Từ cái hôm Lan Yên ý thức được rằng não mình chỉ có chức năng làm đẹp hộp sọ, thì Vương Hàn cũng liên tiếp mấy đêm không về.
Mấy đêm rồi Lan Yên cũng không ăn khuya, đến đêm nay thì thật sự không chịu nổi, lần mò xuống bếp tìm đồ ăn.
Đang ăn ngon lành, cô đồng thời (lại) tiếng động phát ra từ ngoài cửa bếp, Lan Yên ăn vụng không dám bật đèn, nên đành ngồi quay hướng cửa sổ để lấy ánh sáng đèn hành lang. Thoáng thấy tiếng động từ sau lưng, cô đương nhiên dựng tóc gáy...
Chẳng lẽ lần này là trộm thật?
Trong bóng tối, bất chợt một bàn tay to lớn bịt lấy miệng Lan Yên, cô giật mình, nhưng lại không thể la lên.
Miệng không thể kêu, nhưng tay vẫn chưa bị giữ mà... Hiểu Lan Yên đang định đưa tay lên đấm loạn, thì đau khổ làm sao, người kia đã dùng cánh tay còn lại ôm ghì cô từ phía sau, kìm kẹp chặt chẽ.
Lan Yên thấy số mình thật thảm, là do cô chủ quan, lẽ ra phải đề phòng trước chứ...
Cô ngày trước bao lần trốn nợ, đối mặt với hiểm nguy, tuy cái đầu ngốc nghếch nhưng vẫn biết chạy là có thể thoát thân.
Nhưng tình cảnh của cô hiện tại, cơ hồ là hết cách rồi...
Hiểu Lan Yên sợ tới mức không dám nhắm mắt, lại không biết phải làm sao. Bỗng từ phía tai phải truyền đến một cảm giác tê dại chưa từng có.
Đầu cô quay cuồng, vẫn chưa hiểu chuyện gì diễn ra, thì lại cảm nhận tai mình bị ai đó ngậm vào, vành tai bị mυ"ŧ tới mức vừa buồn cười vừa khó chịu, một lát lại có vật gì đó nóng nóng ẩm ướt liếʍ qua, đảo lại trêu đùa.
Kẻ lạ mặt buông tai Lan Yên, hơi thở lành lạnh phả vào gáy cô, làm cô càng run rẩy.
Người đằng sau dáng người to lớn cường tráng, cảm nhận được con nhóc trong tay mình run rẩy dữ dội, có khi nước mắt cũng sắp rơi rồi, lộ ra nụ cười đắc ý, hôn vào gáy cô.
Lan Yên cảm thấy bên dưới hông có vật gì đó vừa trướng vừa nóng cọ vào, cô không ngu tới mức không hiểu, quá sợ mà ngất đi...
---
- Yên Yên, sao em không ngủ ở phòng, lại ngủ ở bếp?
- A... chị... chị ŧıểυ Phương?
- Chưa tỉnh ngủ? Không chị thì ai?
- Nhưng...
Lan Yên định nói nhưng lại câm nín, cô nên nói cái gì đây? Nói đêm qua nhà có trộm, lại còn... lại còn giở ý đồ với cô?
Quên đi, có quỷ mới tin!
Lan Yên trong lòng vô cùng khổ sở, chợt nhớ ra điều gì vội kiểm tra lại quần áo tai mặt, vẫn bình thường
Chuyện đêm qua... cứ như là giấc mơ vậy.
Có lẽ là mơ thật, có lẽ cô đói quá nên hoang tưởng thôi.
Nhưng giá mà... mọi chuyện đúng là hoang tưởng... Bởi khi thay đồ hầu, cô cột tóc lại đồng thời phát hiện ra, vành tai mình, có một dấu vết rất nhỏ- vết răng cắn vẫn còn đỏ, chắc là đã chảy máu.
Cô hoảng loạn lắm rồi, mang mọi chuyện kể lại cho chị ŧıểυ Phương. Đúng như dự định, chị ấy không hề tin, còn nói cô cần nghỉ ngơi. Như vậy, là ám chỉ cô nói dối sao?
Mấy ngày sau, vào một buổi sáng đẹp trời, Vương Hàn đột nhiên trở về kêu chuẩn bị bữa sáng. Lan Yên vì chuyện hôm trước mà mất ngủ mấy ngày.
Đột nhiên có tiếng mở cửa, cô biết ngay bác gái Trần đã về, bác gái có việc ở quê nên đi vắng mấy ngày nay, cô có chuyện gì cũng chỉ có hỏi ŧıểυ Phương.
Bác gái Trần rất đúng mực mà chào cậu chủ. Lan Yên không được, trước mặt Vương Hàn lập tức thì thầm với bác gái chuyện đêm hôm trước. Bác gái Trần nghe xong im lặng một lúc, nhưng cuối cùng lại vẫn là không tin cô, nói cô phải chăng đã quá mệt mỏi.
Không phải mà, Hiểu Lan Yên không chịu nổi, sao ai cũng nghĩ cô bịa đặt chứ? Ấm ức, cô hơi lớn tiếng phân trần:
- Bác gái, con không có nói dối, con đến hôn còn chưa từng, làm sao dám bịa ra chuyện xấu hổ như vậy?
Âm lượng hơi lớn, Lan Yên lập tức muốn vả cái miệng mình, nói năng không suy nghĩ. Cô đưa mắt nhìn Vương Hàn. Phù, may quá, hắn vẫn bình thản... đương nhiên rồi, cô là ai chứ, việc vớ vẩn của cô hắn sao phải quan tâm.
Nhưng cũng đâu phải việc vớ vẩn, nó liên quan đến trong sạch của cô cơ mà!
Nhưng cuối cùng thì, vẫn là chẳng ai tin cô:(
Đó là bởi vì, cô nhóc không biết rằng, có một người lúc này khóe miệng đã kéo lên thành một đường cong tuyệt mỹ, trong đầu thầm nghĩ
“Chưa từng hôn ai? Vậy thì lần sau, sẽ không chỉ là cái tai đâu...”