Đảo Kyushu – Đông Doanh.
Vào ngày nhóm nghiên cứu virut D bị xóa sổ, mấy chục nghìn người đã gây ra trận bạo loạn.
Bọn họ điên cuồng gào thét tuyệt vọng, gặp người liền liên tục đánh giết, trước khi quân đội của đảo Kyushu được điều động thì nó đã chìm vào cơn bạo loạn.
Bạo loạn chỉ diễn ra một tiếng, khắp nơi của đảo Kyushu đều đã trở thành một nơi giống như địa ngục trần gian.
Vô số cửa hàng bị đập phá, khắp nơi đều có thể nhìn thấy xác người.
Trong những cái xác này số ít là nhiễm phải virut D chưa có thuốc chữa, mà nhiều hơn là những người không bị nhiễm.
Điều đáng sợ nhất là những tên bao loạn này đã tuyệt vọng, vì thế cho dù bọn chúng chỉ cầm theo một khúc gỗ cũng dám xông lên gắng gượng với quân đội, bọn chúng đã phát điên đến cực điểm.
Còn ở châu Âu, cảnh tượng giống vậy cũng đang diễn ra điên loạn, rất nhiều chính phủ quốc gia nhỏ đã xảy ra bạo loạn từ sớm, cục diện vô cùng gay go.
Ở địa bàn đế quốc M, cả châu Mỹ, châu Phi và các nơi khác, cuộc bạo động đẫm máu cũng đang diễn ra điên cuồng, cả thế giới đều bước vào trạng thái sắp mất khống chế.
Bên phía Hoa Hạ cũng đã xảy ra mấy cuộc bạo động, trước tiên Lục Trần công bố tình hình trên mạng, anh hứa nghiêm túc, nghiên cứu khoa học của họ đã có hiệu quả nhất định, xin người dân cả thế giới hãy tin tưởng họ, tương lai không bao lâu nữa, họ nhất định sẽ nghiên cứu ra kháng thể virut D, xin mọi người xin toàn thể nhân loại đừng dễ dàng từ bỏ!
Cũng không biết là do tính tình của người Hoa Hạ, hay động thái kịp thời của Lục Trần đã đóng một vai trò nhất định, mấy cuộc bạo động của Hoa Hạ diễn ra không bao lâu thì đều được dẹp loạn.
Nhưng lần này, bên Madagascar cũng không kiểm soát được nữa, cả nước đều đã xãy ra bạo loạn điên cuồng.
Không còn cách nào khác, Đỗ Phi chỉ đành dùng quân đội trấn áp, nhưng điều khiến Đỗ Phi vô cùng tức giận là quân đội cốt lõi của Madagascar đã dẫn đầu bạo loạn, bọn họ vốn dĩ là người chấp hành, trong tay đều có vũ khí, đả thương người khác quả thực là hùng mạnh đến biến thái.
Cả vương thất Madagascar sụp đổ giữa cơn ầm vang của bạo loạn.
Vẫn may binh lính cốt lõi của Điện Sát Thần còn có thể ổn định, cuối cùng Đỗ Phi không thể không dẹp bỏ quân đội đã mất khống chế trước, sau đó mới khống chế cả San Juan.
Còn về các tỉnh khác của Madagascar thì anh bất lực.
Nhưng trong tay anh có quân đội, trong thời gian ngắn San Juan cũng không đến mức sụp đổ hoàn toàn.
Nhận được điện thoại của Đỗ Phi, Lục Trần nhíu chặt mày lại, truyện này hoàn toàn đã không thể kiểm soát, may mà chưa xảy ra ở Hoa Hạ, nếu không thật sự sẽ xong đời.
Có điều tình hình của Myanmar cũng vô cùng gay go.
...
“Đứng vững! Đều đứng vừng hết cho tôi!”
“Chúng ta là những tinh anh của Điện Sát Thần, là binh chủng mạnh nhất trên toàn thế giới, trong từ điển của Điện Sát Thần từ trước đến này không có hai từ ‘Sợ chết’, giết hết cho tôi.”
Giọng Tiêu Chiến khàn khàn gào thét, phía trước là bạo quân đông gấp mười lần phe mình, phía sau là hơn mười nghìn người dân dũng cảm, bọn họ phải tiêu diệt đội quân bạo loạn này, nếu không cả mấy chục nghìn người dân dũng cảm sẽ bị đội quân bạo loạn tàn sát.
Sau khi biết được nhóm nghiên cứu đã chết, khắp Myanmar đều loạn lên, mà điều khiến Tiêu Chiến tuyệt vọng là tất cả quân phiệt của Myanmar lại vì báo thù Điện Sát Thần mà liên hợp lại tấn công Điện Sát Thần.
Tiêu Chiến không kịp gọi điện thoại cho Lục Trần, trước tiên phải khơi dậy tinh thần chiến đấu của binh lính của Điện Sát Thần để tiến hành phản kích.
Tư lệnh không quân - Sử Tiến đã dành thời gian điện thoại cho Lục Trần, những không ai nghe máy, về sau cũng không có thời gian gọi lại.
Cuộc chiến tranh này, bọn họ đã đánh một ngày một đêm.
Các phương diện của Điện Sát Thần ban đầu đều có ưu thế tuyệt đối, nhưng bọn quân phiệt đã phát điên, cho dù bọn chúng có chết cũng phải thề quyết tâm kéo Điện Sát Thần xuống nước.
“Tư lệnh, bạo quân quá đông, chúng ta đã sinh gần hai nghìn anh em rồi!” Chặn chiếc xe chỉ huy bọc thép, phó tướng tức giận nói.
“Tư lệnh, không xong rồi, người dân trong thành phố đã chém giết lẫn nhau, họ đã tuyệt vọng, phát điên hết rồi.
Vào lúc này, trong bộ đàm vang lên tiếng lo lắng đến từ phía sau.
Tiêu Chiến run rẩy, đôi mắt sắc bén lộ ra sự xót xa và phẫn nộ.
Đế quốc M và Đông Doanh gieo gió gặp bão, đẩy tất cả con người đến bờ vực thẳm, con người còn có khả năng tự cứu sao?
Có lẽ còn có người tin tưởng, ví dụ như những nhân viên của Công nghệ Di Kỳ, nhưng lại có nhiều người lựa chọn tuyệt vọng và hủy diệt.
“Tư lệnh, giải tán thôi, cảnh bạo loạn này căn bản không ai có thể dẹp yên, khắp nơi trên toàn thế giới đều chìm trong khủng hoảng tuyệt vọng, loại người tuyệt vọng, đã điên hết rồi!” Phó tướng nói một cách xót xa.
Khi quân đội đã mất khống chế, đám binh linh bắt đầu mang súng tàn sát khắp nơi, hơn nữa đến cả người dân cũng bắt đầu bạo loạn, cuộc bạo loạn đã không ai kiếm soát nữa rồi.
Bởi vì cả Myanmar đã chìm trong bạo loạn toàn diện, toàn bộ lòng dũng cảm đều lâm vào cuộc bạo loạn toàn diện.
Bọn họ đã điên loạn, tuyệt vọng.
Tiêu Chiến nắm chặt kính viễn vọng trong tay, anh ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng rực trên không trung, đột nhiên cảm thấy cả thế giới dường như đều trở nên hoang vắng.
Loài người chúng ta còn có thể tự cứu lấy không?
Lục Trần, tôi tin anh, giống như ban đầu tin anh có thể dựa vào sức lực của mình để bắt lấy Hắc Long, anh nhất định sẽ tạo ra kỳ tích cho chúng tôi, đúng không?
“Lui về đại bản doanh, để bọn chúng cứ điên loạn tự chém giết nhau đi!”
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, sau đó nhận được mệnh lệnh lui binh.
Bởi vì bọn họ giải tán, liên quân quân phiệt đã giết đỏ cả mắt lại điên cuồng đuổi theo.
Nhưng Tiêu Chiến không quan tâm, mặc dù Điện Sát Thần chỉ còn không đến năm nghìn người, nhưng trang bị của bọn họ đều vô cùng hoàn mỹ, cộng thêm có lực lượng không quân của Sử Tiến trên không trung áp chế, liên quân quân phiệt đuổi tới bao nhiêu, dường như đều bị giết bấy nhiêu.
Sau khi lui về đại bản doanh Điện Sát Thần, dưới pháo đạn của Điện Sát Thần, liên quân thương vong nặng nề, cuối cùng không thể không lui quân trở về.
Đến bước này, đã trải qua cuộc bạo loạn ba ngày ba đêm, Myanmar tạm thời bước vào giai đoạn bình ổn.
Bởi vì người tuyệt vọng, muốn chết, phát điên đều đã chết không ít.
Những người còn lại, mang theo chút hy vọng cùng khát khao, cẩn thận dè dặt sống tiếp.
Sau mười ngày bạo loạn toàn cầu, đã có hơn hai mươi quốc gia nhỏ hoàn toàn lâm vào trật tự hỗn loạn không chính phủ, hơn một trăm quốc gia xảy ra những hoạt động bao loạn lớn nhỏ.
Mà sau mười ngày, Công nghệ Di Kỳ còn chưa thông báo bất kỳ động thái nào, ở Hoa Hạ, cuộc bạo động hủy diệt mạnh mẽ đang âm thầm diễn ra.
Không chỉ riêng Hoa Hạ, mà tất cả các nước lớn còn khả năng khống chế cục diện, như đế quốc M, nước Tô, cường quốc châu Âu và các quốc gia lớn khác, những cuộc bạo loạn hủy diệt cuối cùng cũng đang âm thầm diễn ra.
Đối với việc này, điện thoại chính phủ của Công nghệ Di Kỳ bị gọi liên tục, mà phía gọi đến, tất cả đều là người cấp cao của các nước lớn.
Họ đã đem tất cả hy vọng gửi gắm vào Công nghệ Di Kỳ.
Nếu Công nghệ Di Kỳ cũng không còn cách nào khác, vậy cả nhân loại có thể thật sự sẽ phải diệt vong.
Bởi vì những người cấp cao này đều tin chắc rằng, cuộc bạo loạn có thể sắp xảy ra, sẽ trở thành cuộc tấn công mang tính hủy diệt chưa từng có!