Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Chương 1 - Toà nhà cổ kinh hoàng

Trước Sau

break
Hạ Cô Hàn dừng xe máy điện ở cổng phim trường, xách theo một túi đồ đi vào trong.

Bây giờ đang là mùa nóng nhất trong năm, ánh mặt trời bỏng rát, bất cứ ai đi dưới cái nắng gay gắt này đều mồ hôi nhễ nhại, ngóng trông đến lúc được chui vào phòng điều hòa tránh nóng.

Thế nhưng Hạ Cô Hàn lại không như người bình thường, làn da lộ ra dưới ánh mặt trời chẳng có chút mồ hôi nào.

Cậu cúi đầu, uể oải như mới vừa tỉnh ngủ.

Mặc dù vậy nhưng người đi đường vẫn đổ dồn sự chú ý vào cậu, nghi ngờ cậu là diễn viên của đoàn phim nào đó, bởi vì cậu thật sự rất đẹp trai.

Hạ Cô Hàn đứng ở khu vực chụp ảnh của du khách, sau khi gọi một cuộc điện thoại thì có người ra dẫn cậu đến chỗ đoàn làm phim.

Hạ Cô Hàn đi giao hàng cho đoàn phim 《Tòa nhà cổ kinh hoàng》, nhưng không phải đồ cho người sống mà là nhang đèn, tiền giấy để cúng tế người chết.

Người đón Hạ Cô Hàn chính là phó đạo diễn của đoàn phim. Hạ Cô Hàn đi theo ông ta vào trong, nhân viên hậu cần nhìn thấy mấy chiếc túi trên tay cậu thì bắt đầu xì xào bàn tán.

“Đây là lần thứ mấy trong hôm nay rồi? Lần này chắc sẽ không tự bốc cháy nữa đâu nhỉ?”

“Ngày mai là rằm tháng bảy, có khi nào là…”

“Ông đừng có nói bậy bạ! Chắc chắn là do trời quá nóng, ánh nắng chiếu vào làm chúng nó tự bốc cháy. Bây giờ là ban ngày ban mặt, sao có thể có mấy thứ kia được?”

…..

Phó đạo diễn nghe thấy bèn trừng mắt cảnh cáo, bọn họ mới thôi bàn tán mà tiếp tục làm việc của mình.

Sau đó, phó đạo diễn chỉ một chỗ ở phía xa xa, dặn Hạ Cô Hàn: “Để đồ ở đằng kia là được”, nói xong liền xoay người bỏ đi, vội vàng như bị ma đuổi.

Hạ Cô Hàn chậm rãi đi đến đó, vừa định đặt đồ xuống thì thấy một đám tro nhang rơi trên mặt đất.

Cuối cùng cậu cũng hiểu ra tại sao đoàn phim lại gọi điện thoại bảo cậu đưa đồ đến. Hóa ra nhang đèn, tiền giấy bọn họ chuẩn bị sẵn đều tự bốc cháy, nhưng mấy cảnh diễn buổi tối lại cần những thứ này.

Hạ Cô Hàn đặt túi đồ xuống, bỗng nhiên một làn gió lạnh lẽo âm u ập vào mặt cậu.

Người khác có thể không nhìn thấy nhưng Hạ Cô Hàn lại thấy rõ ràng, một cụ quỷ mặc quần áo thời Đường đang vội vã nhào đến mớ nhang đèn tiền giấy, thèm thuồng mà hít một hơi.

Cụ quỷ mừng rỡ xuýt xoa một tiếng, chất lượng của nhang đèn và tiền giấy lần này rất tốt, thơm nồng hơn nhiều so với mấy lần trước.

Lão ta giở trò cũ, khống chế âm khí, móc ra một cái bật lửa từ trong túi của nhân viên.

Bật lửa bay vèo lại đây, lơ lửng phía trên nhang đèn và tiền giấy.

‘Tách!’ Cụ quỷ lợi dụng âm khí ấn vào bật lửa, một ngọn lửa bùng lên, lão ta sợ hãi lùi ra phía sau vài bước, giống như con người sợ pháo nổ, chỉ khác nhau ở chỗ người sống thì dùng tay che hai tai, cụ quỷ lại dùng tay che hai mắt.

Mấy lần trước chỉ cần đốt một cái là cháy ngay, nhưng lần này cụ quỷ ngửi hồi lâu vẫn chưa ngửi thấy được mùi nhang.

Cụ quỷ không cam lòng, che mắt tiếp tục đốt tiền giấy.

Vẫn không có tí khói nào, lão ta tức giận, vứt bật lửa đi.

Cụ quỷ: “Nhang đèn dỏm, dám lừa ông đây!”

Nói xong, lão ta chắp tay sau lưng bay đi mất.

Hạ Cô Hàn đứng bên cạnh quan sát hết mọi chuyện. Cậu không định can thiệp nhưng nghĩ đến việc sau khi mấy thứ này bị đốt hết, cậu lại phải giao thêm chuyến nữa thì phiền phức quá, cho nên cậu bọc nhang đèn và tiền giấy trong một tầng linh khí.

Sau khi ngăn cản cụ quỷ đốt nhang đèn và tiền giấy, Hạ Cô Hàn mới yên tâm quay về.

Gần đó.

Đạo diễn đang hô to trên loa: “Diễn viên đóng vai đạo trưởng đâu rồi, sao bây giờ còn chưa tới?”

“Thưa đạo diễn, diễn viên kia gặp tai nạn giao thông trên đường đi, không tới được”.

Đạo diễn: “Tìm một diễn viên quần chúng đến cho tôi, mau lên…”

Chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Hạ Cô Hàn đang đứng gần đó, đạo diễn liền gọi to: “Này này này cậu kia, lại đây một chút”.

Này này này không biết mình là này này này, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Đạo diễn buông loa chạy đến, ngăn Hạ Cô Hàn lại, đứng nhìn cậu một hồi, càng nhìn càng cảm thấy Hạ Cô Hàn rất đẹp trai. Đạo diễn rất vừa lòng: “Chính là cậu”.

Hạ Cô Hàn không đáp lời.

Cậu lười giải thích.

Phó đạo diễn thấy đạo diễn kéo Hạ Cô Hàn đi đến thì lên tiếng: “Đạo diễn, cậu này không phải diễn viên mà là ông chủ tiệm nhang đèn ở gần đây”.



“Chủ tiệm nhang đèn?” Đạo diễn sờ cái đầu bóng loáng của mình, cười to: “Chủ tiệm nhang đèn lại càng tốt, biết cách ăn nói, chắc chắn sẽ diễn được!”

Phó đạo diễn: “Ngài cũng phải hỏi xem người ta có đồng ý hay không đã chứ.”

Lúc này đạo diễn mới chợt nhớ ra: “Diễn viên đóng vai đạo sĩ của chúng tôi gặp sự cố, cậu có thể giúp đỡ một chút không?”

Hạ Cô Hàn muốn từ chối, nhưng nhớ đến số tiền tiết kiệm chỉ còn có ba chữ số của mình thì không nói thành lời.

Hạ Cô Hàn nhíu mày hỏi: ” Thù lao bao nhiêu?”

Đạo diễn: “Mỗi cảnh 500 tệ, tổng cộng có năm cảnh diễn.”

Mỗi cảnh 500 tệ, năm cảnh là 2500 tệ.

(*) 500 tệ = hơn 1,8 triệu VNĐ, 5 cảnh là khoảng hơn 9 triệu.

Sau khi diễn xong, tiệm nhang đèn có thể không cần mở cửa buôn bán suốt một tháng.

Hời quá.

Đạo diễn thấy Hạ Cô Hàn không trả lời ngay bèn nói thêm: “Như vậy đi, diễn xong tôi trả cậu 3000 tệ”.

Hạ Cô Hàn: “Khi nào trả?”

Đạo diễn: “Diễn xong trả liền.”

Hạ Cô Hàn: “Thành giao.”

Đạo diễn cười toe toét, lập tức bảo phó đạo diễn hướng dẫn cho Hạ Cô Hàn.

Cảnh diễn của Hạ Cô Hàn rất đơn giản.

Nội dung của《Tòa nhà cổ kinh hoàng》 là năm nhân vật chính rủ nhau chơi một trò chơi để thử thách lòng can đảm, cùng đi vào một ngôi nhà ma cổ xưa, sau đó gặp một đống chuyện kinh khủng ở đó.

Kịch bản là vừa viết vừa quay, viết xong mới phát hiện cái kết không có hậu, bèn thêm vào một vai đạo sĩ trừ ma đi vào nhà cổ giải cứu năm vai chính.

Đến cuối phim, năm nhân vật chính tỉnh dậy trên giường bệnh, nhìn đạo sĩ đang mặc áo blouse trắng.

Đạo sĩ kể lại rằng, lúc bọn họ đi vào nhà cổ thì không may bị rơi xuống một cái giếng cạn, sau khi được cứu lên thì hôn mê đến bây giờ. Những sự việc kinh hoàng kia đều là ảo giác xuất hiện khi bọn họ gặp khủng hoảng mà thôi.

Ông ta không phải đạo sĩ mà là bác sĩ.

Sau khi nghe phó đạo diễn kể xong cốt truyện, Hạ Cô Hàn cảm thấy bộ phim này chả có tí logic nào.

À, suýt nữa thì quên, phim kinh dị trong nước không cần logic.

Lúc Hạ Cô Hàn trang điểm xong, khoác lên người bộ quần áo đạo sĩ đoàn làm phim chuẩn bị thì trời cũng đã tối.

Đạo diễn xoa trán, càng nhìn Hạ Cô Hàn càng vừa lòng, nói với chỉ đạo mĩ thuật: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, đặt cậu ta ở trung tâm poster, phải thật to thật rõ vào. Một người mặc đồ đạo sĩ, một người mặc áo blouse trắng, đứng quay lưng vào nhau, đến lúc công chiếu dán trước rạp chiếu phim chắc chắn có thể thu hút rất nhiều khán giả nữ.”

Chỉ đạo mĩ thuật đẩy mắt kính: “Đạo diễn, cậu ta không phải vai chính, địa vị như vậy thì không thể đứng ở vị trí trung tâm.”

Đạo diễn tỉnh bơ nói: “Logic còn không có mà đòi địa vị cái gì?”

Kế đó, đạo diễn hô một tiếng trên loa: “Bắt đầu.”

Trong tòa nhà cổ âm u, năm diễn viên đóng vai chính bị hù chạy tán loạn, gào thét ầm ĩ.

Lúc bọn họ sắp bị quỷ đuổi theo giết chết thì bỗng một tiếng lục lạc trong trẻo êm tai vang lên.

Năm người kia giật mình, nhìn thấy ở cuối hành lang có một luồng sáng đang chiếu đến đây, cực kỳ chói mắt, trong phút chốc đã xua tan cảm giác u ám xung quanh.

Một bóng người cao ráo xuất hiện giữa luồng sáng, vạt áo bay bay, ngập tràn tiên khí.

Đến khi người đó vào trong, năm nhân vật chính mới thấy rõ kia là một đạo sĩ áo vàng, gương mặt cực kỳ tuấn tú.

Bọn họ chạy ào về phía đạo sĩ, hét to: “Xin đạo trưởng cứu mạng!”

Hạ Cô Hàn lắc lục lạc trong tay, máy móc đọc ra lời thoại: “Bần đạo đi ngang qua đây, phát hiện phía trên tòa nhà cổ này dày đặc oán khí, chắc chắn có tà ám đang tác quái.”

Năm người kia: “Xin đạo trưởng cứu mạng!”

Hạ Cô Hàn tiếp tục đọc thoại: “Bần đạo tiêu diệt tà ám trước, sau đó đưa các ngươi về nhà.”

Năm người kia: “Đạo trưởng uy vũ!”

Dựa theo lời dặn của phó đạo diễn, Hạ Cô Hàn rút một bó nhang từ chiếc túi mang bên người ra, vừa định châm lửa thì khựng lại.

Không khí lắng đọng, những âm thanh ồn ào xung quanh biến mất trong nháy mắt như bị ấn nút tạm dừng.



“Tách, tách…”

Từng giọt nước rơi xuống từ phía trên.

Hạ Cô Hàn lặng lẽ lùi về sau một bước, từ từ ngẩng đầu lên.

Đối mắt với cậu là một đôi mắt đen thui không hề có tròng trắng.

Đây là một con quỷ nữ, đầu tóc đen nhánh rũ xuống như thác nước, làn da trắng nhợt như tuyết, môi đỏ thẫm như máu.

Nó nhìn Hạ Cô Hàn chằm chằm không chớp mắt, bỗng nhiên nhếch môi: “Anh giai này thật là đẹp trai.”

Kế đó, nó thè cái lưỡi đỏ tươi từ trong miệng ra, lưỡi càng lúc càng dài, mang theo nước miếng dính nhớt định liếm Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Hàn nhăn mày, đôi mắt nhập nhèm đầy vẻ lười biếng lúc bình thường bỗng trở nên sắc bén.

Cậu rút cây kiếm gỗ đào từ trong túi ra. Cũng may đoàn phim còn có tâm, kiếm gỗ đào này thật sự được làm từ gỗ đào.

Kiếm gỗ đào chứa linh khí chém tới, ngay lập tức chặt đứt đầu lưỡi của quỷ nữ.

“Á…”

Quỷ nữ gào thét thảm thiết, kinh ngạc nhìn lưỡi của mình rơi trên mặt đất. Đầu lưỡi vừa bị cắt ra, vẫn còn tươi mới đang giãy giụa không ngừng.

Quỷ nữ: “Anh ìn ấy ôi?” (Anh nhìn thấy tôi?), lưỡi bị chặt đứt, nó chỉ có thể ngọng nghịu thốt lên.

Hạ Cô Hàn đứng hiên ngang, ra vẻ tiên phong đạo cốt mà đọc tiếp lời thoại: “Nghiệt súc! Nộp mạng đi!”

Quỷ nữ bị chọc tức, mái tóc đen dài cuộn lại, ùn ùn như lốc xoáy bắn về phía Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Hàn cầm kiếm gỗ đào trong tay, đứng sừng sững giữa trung tâm gió lốc, chém từng đường kiếm sắc bén về phía mớ tóc đen.

Tuy rằng cậu rất muốn mau chóng giải quyết con quỷ này, nhưng lúc hướng dẫn, phó đạo diễn đã dặn cậu phải đứng trước máy quay múa may kiếm gỗ đào một chút, cho đến khi đạo diễn quay đủ các góc rồi hô cắt thì cậu mới có thể dừng lại.

Lấy của người ta 3000 tệ thì cậu phải có đạo đức nghề nghiệp.

Chỉ đành từ từ mà đánh một trận với quỷ nữ.

Đương nhiên đạo diễn không nhìn thấy quỷ nữ trên máy quay, trong mắt người thường chỉ có thể thấy khí thế của Hạ Cô Hàn đột nhiên thay đổi, kiếm gỗ đào chỉ có 2 tệ lại được Hạ Cô Hàn múa hết sức điệu nghệ.

Đạo diễn nhìn chằm chằm màn hình máy quay không chớp mắt, rõ ràng là Hạ Cô Hàn không phải tùy tiện múa may cho có, từng động tác đều dứt khoát lưu loát, vừa gọn ghẽ vừa sắc bén, mỗi nhát kiếm đều chém vào một chỗ, cứ như có mục tiêu thật sự.

Vạt áo bay bay theo động tác của Hạ Cô Hàn, trông cực kỳ đẹp.

Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, đạo diễn đã vỗ tay khen ngợi.

Đến khi quay đủ rồi, đạo diễn mới tiếc nuối mà hô lên: “Cắt”, sau đó đắc ý nói với phó đạo diễn: “Tôi đã nói mà, biết cách ăn nói, chắc chắn sẽ diễn được!”

Phó đạo diễn cũng không ngờ sẽ có hiệu quả tốt như vậy, gật đầu đồng ý, đồng thời nhanh chóng nhắn một tin cho ông bạn thân của mình.

Phó đạo diễn: “Ông Chu, đoàn phim bên tôi phát hiện ra một hạt giống tốt, ông mau lại đây xem đi.” Nói xong còn gửi thêm mấy tấm hình mình mới vừa dùng di động chụp được.

Vài phút sau ông ta đã nhận được hồi âm.

Ông Chu: Đừng đi đâu hết, tôi tới ngay đây!

Sau khi đạo diễn hô ‘Cắt’, trong tay Hạ Cô Hàn xuất hiện một cây roi dài làm từ linh khí, nó giống như có sinh mệnh mà cuốn lấy quỷ nữ.

Quỷ nữ chưa kịp phản ứng đã bị trói lại, ném xuống đất. Nó muốn giãy giụa nhưng lại không thể động đậy, năng lực cũng biến mất.

Lúc này, nó mới biết mình đã gặp được cao nhân rồi.

Quỷ nữ lập tức biến từ bộ dạng khủng bố thành một bé gái thanh tú, khóc lóc xin tha: “Xin ngài thiên sư tha mạng, con không có ý định hại người!”, sau đó quay về phía góc nói: “Cụ Trương, ông mau ra đây làm chứng cho con!”

Một ông lão quỷ nhanh chóng bay ra từ trong góc, chính là con quỷ lúc trước ăn vụng nhang đèn, ông lão cầu xin giúp quỷ nữ: “Ông có thể làm chứng, sau khi nó biến thành quỷ thì chưa từng làm hại ai, cùng lắm… cùng lắm thì ỷ vào việc người ta không thể thấy nó mà trêu chọc chút thôi.”

Quỷ nữ cười ngượng ngùng: “Ai mà không thích mấy anh đẹp giai chứ?”

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Khai trương hố mới, là truyện thần quái.

Giá trị vũ lực cao, thích truyện tổng tài, mạnh mẽ quỷ công x lười chảy thây, bị ép buôn bán, thiên tài thiên sư thụ.

Mọi người nhớ bình luận nha, moa moa~
break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc