Mới sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn Chính Phàm đã cho người đến bắt Đỗ Hiểu Tranh đến trước phòng làm việc của anh. Việc cô ta suýt chút nữa dìm chết Sở Hạ, anh nhất định không bỏ qua. Tuy nhiên, Đỗ Hiểu Tranh không những không có chút hối cãi mà còn cãi lại anh, giọng mỉa mai nói:
- "Con nhóc đó không ngờ mạng cao đến vậy. Tại sao nó không biến mất giữa cuộc sống của anh và em chứ?"
Chát...1
Cô ta vừa dứt câu cũng là lúc nhận lấy cái tát từ phía Ngôn Chính Phàm. Đỗ Hiểu Tranh trừng mắt nhìn anh, lớn tiếng nói:
- "Em nói gì sai? Người đến trước là em? Còn nữa em hỏi anh, con bé đó là gì của anh?"
Bỗng nhiên, Ngôn Chính Phàm trở bên im lặng trước câu hỏi này khiến Đỗ Hiểu Tranh nhếch môi, sau đó cười thật lớn:
- "Anh không biết phải trả lời thế nào chứ gì?"
Đúng lúc Sở Hạ từ bên dưới mang cà phê đến cho anh vô tình nghe được câu trả lời. Ngôn Chính Phàm hít sâu một hơi, nhìn Đỗ Hiểu Tranh đáp:
- "Sở Hạ và tôi chỉ là mối quan hệ chú cháu. Tôi không hề thích con bé."1
Nghe đến đây, Sở Hạ đứng bên ngoài hai mắt rưng rưng mà lập tức đặt ly cà phê xuống đất sau đó ôm mặt khóc chạy về phòng. Về phía bên này, Ngôn Chính Phàm mới lên tiếng nói tiếp:
- "Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ khi trước của tôi mà thôi. Còn hiện tại, Sở Hạ là cả thế giới của tôi và tôi yêu em ấy. Chỉ cần người khác động vào Sở Hạ dù chỉ là một sợi tóc, tôi sẽ không để yên đâu."
Dứt lời, anh cho người mang đến một bể nước to, sau đó ra lệnh nhấn đầu Đỗ Hiểu Tranh xuống nước để cô ta cảm nhận những gì bản thân đã làm với Sở Hạ. Bị uống nước liên tục khiến cô ta sợ hãi mà không ngừng vùng vẫy. Một lúc sau, Ngôn Chính Phàm bảo người buông ra, anh trầm giọng đáp:
- "Tôi không ác đến mức dìm cô chết như cô đã từng làm với Sở Hạ, chỉ là, tôi muốn cô cảm nhận được những gì mà Sở Hạ phải chịu."
Ngừng một lát, anh lại tiếp:
- "Đỗ Hiểu Tranh, cô hãy về suy nghĩ kĩ lại. Chuyện tình cảm giữa chúng ta chỉ dừng ở mức bạn bè. Cô vẫn có thể có được tình yêu hoàn toàn thuộc về cô."
Nghe anh nói, Đỗ Hiểu Tranh bỗng im lặng mà suy nghĩ. Cô ta không nói gì liền sau đó xoay người mở cửa rời đi với bộ dáng ướt đẫm.
Về phía Sở Hạ, sau khi vô tình nghe câu nói từ phía Ngôn Chính Phàm, cô suốt ngày ngồi trong phòng ôm mặt khóc. Hóa ra anh chỉ xem cô giống như con cháu trong nhà, không hề có bất kì có một chút tình cảm nam nữ nào cả.1
Trong suốt bữa ăn, Sở Hạ không thèm nhìn về phía anh dù chỉ một chút. Cô cũng không còn vui vẻ nói chuyện với anh như trước khiến Ngôn Chính Phàm cảm thấy có chút khác thường. Ngay khi vừa ăn xong, Sở Hạ lập tức chạy thẳng lên trên lầu đóng sầm cửa lại. Cô là đang muốn ngăn tình cảm của mình dành cho anh. Nếu như anh đã xem cô chỉ là một đứa cháu trong nhà thì cô cũng sẽ hạn chế nói chuyện để tránh việc tình cảm ngày càng sâu đậm. Đến lúc đó khó có thể buông được.
Ngôn Chính Phàm thấy mấy ngày này Sở Hạ cư xử vô cùng lạnh nhạt với anh liền đi đến hỏi ŧıểυ Lan:
- "Con bé dạo này xảy ra chuyện gì sao?"
ŧıểυ Lan lắc đầu, lập tức lên tiếng đáp:
- "Tôi cũng không biết nhưng trông Sở Hạ gần đây trầm tính hẳn, cô ấy cũng ít trò chuyện với tôi như mọi khi."
- "Được rồi. Có lẽ là vài vấn đề ở tuổi mới lớn. Chúng ta nên để Sở Hạ có chút không gian riêng tư vậy."