"Hạm trưởng, không hay rồi! Khu mỏ khai thác Hematit sập rồi! Có hơn 400 công nhân bị chôn sống dưới đó. Nếu đào mỏ để cứu họ thì không biết phải đào mất bao lâu, cũng không biết bao nhiêu người có thể trụ được cho tới khi được cứu. Bây giờ chúng tôi không biết phải giải quyết vấn đề này thế nào!"
Tạ Vĩ Hào hoảng hốt nói.
Ông ta cùng với Vương Duy và vài chuyên gia khác đã bàn bạc sơ bộ với nhau. Muốn giải cứu những công nhân đó vô cùng khó. Hơn nữa, hiện giờ còn không biết có bao nhiêu người sống sót.
"Cái gì cơ?", Lục Trần kinh ngạc bật dậy.
"Tôi xin lỗi, hạm trưởng. Tôi thực sự không cố ý!", miếng bông trong tay nữ y tá đang dính chặt vào miệng vết thương của Lục Trần đột nhiên bị bật ra ngoài.
Lục Trần đau đớn cắn chặt răng sau đó hít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu tỏ ý không trách nữ y tá.
"Nếu chúng ta cử người đi đào hầm mỏ đó có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian. Chúng ta sẽ không có đủ thời gian để thu thập các vật liệu khác nữa. Quan trọng hơn là, mỏ Hematit là mỏ sâu nhất, độ sâu của nó đạt tới hơn 30 mét. Chỉ trong vài tiếng thì không thể đào xong", Tạ Vĩ Hào tiếp tục nói.
Những vật liệu đó có thể không cần nữa nhưng nhất định phải cứu cho bằng được 400 công nhân. Cho dù là 400 thi thể thì cũng phải đưa họ lên đây, chôn cất cho tử tế!", Lục Trần kiên quyết đáp.
Những người trên phi thuyền này đã được lựa chọn cẩn thận, mất 1 người cũng là tổn thất lớn. Hơn nữa, vẫn còn hi vọng cứu sống họ thì sao lại không làm? Kể cả không còn hi vọng nào cũng phải cứu. Cho đến khi tiểu hành tinh đó đâm vào vệ tinh Titan, anh sẽ không từ bỏ bất cứ hi vọng nào.
400 người công nhân đó là vì giúp nhân loại tiếp tục tồn tại mới bị chôn sống dưới hầm mỏ. Lẽ nào Lục Trần có thể trơ mắt đứng nhìn họ phải chết sao?
Chưa đến giờ phút cuối cùng, anh nhất định sẽ không từ bỏ!
Nghe những lời chắc như đinh đóng cột của Lục Trần, các y tá và bác sĩ ở đó đều cảm thấy vô cùng xúc động.
Đây chính là hạm trưởng của họ!
Đây chính là hi vọng và niềm tin được tiếp tục sống của tất cả mọi người!
"Mau khâu vết thương lại cho tôi!", Lục Trần nhìn nữ bác sĩ nói.
Việc này không thể làm qua loa, Lục Trần phải đến tận mỏ giám sát.
"Vâng ạ, vâng ạ", nữ bác sĩ cẩn thận rửa vết thương cho Lục Trần. Quả nhiên nữ bác sĩ này khéo léo hơn mấy y tá nhiều. Chẳng mấy chốc, vết thương đã được rửa sạch sẽ.
Vết thương trên đầu Lục Trần phải khâu tổng cộng 12 mũi. Nếu là người bình thường ắt sẽ phải ở lại bệnh viện điều trị.
Nhưng ngay sau khi nữ bác sĩ khâu và băng xong vết thương, Lục Trần đã dẫn theo Lâm Thông và Từ Kinh lên xe tuần tra rời khỏi phi thuyền Hi Vọng, đi thẳng đến khu mỏ Hematit.
Lúc này ở khu mỏ Hematit đang rất hỗn loạn. Biết tin hầm mỏ sập, người thân của các công nhân vội vàng chạy tới cùng đào để giải cứu những người bên dưới.
Nhưng khu mỏ này là nơi được khai thác sớm nhất, cũng là hầm mỏ sâu nhất cho nên sẽ phải đào rất rất lâu.
Tạ Vĩ Hào cũng đang đích thân giám sát hầm mỏ này. Thái độ của Lục Trần kiên quyết như vậy nên đương nhiên ông ta không dám ý kiến gì.
Đám Vương Duy và Đỗ Phi thì lại phụ trách việc di tản mọi người ở các khu mỏ khác.
Bọn họ đều biết mình chỉ có 10 giờ đồng hồ, ai nấy đều vô cùng vội vàng và lo lắng.
Khi người nhà các công nhân thấy Lục Trần tới liền kéo tới vây quanh anh.
"Hạm trưởng, anh nhất định phải cứu con trai tôi. Nhà họ Trương chúng tôi chỉ có duy nhất đứa con trai này. Để nhân loại có thể tiếp tục tồn tại, suốt một năm nay nó đã làm việc bạt mạng ở khu mỏ. Nó đã cống hiến không ít cho nhân loại, cho phi thuyền Hi Vọng! Anh nhất định phải cứu nó ra!" - một bà cụ ngoài 60 tuổi quỳ rạp trước mặt Lục Trần vừa khóc vừa kể lể.
"Xin bà hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không từ bỏ họ đâu!", Lục Trần vội đỡ bà cụ đứng dậy rồi khẳng định chắc nịch.
"Hạm trưởng, anh không được bỏ rơi họ. Họ đều là những anh hùng của nhân loại. Dù chỉ là thi thể của họ thì cũng phải đào lên!"
Người thân của các công nhân vây lại ngày càng nhiều. Họ đã biết tin có một tiểu hành tinh đang nhằm hướng vệ tinh Titan mà lao tới. Bọn họ chỉ còn 10 giờ trước khi phải rời vệ tinh Titan này nếu không tất cả sẽ chết hết.
Cho nên họ đều lo sợ những nhà lãnh đạo kia sẽ từ bỏ việc giải cứu những công nhân bị chôn sống.
Những người đang bị chôn vùi dưới kia đều là người thân của họ. Có người là chồng, có người là cha, có người là con nên họ đương nhiên không chấp nhận việc từ bỏ cuộc giải cứu này.
"Hạm trưởng, tôi xin anh! Nhất định phải cứu anh trai tôi! Tôi sống được đến bây giờ, được lên phi thuyền Hi Vọng này đều là nhờ anh ấy. Lúc Trái Đất đang bạo loạn, là anh ấy liều mạng bảo vệ tôi. Tôi không thể để anh ấy chết như vậy! Hạm trưởng, chúng tôi tin tưởng anh, anh nhất định sẽ có cách cứu họ ra đúng không?", Châu Thần Thần quỳ rạp xuống trước mặt Lục Thần.
Lục Trần dìu cô gái đứng lên, đang định an ủi vài câu thì nhận ra đây chính là Châu Thần Thần.
Mặc dù anh chỉ gặp cô ta đúng một lần nhưng trước giờ trí nhớ của Lục Trần rất tốt, phút chốc anh đã nhớ ra đây chính là em gái của Châu Tuân Phi.
Hồi trước, Châu Tuân Phi gây sự với Lục Trần, anh đã cho nhà họ Châu một bài học. Thật không ngờ, nhà họ Châu ở tận vùng hạ du sông Hoàng Hà mà Châu Tuân Phi có thể đưa em gái mình, Châu Thần Thần đến tận Du Châu.
Điều quan trọng nhất là, bọn họ còn vào được trong Viện khoa học công nghệ.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ lại ai cả. Anh cô đã bảo vệ được cô sống sót qua cơn bạo loạn, chứng tỏ mạng của anh ta cũng lớn. Lần này, anh ta chắc sẽ không xảy ra truyện gì đâu", Lục Trần lựa lời an ủi Châu Thần Thần đang khóc nức nở rồi đi tới chỗ Tạ Vĩ Hào.
Nghe thấy tiếng của Lục Trần, mọi người nhanh chóng nhường đường.
Lục Trần đi tới đứng cạnh Tạ Vĩ Hào, nói với ông ta: "Các ông đào như thế này thì giải quyết được gì? Đợi khi đào được đến nơi thì họ đã chết gần hết rồi. Bây giờ mau đi bảo đội chế tạo lắp ráp một chiếc máy đào rồi đưa tới đây. Chúng ta có sẵn linh kiện rồi, trong vòng 1 tiếng nhất định sẽ lắp xong."
Tạ Vĩ Hào mắt sáng lên, vội vã gật đầu.
Vì quá gấp gáp nên ông ta quả thực chưa kịp nghĩ tới cách này.
Dường như tất cả mọi người đều đang bận nghĩ đến tiểu hành tinh sắp đâm vào vệ tinh Titan này nên không thể sáng suốt suy xét đến những vấn đề khác.
Hơn 40 phút sau, cuối cùng Tạ Vĩ Hào cũng lắp ráp xong một chiếc máy đào rồi cho người lái nó tới khu mỏ.
Nhìn thấy máy đào, mọi người đều thở phào một tiếng. Chỉ cần chưa bị quặng sắt rơi trúng thì những người công nhân kia vẫn còn hi vọng sống.
Bởi bọn họ đều mặc bộ đồ du hành vũ trụ, cho nên nếu không bị quặng sắt rơi trúng thì sẽ cầm cự được 7, 8 tiếng.
Bây giờ máy đào đã đến, ai nấy tâm trạng đều nhẹ nhõm đi phần nào. Mọi người vội vàng nhường chỗ cho máy đào vào làm việc.
Nửa tiếng sau, lại một đội nữa lái một chiếc máy đào tới. Hai chiếc máy đào cùng làm việc hết công suất trong 5 tiếng đã đào tới đáy của hầm mỏ.
Khoảng cách còn lại sẽ phải đào thủ công vì sợ làm bị thương những người công nhân bên dưới.
Lại thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng xẻng đào cũng chạm vào một bộ đồ du hành vũ trụ. Ai nấy đều vui mừng hoan hỉ, xúm vào bới lớp đất ở đó ra một cách cẩn thận.
Mọi người bu lại xung quanh, ai cũng tò mò xem những người công nhân còn sống hay đã chết.