Sau khi lập xong bia Nhân loại chi mộ, Lục Trần lần nữa gia tăng tốc độc của tàu Hi Vọng nhanh chóng rời khỏi hệ Mặt Trời.
Mấy ngày sau, một hành tinh lại xuất hiện phía trước trong tầm nhìn của mấy người Lục Trần.
Đó là một tinh cầu có màu xanh giống như màu nước biển.
Chính là hành tinh thứ 8 trong hệ mặt trời, sao Hải Vương.
Tại đây, nhóm Lục Trần thấy được một vết đen khổng lồ trên sao Hải Vương, có thể quan sát vệ tinh Triton ở cự ly gần.
Căn cứ trên những tính toán, Triton từng là một thiên thể của vành đai Kuiper, sau đó bị hút bởi lực hút lớn mạnh của sao Hải Vương.
Cho nên quỹ đạo của vệ tinh Triton đang bị ngược chiều, hơn nữa nó cũng đang từ từ lại gần sao Hải Vương.
Đến khi khoảng cách của nó và sao Hải Vương vượt qua giới hạn Roche, nó sẽ bị lực hấp dẫn mạnh mẽ của sao Hải Vương xé toạc ra, sau đó những mảnh vỡ của Triton sẽ va vào sao Hải Vương.
Có điều do khoảng cách quá đỗi xa này nên cũng không gây ảnh hưởng lớn đến những hành tinh lớn ở những lớp trong của hệ Mặt Trời.
Giới hạn Roche là khoảng cách khi lực hấp dẫn của một thiên thể bằng với lực thủy triều do thiên thể thứ hai tạo ra.
Khi khoảng cách giữa hai thiên thể nhỏ hơn giới hạn Roche, thiên thể sẽ có xu hướng vỡ ra và trở thành vành đai của thiên thể thứ hai.
Đương nhiên nếu thiên thể thứ nhất còn chịu những lực khác thì cho dù nó có nằm trong giới hạn Roche của thiên thể thứ hai thì cũng sẽ không bị tan vỡ trở thành vành đai của thiên thể thứ hai.
Còn nhớ khi nhân loại vẫn còn sinh sống an toàn tại Trái Đất cũng đã làm một một phim tên là "Trái Đất lang thang".
Trong bộ phim đó, ở đoạn cuối phim khi Trái Đất đang mượn sợi dây cung là sức hấp dẫn của sao Mộc để lấy đà tăng tốc thì đã không may bị sự lấp dẫn của sao Mộc hút vào.
Sau đó đã lao về hướng sao Mộc với tốc độ khủng khiếp.
Trái Đất lúc đó nếu như không có sự ràng buộc với những lực khác, thì sau khi vượt quá giới hạn Roche của lực hút sao Mộc đã bị nổ tung thành những mảnh nhỏ và trở thành vành đai của sao Mộc rồi, giống như những khối băng và những mảnh đá trên vành đai của sao Thổ vậy.
Tất nhiên phần cuối của bộ phim cũng không có kết thúc như vậy, trong lúc nguy cấp nhân vật chính đã dùng phi thuyền để đâm nổ tung tầng khí quyển của sao Mộc, cuối cùng mượn lực phản xung để giải cứu Trái Đất, giải cứu được nhân loại.
Còn vệ tinh Triton này sẽ không có kết cục đẹp đẽ như vậy.
Kết cục của nó đã được định sẵn rồi.
Lục Trần không muốn thay đổi nó, cũng không có năng lực để thay đổi nó.
Sự gặp gỡ với sao Hải Vương chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Nhóm Lục Trần không chỉ không dừng lại vì sao Hải Vương, mà ngược lại còn lợi dụng sợi dây cung là lực hút của sao Hải Vương để khiến tàu Hi Vong tăng tốc được thêm một chút, nhanh chóng rời đi.
Lại vài ngày nữa trôi qua, sao Diêm Vương đã xuất hiện trong tầm mắt.
Có điều lúc này quỹ đạo của sao Diêm Vương đang ở rất xa, cách phi thuyền Hi Vọng tới hơn 300 triệu ki-lô-mét, bọn họ cũng không có ý định với cuộc gặp mặt này.
Mà tiếp tục tăng tốc hướng ra ngoài hệ Mặt Trời.
Thời gian trôi qua thật nhanh, những ngày này cho dù là Lục Trần hay là Đinh Đại Thành hay là mấy người Trần Sơ Nhiên.
Bọn họ đều không làm gì khác mà chỉ luôn quan sát từng ngóc ngách của hệ Mặt Trời.
Sự quan sát ở cự ly gần thế này có thể giúp họ hiểu biết chi tiết hơn nữa về hệ Mặt Trời, hiểu biết thêm về những nguyên lý và kết cấu của một hệ hằng tinh.
Cuối cùng bọn họ cũng đã đến được khu vực vành đai của hệ Mặt Trời.
Nơi này chính là địa bàn của vành đai Kuiper.
Vành đai Kuiper chính là nguồn gốc của những sao chổi chu kỳ ngắn xảy ra trong hệ Mặt Trời.
Ví dụ như ngôi sao chổi Halley nổi tiếng được cho rằng là có nguồn gốc từ đây.
Có điều nhóm Lục Trần cũng không có may mắn để đúng lúc gặp được nó.
Ngôi sao chổi Halley hiện tại cũng không biết là đang lang thang ở xó xỉnh nào trong hệ Mặt Trời rồi.
Vành đai Kuiper cách Mặt Trời 6 tỷ ki-lô-mét.
Từ đây nhìn Mặt Trời cũng giống như từ Trái Đất nhìn thấy sao Kim vậy, chỉ là một chấm sáng nhỏ xíu.
Cả Mặt Trời đã biến thành một chấm sáng nhỏ, mất đi toàn bộ đặc trưng chi tiết.
Nếu như không phải là nhà khoa học, thì người bình thường căn bản sẽ không phân biệt được đốm sáng đó có phải là Mặt Trời hay không.
Những người khác cũng không biết tàu Hi Vọng giờ đang ở đâu rồi, có phải đã bay ra khỏi hệ Mặt Trời hay chưa.
Bọn họ chỉ biết tàu Hi Vọng phải mất khoảng 10 năm cô đơn thì mới tới được hành tinh Proxima Centauri b.
Còn làm thế nào để trải qua được quãng thời gian này thì hầu như mọi người đều mù mờ.
6 tỷ ki-lô-mét.
Vành đai Kuiper cách xa Mặt trời như vậy, nhưng Mặt Trời vẫn thống trị tất cả nơi này.
Trong vành đai Kuiper, những thiên thể như sao Diêm Vương, vệ tinh Zina, vệ tinh Sedna cùng vô số những tảng đá băng giá đều đang chuyển động quanh cái đốm sáng ở mãi nơi xa xôi kia.
Đây chính là điểm khủng bố của Mặt Trời.
Trong hệ Mặt Trời một năm ánh sáng, nó vĩnh viễn mãi là chúa tể.
Nhưng ở nơi này rất lạnh lẽo và tối tăm.
Ánh sáng và nhiệt độ của Mặt Trời dường như đều đã hoàn toàn biến mất ở đây.
Thực ra, trong một vành đai thế này có ít nhất 100 triệu thiên thể nằm rải rác trong không gian khổng lồ này.
Nhưng nhóm Lục Trần đều không nhìn thấy gì.
So với không gian quá đỗi rộng lớn này thì mật độ vật chất vẫn thật sự quá thưa thớt.
Trong không gian vũ trụ, bởi vì đã mất đi vật tham chiếu nên không thể nhận biết được bản thân đang di chuyển.
Trong cảm nhận của mọi người, dường như cả con tàu Hi Vọng đang lặng lẽ lơ lửng trong vũ trụ không gian, không có chút hoạt động nào.
Nhưng trên thực tế, tàu Hi Vọng đang bay qua vành đai Kuiper với tốc độ rất nhanh.
Lục Trần và Đinh Đại Thành còn phát hiện ra tốc độ của dòng điện phóng ra từ bề mặt Mặt Trời đang từ từ giảm xuống.
Điều này cho thấy, ảnh hưởng của Mặt Trời tới nơi này càng ngày càng yếu hơn.
Dần dần, dần dần, tốc độ của dòng điện phóng ra từ bề mặt Mặt Trời từ mấy trăm ki-lô-mét trên một giây giờ đã giảm xuống dưới tốc độ âm thanh 340 mét trên một giây.
"Cuối cùng chúng ta cũng đã đến rìa hệ Mặt Trời rồi!" Đinh Đại Thành kích động nói.
"Đúng thế, chúng ta sắp rời khỏi hệ Mặt Trời rồi!" Lục Trần cũng xúc động nói.
"Khi còn ở trên Trái Đất, Trái Đất là mẹ của chúng ta. Sau khi rời khỏi Trái Đất, Mặt Trời là mẹ của chúng ta!"
"Đến nay chúng ta cũng đã sắp sửa rời khỏi hệ Mặt Trời rồi, còn gần 110 nghìn con người cuối cùng chúng ta sẽ không còn nhận được sự che trở của người mẹ vĩ đại nữa!!"
"Trong chuyến du hành vũ trụ tương lai, trong hành trình tìm kiếm ngôi nhà tương lai này nhân loại chúng ta sẽ trở nên như thế nào đây?"
Trần Sơ Nhiên lưu luyến khẽ nói, ánh mắt đã ngấn lệ.
Giây phút này, trong lòng cô có một nỗi muộn phiền mơ hồ.
Một nỗi buồn không hiểu vì sao.
"Không phải diệt vong, thì là quật khởi, nhân loại chúng ta đã không còn con đường nào khác để lựa chọn nữa rồi!" Đinh Đại Thành nói.
"Đúng, từ giây phút chúng ta bắt đầu rời khỏi Trái Đất, đã định sẵn nhân loại không còn lựa chọn khác, chúng ta lựa chọn con đường lang bạt trong vũ trụ này vậy thì chúng ta hoặc là vực dậy ngay chính tại vũ trụ không gian này, hoặc là sẽ bị những nền văn minh cao cấp khác tiêu diệt thôi. Lục Trần nhấp một ngụm cà phê rồi dửng dưng nói.
Trần Sơ Nhiên sững người, cô nhìn Đinh Đại Thành, rồi quay sang nhìn Lục Trần, cuối cùng có chút buồn bã nói: "Tôi biết rồi, hóa ra các anh cũng không nắm rõ Proxima Centauri b, các anh chỉ là muốn cho nhân loại một chút hi vọng cuối cùng, thậm chí rất có khả năng, mục tiêu của các anh không phải là Proxima Centauri b đúng không?"