Về phần nguyên liệu, chính là cái mà Lục Trần tiếp theo đây muốn đàm
phán với các ông chủ lớn ở thủ đô.
Đất hiếm là nguyên liệu quan trọng không thể thiếu đối với các loại vũ khí
quân sự và thiết bị hàng không khác nhau. Mặc dù Hoa Hạ là quốc gia có
khoáng thạch đất hiếm lớn nhất thế giới, nhưng đã được xuất khẩu trong
nhiều thập kỷ, hơn nữa hầu hết chúng đã được xuất khẩu ra nước ngoài, sau
đó lại nhập vào nguyên liệu quý hiếm với giá cao.
Do đó Lục Trần định rằng sẽ thuyết phục các ông lớn phải chống đỡ được
áp lực từ nước ngoài, bán tất cả số đất hiếm xuất khẩu cho anh. Sau đó anh
sẽ bán các nguyên liệu quý hiếm đã được tinh chế ra cho các nhà cung cấp
lớn của các quốc gia với giá thấp.
Như vậy sẽ mang đến vô cùng nhiều lợi ích, anh tin rằng các ông lớn chắc
chắn sẽ nhìn ra.
Và cũng sẽ hiểu được thành ý của khoa học công nghệ Di Kỳ.
Đương nhiên, Lục Trần làm như vậy cũng là có dã tâm của riêng mình.
Khoa học công nghệ Di Kỳ càng ngày càng lớn mạnh nên chỉ có thể trở
thành cái gai trong mắt của toàn thế giới. Đến lúc ấy các đế quốc lớn chắc
chắn sẽ toàn lực kiềm chế sự phát triển của họ tại nước ngoài.
Vậy nên anh cần phải chuẩn bị trước mọi mặt để ứng phó với những đổi
thay của thị trường quốc tế trong tương lai.
Trọng tâm tương lai của khoa học công nghệ Di Kỳ chắc chắn là phải
được đặt trên thị trường quốc tế.
Vừa hay mấy ngày nay với sự ra đời của siêu máy tính, thủ đô đã ngay
lập tức phái một ông lớn đến.
Ông lớn được phái đến cũng chính là bộ trưởng Lưu – Lưu Trường Phong
mà lần trước đã từng đàm phán với khoa học công nghệ Di Kỳ.
Khoa học công nghệ Di Kỳ tuyên bố chuyện siêu máy tính chỉ là để ra mắt
chip AI siêu cấp.
Chip AI siêu cấp được thủ đô trực tiếp mua đứt vì hai lợi thế lớn tuyệt đối
của nó, có thể được sử dụng trên lĩnh vực quân sự, cũng có thể sử dụng
trong thông tin liên lạc.
Kết quả của cuộc đàm phán cũng rất suôn sẻ. Trong tương lai, loại chip AI
siêu cấp này ngoại trừ nhà nước ra, thì chỉ có công nghệ Di Kỳ có thể dùng
trong việc nghiên cứu phát triển của riêng họ.
Còn nhà nước sẽ cung cấp cho công nghệ Di Kỳ 50 tỷ tiền bồi thường kỹ
thuật. Có điều khoảng bồi thường kỹ thuật này sẽ được chi trong ba năm.
Năm đầu tiên trả trước 30 tỷ, hai năm sau đó mỗi năm 10 tỷ.
Về vấn đề này, Lục Trần đã đề cập đến vấn đề thu mua đất hiếm. Sau khi
xác nhận rằng công nghệ Di Kỳ đúng là có một trong những công nghệ tinh
chế tiên tiến, Lưu Trường Phong đã xin chỉ thị từ thủ đô và trực tiếp đồng ý
yêu cầu của Lục Trần.
Sau này, đất hiếm trong nước sẽ không còn được xuất khẩu, và tất cả sẽ
được bán cho Công nghệ Di Kỳ.
Tin tức này vừa đồn ra ngoài, lại một lần nữa tạo nên sự chấn động trên
toàn thế giới.
Đất hiếm là nguyên liệu mà các nước lớn luôn tranh giành nhau để lấy.
Hoa Hạ đột nhiên công bố tin tức này, làm sao có thể không gây ra sự chấn
động trên toàn thế giới?
Vô số quốc gia đã lần lượt đứng ra để phản đối, yêu cầu Hoa Hạ lập tức
huỷ bỏ ngay quyết định ngu xuẩn này, bắt buộc phải xuất khẩu đất hiếm một
cách bình thường.
Về vấn đề này, Hoa Hạ không đưa ra bất kỳ phản ứng nào.
Một tuần sau, truyền thông nước ngoài bất ngờ phát hiện ra rằng Hoa Hạ
đã thử nghiệm nhiều loại vũ khí siêu thanh. Độ nhanh của tốc độ theo tính
toán sơ bộ, đạt gấp 8 lần tốc độ âm thanh, hoàn toàn vượt xa tốc độ đánh
chặn của tất cả các máy bay chiến đấu thế hệ thứ sáu hiện tại và hệ thống
phòng không của các quốc gia khác nhau.
Ba ngày sau, phi công cuối cùng đã thông báo rằng vụ thử nghiệm tên lửa
gắn trên máy bay chiến đấu thế hệ thứ sáu được giới thiệu cho công nghệ Di
Kỳ một năm trước đã thành công và máy bay chiến đấu sẽ được lắp ráp trong
vòng một tháng.
Tên của loại tên lửa này gọi là bom điện từ siêu âm, sức mạnh và tốc độ
của nó sẽ lớn hơn nhiều so với pháo điện từ.
Ngay khi tin tức được đưa ra, các phương tiện truyền thông quốc gia
trước đây đã kêu gọi Hoa Hạ loại bỏ quyết định cấm xuất khẩu đất hiếm đều
lần lượt ngậm miệng lại.
Loại cảm giác này, một từ bực bội thôi làm sao mô tả cho nổi.
Đối với người Hoa Hạ mà nói, đây đúng là tin tức khiến cho người ta vui
mừng phấn khởi.
Chỉ dựa vào một loại vũ khí, đây là lần đầu tiên trong lịch sử khiến các
nước lớn như đế quốc M phải ngậm miệng lại.
Vào ngày này, các phương tiện truyền thông trong nước một lần nữa lại
thổi bùng công nghệ Di Kỳ.
Trong thời gian vài tháng tới, Lục Trần dự định đầu tư 10 tỷ để xây dựng
một nhà máy lọc đất hiếm, ngoài ra còn thành lập một công ty tập đoàn đất
hiếm.
Cùng với sự phát triển của khoa học và công nghệ, tầm quan trọng của
đất hiếm càng trở nên rõ ràng hơn.
Không chỉ trong lĩnh vực quân sự và hàng không vũ trụ, mà ngay cả trong
đời sống hàng ngày của người dân, vai trò của đất hiếm đều ngày một lớn
hơn.
Lục Trần chuẩn bị xây dựng tập đoàn đất hiếm ở Trung Hải.
Nhưng trước đó, Lục Trần vẫn phải có kế hoạch để sáng lập ra một hội
doanh nghiệp.
Đây cũng là kết quả mà tất cả các bên đều hi vọng nhìn thấy.
Công nghệ Di Kỳ không chỉ bản thân lớn mạnh, mà còn kéo theo nhiều
doanh nghiệp ở Du Châu mở ra một thời kỳ phát triển mạnh mẽ. Không chỉ
Trần Quang Hưng hy vọng rằng Lục Trần sẽ xây dựng một hội doanh nghiệp,
mà ngay cả Tạ Vĩ Hào cũng đề cập đến truyện này khi ông ta đi cùng bộ
trưởng Lưu, Lưu Trường Phong đến để đàm phán.
Ông ta hy vọng rằng cùng với việc công nghệ Di Kỳ là người lãnh đạo các
doanh nghiệp của Du Châu thì cũng sẽ cố gắng thúc đẩy sự phát triển của
nhiều doanh nghiệp hơn.
Thành tựu là một khía cạnh. Một nhân vật lớn như Tạ Vĩ Hào nếu đặt vào
thời cổ đại sẽ chính là một đại thần trụ cột. Ông đương nhiên cũng hy vọng
rằng mức sống chung của những người dân dưới sự cai trị của mình có thể
được nâng cao về mặt chất lượng.
Ngay vào lúc Lục Trần đang chuẩn bị chuyện của hội doanh nghiệp, trong
một biệt thự sang trọng ở thủ đô, một cuộc cãi vã kịch liệt đã diễn ra vào thời
điểm này.
"Bác cả, nếu như chúng ta đã xác nhận rằng cô hai đã bị Lục Trần giết, tại
sao bác vẫn không trả thù cho bác hai?" Tiêu An Nghi chất vấn Tiêu Thái, gia
chủ Tiêu gia.
Tiêu An Nghi là hậu bối của Tiêu gia, là cháu của Tiêu Thái, nhưng lại là
chàng trai trẻ triển vọng nhất của Tiêu gia.
Từ nhỏ hắn đã nhận được sự quan tâm chăm sóc đặc biệt của Tiêu Biệt
Tình. Sau khi biết tin Tiêu Biệt Tình chết trong tay Lục Trần, hắn vẫn luôn
muốn báo thù cho Tiêu Biệt Tình.
“An Nghi, tu vi của cô hai cháu không hề kém cạnh bác, đến bà ấy còn
không phải là đối thủ của Lục Trần thì dù bác ra tay cũng chắc chắn không
đánh được hắn.” Tiêu Thái giải thích nói.
“Bác cả, Lục Trần có thể giết được cô hai, chắc chắn là sử dụng vũ khí
hiện đại. Lý do Lam Linh toàn quân bị tiêu diệt ở KoKang chính là bởi trúng
phải gian kế của hắn, bị quân đội của hắn trực tiếp tiêu diệt. Ở đây là quân đội
quốc gia, quân đội của hắn không thể đến, hơn nữa Vân Trung Kỳ đang ở
trong tay chúng ta, hắn không thể không ngoan ngoãn nghe lệnh. Đến lúc đó
muốn giết hắn không phải rất đơn giản hay sao?” Tiêu An Nghi tự tin nói.
“Mấu chốt chính là Lục Trần không quan tâm đến sự sống chết của Vân
Trung Kỳ. Hơn nữa Lục Thiên Hành đã trở về Lục gia, nghe nói con thứ hai
của Lục gia sắp chết rồi. Lục Thiên Hành muốn một lần nữa ra mặt tiếp quản
vị trí gia chủ, đến lúc ấy đợi ông ta tiếp nhận vị trí gia chủ Lục gia, biết được
chúng ta giết con trai của ông ta, ông ta chắc chắn sẽ liều mạng với họ Tiêu
chúng ta.” Tiêu Thái nói.
“Vậy phải làm sao? Thù của cô hai không báo nữa sao?” Tiêu An Nghi cau
mày hỏi.
“Chuyện này cứ từ từ tìm cơ hội đi. Lục Trần xém chút nữa đã phá huỷ
toàn bộ Lam gia, Lam gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Đợi sau khi
Lam gia ra tay, chúng ta làm ngư ông đắc lợi là được.” Tiêu Thái lắc lắc đầu nói.
Tiêu An Nghi không cam tâm, trở về chỗ ở của hắn, khá là bất mãn với
bác cả của mình.
“Nghi thiếu gia, gia chủ thực sự quá nhút nhát, chi bằng chúng ta dẫn Vân
Trung Kỳ đến Du Châu, trực tiếp kêu Lục Trần ra ngoài một mình đến gặp
chúng ta. Tôi không tin mấy người chúng ta cùng hợp lại vẫn không thể giết
được tên nhãi đó.” Sau khi về đến nhà, Tiêu Đại Bằng – vệ sĩ của Tiêu An
Nghi khuyên hắn.
Tiêu Đại Bằng là người bảo vệ của Tiêu An Nghi, thực lực vô cùng mạnh,
là một trong những thế hệ lớn tuổi rất mạnh của Tiêu gia.
“Được, cứ làm như thế đi. Tôi xem đến lúc ấy bác cả có mất mặt hay
không.” Tiêu An Nghi chỉ do dự một chút liền đồng ý với đề nghị của Tiêu Đại Bằng.