"Nổ súng! Mặc niệm! Cúi chào!"
Theo tiếng đạn hơi vang lên, hơn một nghìn chiếc quan tài từ đài chỉ huy bay vào vũ trụ.
Tất cả đều là di hài của những anh hùng nhân loại đã hy sinh trên sao Hỏa và Vệ tinh Titan.
Hôm nay, Hi Vọng đã vì họ mà tổ chức một nghi lễ an táng trọng đại.
Trong đám đông, có hàng ngàn người đã rơi lệ.
Mọi người xung quanh cúi đầu mặc niệm, tất cả những binh sĩ có mặt ở đây đã đưa tiễn theo nghi thức quân đội.
Hi Vọng, đại diện cho hi vọng cuối cùng của nhân loại.
Một trăm mười nghìn người đã bước lên Hi Vọng, và chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi, đã có hơn một nghìn người hy sinh rồi.
Đối mặt với hành trình cô đơn trong mười năm tới, liệu nhân loại có bao nhiêu người có thể đến được Proxima Centauri b an toàn?
Sẽ có bao nhiêu người may mắn tiếp tục kéo dài sự truyền thừa cuối cùng của loài người ở Proxima Centauri b?
Không ai biết!
Không ai dám nghĩ đến vấn đề nặng nề như vậy.
Theo phong tục người Hoa Hạ, ngày thứ bảy sau khi người chết được gọi là Đầu thất.
Nhưng Hi Vọng quá khó khăn, Lục Trần không thể không hoãn ngày an táng đến tận hôm nay.
Mọi người đều tập trung trong sảnh bên ngoài đài chỉ huy, cử hành màn an táng đầu tiên trên Hi Vọng.
"Nghỉ!"
Theo một tiếng kèn hiệu thật lớn, tất cả quân nhân cùng hạ tay chào xuống, thế nhưng không ai cử động hay nói lời nào.
Tất cả đều hướng ánh mắt của mình vào vũ trụ sâu thẳm.
Những chiếc quan tài vẫn như ẩn như hiện, ánh mắt ai ai cũng sâu thẳm, nét mặt đượm buồn...
Đặc biệt là các chiến sĩ sống sót sau kiếp nạn sao Hỏa, ánh mắt của họ kiên nghị, cứ như băng đá vạn năm vĩnh viễn không bao giờ tan.
Chỉ khi họ nhìn những người thân bên cạnh và dân chúng trên Hi Vọng, băng đá mới như tan chảy, biến thành một làn gió nhỏ ấm áp.
Trong suốt nghi lễ, Lục Trần không nói gì.
Cũng không có bất kỳ lãnh đạo cấp cao nào bao gồm cả Tạ Vĩ Hào và Vương Duy từ chính phủ mới, tất cả họ đều không nói một lời.
Toàn bộ nghi lễ cứ như vậy diễn ra rất trang nghiêm cho đến khi kết thúc.
Ngoại trừ những người thân trong gia đình và một ít dân chúng, những người còn lại đều im lặng rời đi, tất cả đều có vẻ không giống người thường.
"Sao các anh không nói gì đó, tôi nghĩ phải nói chút gì đó, coi như là an ủi gia đình thân nhân." Trên đường về, Trần Sơ Nhiên khó hiểu nói.
Theo cô hiểu, cô nghĩ rằng vào thời khắc đặc biệt hôm nay, gia đình các anh hùng hy sinh cần nhất là được an ủi.
"Nói cái gì chứ? Nói chiến công của những anh hùng nhân loại ấy sao? Đây chỉ là một sự sỉ nhục đối với họ!" Lục Trần lắc đầu nói.
Vấn đề này, Tạ Vĩ Hào và Vương Duy cũng đã thảo luận với anh trước đó, nhưng cả hai đều bị anh và quân đội nhất trí phản đối.
Không phải là những chiến sĩ đã trải qua kiếp nạn sao Hỏa, không phải là những binh sĩ đã chiến đấu trong máu lửa.
Không ai hiểu những chiến sĩ đã hy sinh đó anh hùng như thế nào.
Trên sao Hỏa, họ chiến đấu một mất một còn với quái vật sao Hỏa.
Bọn họ hăng hái chiến đấu, bọn họ nỗ lực, bọn họ hy sinh ...
Bọn họ như vậy đã là những anh hùng thật sự, vì vậy phải dùng vinh quang anh hùng để đối đãi với họ!
Vậy nên, trong trường hợp này, nói bất kỳ chiến công thành tích gì.
Cũng là không tôn trọng đối với các anh hùng!
Cũng là một sự sỉ nhục đối với bọn họ!
"Được rồi, là tôi hiểu lầm." Trần Sơ Nhiên gật đầu, đối với những lời Lục Trần nói như hiểu như không.
"Lưu trữ lại tất cả tên tuổi, công việc và video ghi lại các trận chiến của họ vào bảo tàng." Lục Trần đột nhiên nhìn về phía Trần Sơ Nhiên, vẻ mặt nghiêm túc.
"Đồng thời, video chiến đấu phải sao lưu vào máy tính trung tâm, trao tặng huy chương cao quý nhất, huy chương anh hùng nhân loại."
"Chúng ta phải để cho con cháu đời sau của chúng ta, để cho toàn bộ nền văn minh nhân loại nhớ đến họ, biết rằng sự hy sinh của họ là để kéo dài nền văn minh của nhân loại chúng ta!" Lục Trần vừa đi vừa nói.
Trần Sơ Nhiên vừa gật đầu, vừa ghi lại tất cả những gì Lục Trần nói.
Cơ mà Lục Trần vừa nói vừa ho khan, dọa cho Trần Sơ Nhiên giật mình.
"Anh, anh làm sao thế?" Cô ngừng ghi lại, hỏi.
Lục Trần khoát tay cắt ngang, nói: "Không sao, vết thương lần trước có hơi nhiễm trùng, tôi đi xử lý lại một chút."
Mặc dù vết thương của anh lần trước đã được khâu lại rồi, nhưng ba ngày nay anh quá bận rộn, thậm chí mỗi ngày ngủ còn chưa đến năm tiếng.
Mặc dù thể chất của anh tốt, nhưng vất vả quá nhiều, nghỉ ngơi quá ít cũng đã khiến vết thương của anh ấy bị nhiễm trùng, lại kéo thêm cả cảm mạo.
Nhưng trong thời gian tới, anh sắp sửa nghỉ ngơi tử tế rồi, tiếp đó bọn họ đã có đầy đủ tàu nguyên để đi đến Proxima Centauri b, cho nên anh cũng không cần quá lo lắng.
Về phần nghiên cứu khoa học, đã có Đinh Đại Thành ở đây, trong lòng anh cũng yên tâm không ít.
"Đi, để tôi đi cùng anh đến bộ y tế xem một chút trước." Trần Sơ Nhiên nói, kéo Lục Trần đi về phía bộ y tế.
Lục Trần vốn cũng định đến bộ y tế khám, mỉm cười rồi đi theo Trần Sơ Nhiên đến bộ y tế.
Trải qua quá trình xử lý tỉ mỉ và dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của bác sĩ.
Trong vài ngày tới, Lục Trần phải ngoan ngoãn ở nhà để nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe.
Nhưng anh luôn luôn là người không thể ngồi yên.
Nhất là sau khi anh kiên quyết mang theo một trăm mười nghìn người rời khỏi trái đất để tìm một ngôi nhà mới.
Anh không còn nhàn rỗi được nữa rồi.
Không phải là anh không thể cho mình nhàn rỗi, mà là cho dù thực sự bị bệnh, anh cũng không muốn để cho mình nhàn rỗi.
Bởi vì...
Con đường phía trước còn dài, chờ đợi anh chính là một hành trình dài dằng dặc tới 4,2 năm ánh sáng, là một quãng thời gian dài đằng đẵng đến mười năm.
Trong vũ trụ, bốn năm ánh sáng không là gì cả.
Nhưng đối với con người mà nói, mười năm là một khoảng thời gian rất dài.
Bởi vì cuộc đời có mấy cái mười năm.
Đây là một khoảng thời gian đủ để khiến con người trở nên cô đơn và điên cuồng.
Hơn nữa...
Trong cuộc hành trình, sẽ gặp phải những chuyện nguy hiểm gì? Sẽ gặp gỡ những điều gì?
Lục Trần không biết.
Nhưng trong nháy mắt khi bọn họ bay ra khỏi địa cầu ấy, nhân loại đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Không cần biết tương lai nguy hiểm đến đâu, không cần biết tương lai của loài người sau này như thế nào, là huy hoàng, hay là diệt vong?
Anh chỉ có thể đưa một trăm mười nghìn con người cuối cùng này, tiếp tục tiến lên phía trước.
Thực tế chính xác mà nói, khoa học kỹ thuật hiện tại trên Hi Vọng, chỉ bằng 0,4 lần tốc độ ánh sáng, xét về tuổi thọ ngắn của con người mà nói, chỉ có thể nói là đã có năng lực di chuyển liên hành tinh.
Bởi vì với tốc độ của năng lượng phản ứng nhiệt hạch hiện tại của bọn họ, thời gian du hành giữa các vì sao kéo dài hàng thập kỷ và hàng trăm năm, đủ để giết chết tất cả các sinh vật có tuổi thọ dưới một nghìn năm.
Mà nhân loại chỉ được mấy chục trăm năm mà thôi.
Cho nên, trong thời gian tới, Lục Trần chuẩn bị dốc toàn lực để nghiên cứu công nghệ tốc độ.
Chưa nói đến việc vượt tốc độ ánh sáng, thì ít nhất cũng phải tăng tốc độ lên khoảng 0,7 đến 0,8 lần tốc độ ánh sáng mới được.
Chỉ có như vậy, tương lai khi gặp bất kỳ truyện ngoài ý muốn nào trên Proxima Centauri b, bọn họ mới có nhiều lựa chọn để ứng phó hơn.
Hồi ở Trái Đất, các nhà khoa học loài người đã từng thực hiện tính toán đo lường.
Ngưỡng thấp nhất để du hành liên sao là đạt được một nửa tốc độ ánh sáng.
Nhưng cho dù như vậy, toàn bộ hệ ngân hà lớn đến mức làm người ta nghi ngờ nhân sinh, với đường kính 160 nghìn năm ánh sáng và hàng trăm tỷ ngôi sao.
Ngay cả khi tốc độ di chuyển của loài người đạt tới tốc độ ánh sáng, cũng phải mất thời gian160 nghìn năm để đi từ bên này sang bên kia hệ ngân hà.