“Việc các anh trộm xe của chúng tôi chỉ là chuyện nhỏ, nếu chỉ vì chuyện
đó mà đến tìm lãnh sự quán, thì quá là chuyện bé xé ra to, thổ dân Cao Ly, hay là chúng ta
nói chuyện tử tế đi?” Lục Trần chế giễu cười.
“Anh!”
Thấy Lục Trần gọi bọn họ là thổ dân Cao Ly, đám người Choi Yeong Jun mặt liền biến sắc.
Bọn họ ghét nhất là bị người Hoa Hạ gọi bọn họ như thế, trong mắt bọn
họ, điều này là một sự sỉ nhục, là một hành động chọc tức bọn họ.
Đúng thế, Lục Trần đúng là cố ý chọc tức đám người Choi Yeong Jun.
Anh đúng là muốn làm lớn chuyện, để xem xem tập đoàn Lotte như thế nào.
Đương nhiên là anh biết tập đoàn Lotte, đó quả thực là một tập đoàn có
thực lực rất lớn mạnh, kế hoạch phát triển trong tương lai của anh, cũng sẽ không bỏ qua thị
trường Cao Ly, đến lúc đó nói không chừng năm tập đoàn lớn của Cao Ly sẽ liên kết lại để
áp chế Công nghệ Di Kỳ của anh.
Cho nên hôm nay, anh muốn mượn cơ hội này thử xem ý của tập đoàn
Lotte, xem bọn họ sẽ có thái độ như thế nào.
“Hừ, một đám heo Hoa Hạ, các người cứ chờ đấy, ngày mai gặp ở lãnh
sự quán tại kinh đô Madagascar.” Choi Yeong Jun tức tối hừ một tiếng, rồi lên xe đi, không cả
buồn chào hỏi tù trưởng Lucca.
Còn có một người Cao Ly định lái chiếc xe việt dã đã chở mấy người Lục
Trần đến đây đi, liền bị Từ Kinh tát cho một cái bay ra xa.
“Các người muốn chết à!” Choi Yeong Jun tức giận trợn mắt nhìn Lục
Trần, không ngờ người của Lục Trần lại ra tay trước.
Từ Kinh đánh người, đương nhiên là do nhận chỉ thị của Lục Trần, những
việc có thể dễ dàng bị lôi lên lãnh sự quán như vậy, Từ Kinh đâu dám tự ý đánh người Cao Ly bừa bãi.
“Làm sao, tôi muốn chiếc xe này, không phục sao?” Lục Trần chế giễu
nhìn Choi Yeong Jun, đây là hành động khiêu khích một cách trắng trợn, hoàn toàn không coi
Choi Yeong Jun ra gì.
Lục Trần cũng muốn chiếc xe này, vậy là bọn họ chỉ còn cách về bảo tù
trưởng Lucca kiếm cho họ cái xe khác.
Hơn nữa Choi Yeong Jun trộm xe việt dã của bọn họ, chiếc xe này coi như
là tìm lại chiếc xe đã mất.
Đương nhiên, sự việc chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó.
Bất kể là Lục Trần hay là Choi Yeong Jun, đều sẽ không kết thúc truyện này ở đó.
“Anh được lắm, ngày mai gặp!” Toàn thân Choi Yeong Jun run lên, dẫn
theo người của hắn lái những chiếc xe khác rời đi trước.
Thấy đám người Choi Yeong Jun rời đi trong trạng thái tức tối mà bất lực,
tù trưởng Lucca mặt cũng vô cùng khó coi, mặc dù Lục Trần và Choi Yeong Jun đều nói
tiếng Trung, nhưng từ biểu cảm của hai người ông ta có thể nhìn ra Choi Yeong Jun giao
chiến với Lục Trần hoàn toàn đã rơi vào thế hạ phong rồi.
“Người, người bạn phương xa này, để tôi tiếp đãi mọi người có được
không?” Lucca thấy Lục Trần quay ra nhìn, liền đổi sang vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình nói.
Cho dù ông ta là tù trưởng do thổ vương Samba bổ nhiệm, nhưng cũng là
người mềm nắn rắn buông, thấy đám người Lục Trần mạnh hơn người Cao Ly, trong chớp
mắt liền thay đổi thái độ.
“Thôi khỏi phải tiếp đãi, mai mốt quản con ông cho tốt, tốt nhất là đừng
đến quấy nhiễu tôi, nếu không tôi không ngại làm mấy chuyện khiến bố con ông hối hận đâu.”
Lục Trần lạnh lùng nhìn tù trưởng Lucca một cái, rồi quay người đi về phía chiếc xe việt dã.
Đúng là không nể mặt tù trưởng Lucca một chút nào.
Đương nhiên, thế lực của ông ta như vậy, đời nào anh thèm để ý chứ.
Nếu như đem so với tình hình của Myanmar, thì Samba chỉ như một cánh
quân phiệt, còn Lucca không có binh lính trong tay, trong mắt anh, ông ta chỉ như một tên bù nhìn.
Dựa vào thân phận hiện tại của anh, đương nhiên không cần phải giữ thể
diện cho một tên bù nhìn.
Nhìn đám người Lục Trần lái xe rời đi, ánh mắt Lucca hiện lên một tia sát
khí, khuôn mặt phẫn nộ.
Nhưng phải sau khi xe của Lục Trần rời đi rồi, bọn họ mới dám biểu lộ sữ tức giận ra ngoài.
Nghĩ đến cảnh Lục Trần lấy tay siết chặt cổ ông ta, nghĩ đến sức mạnh vô
hạn của cánh tay Lục Trần, ông ta vẫn còn thấy tim đập thình thịch.
“Bố, cứ vậy mà cho qua sao? Bọn chúng đã hủy hết súng của chúng ta
rồi.” Lucca con không can tâm nói.
Mười mấy cây súng đó lúc trước bọn họ đã phải tốn rất nhiều công sức
mới mua lại được từ trong tay người Cao Ly với giá cao, lúc này tất cả đều đã biến thành
một đống phế liệu, anh ta không cam lòng.
“Đương nhiên không thể cho qua như thế được, đám heo Hoa Hạ đó dám
đắc tội với Choi Yeong Jun, Choi Yeong Jun nhất định sẽ không tha cho bọn chúng, hơn nữa
bọn chúng tới đây, chắc chắn là dể tìm thổ vương Samba để hợp tác, ngày mai bố sẽ vào
trong thành nói lại chuyện này với thổ vương, để cho bọn chúng khỏi hợp tác gì được nữa.”
Ánh mắt tù trưởng Lucca lóe lên sự hung ác, hôm nay Lục Trần làm ông ta quá mất mặt,
sao ông ta có thể bỏ qua dễ dàng cho mấy người Lục Trần chứ.
“Đúng đúng, tôi nghĩ nên nhờ thổ vương bắt bọn chúng lại để hỏi tội. Ông
là tủ trưởng do đích thân thổ vương bổ nhiệm mà, hắn ta lại dám không coi ông ra gì, chính
là không coi thổ vương ra gì, thổ vương của chúng ta lại là người trọng thể diện, tôi tin là thổ
vương chắc chẵn sẽ bắt bọn chúng.” Vợ của tù trưởng Lucca cũng chen vào.
Lúc trước Lục Trần quá mạnh, vừa bắt đầu đã khống chế được cục diện,
khiến bà ta sợ quá đến thở cũng không dám thở mạnh.
Giờ đám người Lục Trần đi rồi, bà ta mới dám lên tiếng.
Mắt tù trưởng Lucca sáng lên, thấy ý kiến này của vợ mình rất hay.
“Ừ, chuẩn bị một chút, mai tôi vào thành gặp thổ vương, nhất định sẽ
thuyết phục ông ấy.” Tù trưởng Lucca gật đầu, ông ta cũng khá là hiểu tính thổ vương, muốn
nhờ thổ vương việc gì, nhất định phải biếu một món quà mới được, nếu không thổ vương
cùng lắm là làm qua loa thôi.
Thổ vương Samba là một người thực tế như vậy đấy.
Trên đường về, mặc dù việc tối nay đã giải quyết rất thuận lợi, nhưng
trong lòng Trần Tịnh vẫn thấy căng thẳng.
Theo ý của Choi Yeong Jun, bọn họ ngày mai sẽ bảo lãnh sự quán Cao Ly
ra mặt giải quyết việc này, nhất định sẽ rất phiền phức, đến lúc đó bọn cô lại phải tạo quan hệ
với lãnh sự quán rồi.
Với cương vị là giám đốc dự án, cô rất hiểu tầm quan trọng của các mối
quan hệ, cũng biết được sự khó khăn trong việc tạo dựng các mối quan hệ, cô biết ở
Madagascar này, tập đoàn đá thô Khai Thiên của bọn họ không có mối quan hệ nào cả, phải
tạo dựng lại từ đầu, thực sự rất phiền phức.
Cái chính là, bọn họ không có chứng cứ rằng người Cao Ly trộm xe của
bọn họ, nhưng người nhà cô thì lại quang minh chính đại cướp một chiếc xe việt dã của
người Cao Ly, chuyện này nói thế nào, bọn họ cũng đuối lý.
“Đại thiếu gia, sau khi về thành phố, hay là cứ trả lại chiếc xe này cho
người Cao Ly đi, nếu không bọn họ tố ngược lại là chúng ta cướp xe, thì không hay cho lắm.”
Trần Tịnh nhắc nhở Lục Trần.
“Bọn họ muốn tố thì cứ để bọn họ tố.” Lục Trần cười nhạt, anh không để tâm lắm.
“Vâng ạ.” Ông chủ lớn đã nói như vậy rồi, Trần Tịnh còn sợ gì chứ, cùng
lắm là đi nhiều hơn một chút, tới kinh đô nhiều hơn vài chuyến, mời đám quan chức đó ăn
cơm thêm vài bữa.
Chả mấy mà đến thành phố, lúc bọn họ đang ở cửa khách sạn định đi vào
trong hầm để xe, thì có một chiếc xe từ dưới hầm để xe đi lên, Lục Trần liếc một cái, người
trong xe chính là Châu Tuân Phi.