- Đừng... cậu chủ đừng nói vậy... Tôi biết không phải cậu mà...
- Sao biết không phải tôi?
- Vậy là cậu???
Vương Hàn chán chường không đáp, thay đổi nhanh thật đấy...
Hiểu Lan Yên phút chốc máu dồn ngược lên đỉnh đầu, mặt đỏ ửng, tức tối vô cùng, muốn đánh hắn, mắng hắn lại không dám, muốn chạy đi khỏi hắn lại không thể.
- Sao cậu làm thế, bất quá chỉ là cái gương và một vết xước, tôi có thể làm trâu làm ngựa, sao lại làm thế với tôi?
Hiểu Lan Yên bỗng chốc nhận ra mình như một thứ đồ được hắn nhặt về, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó.
- Tôi làm như thế thì sao? Nhục nhã sao?
- Không, không phải...
Tất nhiên không phải, vì hắn chỉ trêu đùa, chứ đã làm gì cô đâu!
- Không phải thì là thế nào?
- Cậu chủ, cậu đừng hỏi nữa, thả tôi xuống đi.
- Không nói? Được thôi.
Dứt lời, Hiểu Lan Yên còn chưa kịp đáp, Vương Hàn đã lập tức hôn cô, lập tức đưa lưỡi vào miệng cô khuấy đảo. Lan Yên rùng mình nhớ lại đêm đó, lại càng cố chống cự, đưa tay lên đấm vào ngực hắn.
Đương nhiên, những cái đấm ấy chỉ như là massage, Vương Hàn để cô đấm cho thoải mái cơ tay, vẫn không dời môi cô, mà càng ra sức mυ"ŧ.
Hiểu Lan Yên đau, rất tự nhiên mà rơi nước mắt. Vương Hàn có chút giật mình khi thấy có dòng ấm nóng lăn trên mặt mình, vừa rồi dường như hắn đã mất kiểm soát, tuy nhiên chính mình cũng không hiểu nổi tại sao.
Vương Hàn dời môi cô, thấy nó đã sưng đỏ, đưa tay lên lau nước mắt cho cô:
- Khóc cái gì? Chỉ vì cái nụ hôn đầu vớ vẩn sao?
- Vớ vẩn? Với anh là vớ vẩn, với tôi là quí giá, sao anh có thể chà đạp tôi như thế? [Tác giả: Công nhận dùng từ chà đạp cũng hơi quá]
- Tôi chà đạp em? Được, vậy để tôi cho em biết thế nào mới là chà đạp.
Vương Hàn lập tức vùi mặt vào cổ cô, mãnh liệt hôn, cô đau đớn, một giọt, hai giọt nước mắt rơi xuống mái tóc tím của hắn...
Nhưng nếu chỉ biết khóc thì đời cô thảm rồi, lúc này phải bình tĩnh nghĩ cách. Nhưng hắn ta quyến rũ thế này, nghĩ được cách cũng không phải đơn giản.
Vương Hàn ngẩng đầu hài lòng nhìn dấu hôn đỏ ửng trên cổ cô, đang định dời xuống “bộ phận khác”, thì một bàn tay bé nhỏ dứt khoát nâng đầu hắn lên, dường như đang dồn lực rất lớn.
Lan Yên bắt lấy cơ hội, cụng thật mạnh đầu mình vào đầu hắn. Đầu cô choáng váng, đau điếng, nhưng phải cố tỉnh táo mà thoát thân.
Khi Vương Hàn định thần thì con chuột nhắt đã chạy gần hết cầu thang. Hắn không tức giận, không đuổi theo, chỉ là trong lòng có chút tiếc nuối...
Mấy ngày sau nữa, Lan Yên tìm mọi cách có thể tránh mặt được hắn, hắn lại càng muốn trêu tức cô mà hay về nhà. Một chủ một tớ vẫn ngày hai bữa cùng nhau ăn, nhưng chẳng ai nói với ai lời nào, khung cảnh vô cùng lạnh lẽo.
Chiều hôm ấy, Vương Hàn về nhà sớm hơn mọi hôm, nhưng hắn không đi một mình mà còn mang theo một người đẹp về:
- Lấy nước ra đây! - Hắn ra lệnh, đương nhiên là lệnh cho cô.
Hiểu Lan Yên không nói, chỉ lẳng lặng đi lấy hai cốc nước. Cô là người hầu, ừ đấy, cô là người hầu đấy, nhưng lúc này đây, trong lòng cô khó chịu vô cùng, tại sao hắn không đi luôn đi, tại sao cứ phải về, sao không ăn ở ngoài, và tại sao... lại mang phụ nữ về...
Hiểu Lan Yên sợ hãi lắc đầu, cô đang nghĩ cái điên khùng gì thế, không được, cậu chủ mà biết, cô còn mặt mũi nào mà làm công trả nợ đây. Đứng trong bếp, cô nghe được tiếng nói vọng vào:
- Hàn, lâu như vậy mới gọi cho em, quên em rồi sao?
Vương Hàn nhếch mép, đúng là loại đàn bà, vừa vào tới nhà đã giở trò ve vãn. Hắn định không trả lời, nhưng trong đầu bất giác hiện lên bóng dáng nhỏ trong bếp, liền mở miệng:
- Nhớ anh sao?
Tô Kiều Kiều vô cùng sung sướиɠ trong lòng, hôm nay anh đối cô lại khác biệt như vậy, còn hỏi cô có nhớ anh không, xem ra mấy năm nay vẻ đẹp của cô đã khuất phục được anh rồi.
Cô ta cũng chẳng thèm giữ lễ làm gì, lập tức câu lấy cổ anh ôm hôn mãnh liệt. Vương Hàn cũng lập tức đáp trả.
Hiểu Lan Yên bưng nước ra chứng kiến cảnh tưởng này, giống như được xem phim người lớn miễn phí, mặt đỏ lên, tay run run suýt đổ khay nước:
- Cậu... chủ... nước... nước đây.
Vương Hàn không thèm trả lời, vẫn tập trung hôn người đẹp dữ dội. [Tác giả: *cười như lên đồng*]
Hiểu Lan Yên đương nhiên nhận ra mình là người thừa thãi, cô đang định tiến đến cầu thang để đi lên phòng, thì một giọng nói lạnh băng làm cô dừng bước:
- Đứng lại!
Vương Hàn ra lệnh, đẩy người đàn bà đáng khinh kia, quăng cho cô ta một câu
- Về đi!
- Sao vậy anh, chúng ta còn chưa...
- Tôi không nói lần hai.
Tô Kiều Kiều thông minh, đương nhiên nhận ra điều bất thường. Bao năm nay cô mang tiếng là tình nhân của anh, tiền bạc không mảy may lo nghĩ, ai cũng ngưỡng mộ, cô đương nhiên hiểu rất rõ tính của anh.
Vừa rồi cô còn thắc mắc tại sao hôm nay anh đối cô lạ như vậy, nhưng có lẽ giờ thì cô đã hiểu, chắc chắn là vì muốn chọc tức con hầu quê mùa kia. Cô không can tâm, cố gắng hỏi lại:
- Em sẽ về, nhưng em muốn hỏi anh, đứa quê mùa kia, là gì của anh?
Vương Hàn không thèm liếc cô ta lấy một cái, tiêu sái bước tới chỗ Hiểu Lan Yên vẫn đang bất động, trên mặt mang theo nhu tình khó nhận biết.
Rất nhẹ nhàng, hắn đặt một nụ hôn lên môi cô trước cái nhìn đầy kinh hoàng của Tô Kiều Kiều. Hiểu Lan Yên đang hóa đá, bị nụ hôn của hắn làm tâm tình vỡ nát, bất giác rùng mình.
Cho tới khi Lan Yên tưởng chừng sắp ngưng thở, thì hắn mới buông tha môi cô, giọng nói lạnh băng đầy uy quyền, nhưng lại mang theo một chút dịu dàng hiếm thấy cất lên: