
Hạ Cô Hàn rốt cuộc là ai? Chỉ là con trai của Hạ Vân Khai thôi sao?
Mọi người vẫn chưa hoàn hồn thì trên mạng lại tiếp tục chiếu livestream.
Hạ Cô Giang là người tỉnh táo nhanh nhất, cậu vươn tay gõ gõ bàn vài cái, khụ khụ:“ hồi hồn! Hồi hồn nào anh chụy êm ơi! Chúng ta phải bàn tiếp bước tiếp theo nên làm gì chớ!”
Huy Hoàng điện ảnh tuy rằng họ đã khống chế được, người bị hại cũng đã cứu ra. Nhưng kẻ sau màn lại chính là —— Quỷ Y, đã chạy trốn mất.
Nên án này vẫn chưa thể đóng, Huy Hoàng điện ảnh chỉ là phía ' trung gian', bọn họ còn muốn tìm mấy tay chân của kẻ tự xưng là Thần sử kia. Nếu không bắt được chúng, thì dù có dẹp cái Huy Hoàng điện ảnh thì sau đó cũng sẽ xuất hiện thêm cái Huy Hoàng giải trí, Huy Hoàng truyền thông……
Những kẻ đó nghe hơi mà chạy, nhưng sẽ chạy đi đâu?
Cao tầng bên Huy Hoàng điện ảnh đã bị người trong Tổ trọng án thẩm vấn qua một lượt nhưng họ đều khai rằng không biết những kẻ đó là ai.
Kẻ biết duy nhất là Ngụy Thiên Khâm thì cũng vô tung vô ảnh.
“Không vội.” Hạ Cô Hàn vừa nói, vừa lấy ra một chồng giấy vàng, không nhanh không chậm gấp hạc giấy.
Động tác gấp hạc của y nhìn khá chậm, nhưng chỉ một chốc trên bàn đã có hơn mười mấy con hạc giấy.
“ Lên.”
Hạ Cô Hàn dứt lời, thì những con hạc vô tri trên bàn bỗng đập cánh phành phạch như có sinh mệnh, sau đó lại bay lên.
Cũng không biết Hạ Cô Hàn đã làm gì, nhưng hai tay y hợp lại sau đó mở ra thì trong lòng bàn tay xuất hiện thêm mười mấy quả cầu ánh sáng Hạc giấy nhìn thấy quả cầu ánh sáng lập tức bay lại, một con tiếp một quả cầu.
Chỉ vài giây sau, thì những quả cầu án sáng đã hợp lại với hạc giấy.
Hạ Cô Hàn ngáp một cái, mang theo chút buồn ngủ mà nói: “Đi theo chúng nó, chúng nó sẽ mang mọi người đi tìm những đồ đệ của Quỷ Y.”
Những quả cầu này linh khí còn dư lại trong những pháp trận của Quỷ y khi Hạ Cô Hàn lập nghịch chuyển pháp trận. Hạc giấy có thể hấp thụ linh khí, sau đó mang người tìm được chủ nhân nguồn linh khí trong sơn động đó.
Đây cũng là nguyên nhân Hạ Cô Hàn dám rút dây động rừng.
Để xà chạy không phải lỗi của ai trong tổ, vì Hạ Cô Hàn cũng đoán biết được nên đã có kế hoạch, vô luận chúng có chạy đến đâu cũng có thể tìm được.
Trong phòng họp, mọi người lúc này cũng đã bình tĩnh lại không ít, mỗi người nhận lênh từ Hạ Cô Hàn.
Bình tĩnh, bình tĩnh được sao?!
Khi hạc giấy bay ra khỏi phòng, thì mọi người cũng lục đục đứng lên đi theo nó.
Khi Mâu Hàng Âm bước ra đến cửa thì không nhịn được xoay đầu nhìn Hạ Cô Hàn một cái.
Bộ dáng y vẫn nhàn nhã lười biếng như không nhận ra ánh mắt của cô.
Mâu Hàng Âm cũng nhanh chóng dời tầm mắt sau đó bước nhanh theo hạc giấy bay bên ngoài.
Chưa đầy một phút, phòng họp chỉ còn lại Hạ Cô Hàn và ông chồng quỷ của y m
Y không đi theo những con hạc giấy đi tìm những đồ đệ của Thần sử, mà y muốn về lại phòng ngủ một giấc.
Rị mọ đi đến cửa phòng, đang định mở cửa bước vào thì sau lưng lại có người gọi.
“ Ông chủ Hạ “
Động tác mở cửa của Hạ Cô Hàn khựng lại, quay đầu nhìn liền thấy đó chính là Dư Huy, bộ dáng gã có chút thấp thỏm mà nhìn y.
Đôi mắt Dư Huy đã trở lại, đôi mắt to tròn hai mí khá đẹp. Dù bây giờ khuôn mặt của gã có chút lo lắng sợ hãi nhưng không còn nét đáng khinh như trước, cả người nhìn cũng thoải mái không ít.
“Có việc?”
Dư Huy do dự trong chốc lát, mới hỏi ra vấn đề của chính mình: “…… Chúng nó về rồi sao?”
Chúng nó chính là chỉ đôi trong mắt kia.
“ Trở về rồi!”
Tuy oán khí của chúng vẫn chưa tiêu tán, nhưng vẫn lựa chọn trở về chính thân thể ban đầu, dù thân thể kia đã hư thối bất kham.
“ Vâng.” Dư Huy nghe xong thì hướng Hạ Cô Hàn cúi gập một cái thật sâu:“ ông chủ Hạ thật sự cảm tạ cậu, tôi sẽ cố hết sức phối hợp với Bộ ngành.”
“ Uhm!” Hạ Cô Hàn lên tiếng, sau đó lại tiếp tục tục mở cửa đi vào trong phòng.
Thẳng đến khi cửa phòng đóng lại Dư Huy mới xoay người rời đi.
***
“em tắm cái đã.”
Hạ Cô Hàn vào trong liền đi lấy quần áo sạch sau đó hướng về phía phòng tắm mà đi.
Đi đến cửa phòng tắm, bước chân Hạ Cô Hàn khựng lại mà xoay người nhìn Cố Tấn Niên đứng cách đó không xa, vẻ mặt như con hồ li:“ cùng tắm không anh?”
Từ điển của bá quỷ tổng tài làm gì có chữ rụt rè mắc cỡ.
Cố Tấn Niên nghe vợ nói thì không cần nghĩ ngợi, nhanh chóng bước đến ôm bổng Hạ Cô Hàn mà đi thẳng vào phòng tắm.
Hai người tắm thì thời gian cũng như nhân đôi, Hạ Cô Hàn hôm nay đã tiêu hài quá nhiều linh khí, nhưng lại được Cố Tấn Niên dùng thân thể để sạc lại năng lượng. Nên mọi việc xong xuôi cũng đã nửa đêm, Hạ Cô Hàn mơ màng được Cố Tấn Niên lau khô người ôm lại về giường ngủ.
Vùi trong chăn êm nệm ấm, y lại mơ màng hỏi:“ có phải anh để lại ám hiểu trên người Ngụy Thiên Khâm không?”
Bàn tay Cố Tấn Niên nhẹ nhàng xoa lưng cho Hạ Cô Hàn, miệng lại khẽ nói uhm. Động tác nhẹ nhàng quen thuộc này làm cho Hạ Cô Hàn cả người càng thả lỏng.
Hạ Cô Hàn ngáp một cái, cố tỉnh táo nhưng thanh âm lại mang chút mơ màng: “ gã hiện tại ở đâu?”
Cố Tấn Niên đại khái cảm thụ được vị trí gã đang ở, nhưng biểu tình khuôn mặt lại có chút vì diệu.
“ Hửm?” Không nghe được câu trả lời của ông chồng, y ngẩng mắt lên nhìn hắn.
Cố Tấn Niên: “Vụ Châu.”
Thấy Hạ Cô Hàn còn định trò chuyện đêm khuya, Cố Tấn Niên liền vươn tay ôm vợ sát vào lòng, thanh âm phát ra trầm thấp:“em ngủ trước đi, có gì mai lại nói.”
Hạ Cô Hàn: “ rồi! Rồi!”
Kỳ thật Cố Tấn Niên không biết nói gì cho đúng, vì Ngụy Thiên Khâm chạy chỗ nào không chạy, lại phi thẳng đến Vụ Châu mà trốn. Đây có thể nói là chui đầu vô lưới hay không?