Cuối cùng, ngày mà Ngôn Chính Phàm và Diệp Sở Kiệt cũng đến. Cả hai hiện đang đứng ở lễ đường chờ đợi người con gái của đời mình.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra. Hai dáng người xinh đẹp trong tà váy cưới màu trắng xinh lung linh xuất hiện khiến cả hai trố mắt ngẩn ngơ.
Sở Hạ hôm nay diện chiếc váy cưới ngắn, cúp ngực, phía sau lưng đính một tà vải mỏng thật dài. Trên đầu cô đeo vòng hoa, mái tóc tết chéo trông rất đáng yêu khiến Ngôn Chính Phàm nhìn mê đắm.
Về phía Chu Khiết Nhan, cô diện cho mình chiếc váy cưới có phần bồng bềnh tựa như nàng công chúa trong các buổi tiệc khiêu vũ, tay áo trễ vai càng thêm quyến rũ, trên đầu đội chiếc khăn voan trắng dài tới chân. Bộ trang phục có phần hơi lồng lộn này đều do Lý Nhậm Vũ chuẩn bị. Ngay cả chiếc áo vest trên người của Sở Kiệt cũng do anh chuẩn bị. Trước khi quyết định mặc bộ này, hai cha con Sở Kiệt cũng đã có một cuộc tranh cãi khá ồn ào. Bản thân cậu thích màu đen, thế nhưng người cha đáng kính này lại một mực chọn màu trắng. Để đảm bảo công bằng, cả hai người đã chơi một trò chơi quyết định. Xui thay, đến thời khắc quan trọng, Lý Nhậm Vũ vẫn là người quyết định.
Ngôn Chính Phàm trong bộ vest đen lịch lãm mĩm cười hạnh phúc, lập tức nắm lấy bàn tay thon dài của Sở Hạ từ phía Lý Nhậm Bằng. Giao con gái cho người trước mặt, Lý Nhậm Bằng mĩm cười, gỏn gọn nói một câu:
- "Chính Phàm, thay tôi chăm sóc con bé thật tốt nhé. Nếu như một ngày nào đó, cậu dám làm Sở Hạ buồn, thì sẽ biết tay tôi."
Ngôn Chính Phàm liền nhìn sang người bên cạnh, ôn nhu nói:
- "Con sẽ không bao giờ buông tay em ấy."
Dứt lời anh lập tức đặt tay lên eo Sở Hạ sau đó hôn mãnh liệt khiến Lý Nhậm Bằng chưa kịp quay người đã tận mắt nhìn thấy. Không ngờ, Ngôn Chính Phàm còn nóng lòng hơn ai hết.
Cạch...
- "Lý Nhậm Vũ, cha vẫn còn giữ cái còng này à?"
Sở Kiệt trợn tròn mắt tỏ ra ám ảnh trước cái còng của người trước mặt. Lại một lần nữa, cả hai người lại bị Lý Nhậm Vũ còng lại chung với nhau. Nhìn đứa con trai năm nào vẫn luôn xấu miệng trêu chọc anh bây giờ đang tay trong tay với người phụ nữ của đời mình khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm mà mĩm cười nói:
- "Cha tặng con chiếc còng nguyệt lão này để giữ chặt người con gái mà con yêu nhất. Nó cũng chính là vật minh chứng cho tình yêu của hai con."
Sở Kiệt không nhịn được trước sự hài hước của Lý Nhậm Vũ mà bật cười thật lớn liền sau đó chìa tay về phía anh, giọng châm chọc:
- "Vậy tiền mừng cưới của hai đứa con đâu?"
- "Không có. Chẳng phải cha và mẹ đã đứng ra chuẩn bị mọi thứ hết cả sao? Cha chưa còn tính với con đâu đấy."
Một lúc sau, anh chỉ tay về phía chiếc còng trên tay hai người, nói:
- "Quà mừng cưới đấy. Nó được thiết kế độc quyền nên có giá lắm nha."
Từng tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. Khoảnh khắc chứng kiến hai cặp đôi trao nhau nụ hôn hạnh phúc khiến người bên dưới cũng cảm thấy vui lây mà nâng ly chúc mừng ngày vui của họ.
- "Một...hai...ba..."
Ngay khi tiếng hô vừa dứt, cả hai cô dâu đồng loạt thảy bó hoa đang cầm trên tay của mình về phía đám đông đang không ngừng chuẩn bị đầy đủ tư thế để bắt hoa.
Bụp...
Bó hoa rơi vào tay cậu nhóc tuổi tầm mười bảy, vẻ mặt trông khó gần. Tên của cậu là Sở Quân, em trai ruột của Sở Hạ. So với chị gái hoạt bát, lanh lợi thì cậu có vẻ trầm tính hơn.
- "Wow, Sở Quân của chúng ta bắt được hoa rồi kìa."
Diệp Sở Chi mừng rỡ mà ôm chầm lấy chồng. Tuy nhiên, vừa mới cầm chưa được năm giây, Sở Quân tỏ ra nhàm chán mà ném bó hoa trúng vào người cô bé nhỏ, thấp hơn cậu nữa cái đầu, lạnh nhạt nói:
- "Ai mà thèm mấy bó hoa này chứ."
Dứt lời, cậu dõng dạc lướt qua người cô bé khiến cô tròn xoe mắt nhìn theo bóng lưng dần chìm vào trong đám đông, một lúc sau, cúi đầu ngửi lấy hương thơm từ bó hoa.
Bó hoa còn lại thuộc về cậu bạn cùng trường cũng như người mà Ngôn Chính Phàm không muốn anh đặt chân đến nhà mình một chút nào đó chính là Lâm Diệu Tường.
- "Yeah, tôi chụp được hoa rồi này."
Vừa nói, cậu không ngừng nhảy xổ lên mà khoe với tất cả mọi người. Thâm tâm Ngôn Chính Phàm thấy thế cũng mừng thầm. Anh cầu mong cậu sớm lấy vợ cho rồi để không đến làm phiền ŧıểυ Hạ nhà anh nữa.