Ngôn Chính Phàm vừa bước xuống lầu đã thấy Diệu Tường đang tiến vào bên trong. Anh khẽ chau mày, tỏ vẻ không vui ngay khi nhìn người trước mặt. Về phía Diệu Tường, vừa nhìn thấy Ngôn Chính Phàm cậu liền cúi đầu chào hỏi lễ phép:
- "Dạ con chào chú Phàm, con đến đón Sở Hạ đi học ạ."1
Ngôn Chính Phàm nhàn nhạt đáp lại:
- "Không cần đâu. Hôm nay con bé không được khỏe nên sẽ nghỉ một ngày, phiền con báo với giáo viên nhé."
Diệu Tường có chút khó hiểu. Rõ ràng là mới hôm qua trông cô còn hoạt bát, khỏe mạnh lắm mà nhưng trước thái độ nghiêm khắc của Ngôn Chính Phàm cậu chỉ biết gật đầu nghe theo liền sau đó xoay lưng rời đi.
- "À, con quên nữa. Có phải chú và ŧıểυ Hạ cãi nhau chuyện gì không? Hôm qua con thấy em ấy rất buồn nên đã đưa Sở Hạ đi chơi."1
Bàn tay Ngôn Chính Phàm khẽ siết chặt, tuy nhiên anh vẫn vui vẻ cười nói với người trước mặt:
- "Chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi. Chú và Sở Hạ đã làm lành từ lâu rồi. Diệu Tường, con cũng mau đi học sớm đi, ngày mai không cần đến đây đón Sở Hạ."
- "Ờ...vâng ạ."
Ngay khi Diệu Tường rời khỏi, máu ghen trong người anh bắt đầu bùng phát. Hóa ra tối hôm qua cô về nhà đến tận mười một giờ đêm là vì đi chơi với Diệu Tường. Ngay lập tức, anh nhanh chóng bước trở lên trên phòng tìm cô.
Trong phòng, Sở Hạ khó khăn lê cơ thể đau nhức vào phòng tắm. Nhìn vào trong gương, làn da vốn trắng mịn của cô bây giờ đều đầy vết cắn của Ngôn Chính Phàm, đặc biệt là bầu ngực. Anh say mê cắn mυ"ŧ khiến nó sưng tấy lên. Nhớ đến cảnh tượng khi nãy, hai má Sở Hạ ửng đỏ lên vì xấu hổ. Ngay lập tức, cô xả nước từ vòi sen xuống cơ thể để giảm đi nhiệt độ đang không ngừng tăng lên.
Vì quần áo của cô bị anh làm hư cho nên hiện tại cô không có gì để mặc, chỉ quấn hờ chiếc khăn tắm quanh người. Cô rất muốn đi qua phòng mình để lấy quần áo, tuy nhiên với bộ dáng hiện tại, nếu như bị ai đó nhìn thấy thì cô không biết giấu mặt vào đâu.
Vừa mở cửa phòng tắm ra đã thấy Ngôn Chính Phàm ngồi trên giường, bàn tay đang cầm lấy quần áo của cô. Thậm chí có cả đồ lót khiến cô xấu hổ lập tức chạy đến giật lấy, tức giận nói:1
- "Chú Phàm, tại sao chú lại tự ý cầm quần áo của con?"1
Trước dáng vẻ giận dữ có chút đáng yêu của Sở Hạ khiến anh không nhịn được mà bật cười:
- "Đến giờ em còn xấu hổ nữa sao, cô nhóc. Mọi thứ của em bây giờ đều thuộc về tôi cả."
Sau khi cài đến cúc áo cuối cùng, Ngôn Chính Phàm vội nâng cầm cô lên, giọng nói tỏa ra đầy mùi giấm nói:
- "Lý Sở Hạ, toàn bộ cơ thể của em đã được tôi đánh dấu cả rồi cho nên em không được giao du với những người con trai khác, có hiểu chưa?"
- "Nhưng mà con đâu quen biết ai ngoài chú đâu...ưm..."1
Sở Hạ vừa dứt lời liền cảm nhận bờ môi đã bị anh hôn đến tê dại. Một lúc sau, Ngôn Chính Phàm mới chịu tách khỏi môi cô, lạnh giọng ra lệnh:
- "Ngay cả Diệu Tường em cũng không được phép đi chơi với nó."
- "Chú Phàm, từ khi nào chú có quyền kiểm soát cuộc sống cá nhân của con. Chú lấy quyền gì?"1
- "Quyền là chồng tương lai của em. Lý Sở Hạ, nếu như em sợ tôi quất ngựa truy phong thì bây giờ chúng ta cùng nhau đến cục bưu chính đăng kí kết hôn."
- "Hả? Gấp...gấp tới vậy sao? Còn phía gia đình con nữa."
- "Chuyện đó cứ để anh lo. Anh không thể an tâm để em thoải mái bên ngoài đi chơi cùng người con trai khác. Em là cô gái trẻ, dễ dàng bị hấp dẫn bởi những thanh niên trẻ bên ngoài."
Ngay lập tức, cô đưa tay chạm lên miệng anh, nghiêm túc đáp:
- "Chú sợ con quen người khác sao? Ngôn Chính Phàm, chẳng lẽ thời gian con chờ đợi chú vẫn không chứng minh được gì sao?"
Nghe nói đến đây, Ngôn Chính Phàm lập tức ôm chầm lấy cô liền sau đó táo bạo đưa đầu lưỡi của mình càn quét bên trong khoang miệng của Sở Hạ. Hai bờ môi không ngừng ngậm lấy, thi thoảng lại tạo ra âm thanh "chụt chụt" khiến người ta cũng phải đỏ mặt.1