Cúp máy của Hoa Luân xong, thấy thằng cháu trai Thành Toàn của mình
mặt mày vẫn ủ ê thì Thành Công Minh bước tới cười nói: "Thế nào, không tin
ông nội à?"
Mắt Thành Toàn sáng lên hỏi: "Ông nội, Hoa Luân nói thế nào?"
Suốt cả ngày hắn không ra khỏi nhà rồi, không những vì ăn hai bạt tai của
Lục Trần mà còn vì bị Lục Trần nâng giá lừa mất mấy trăm triệu.
Quan trọng nhất là người hắn gọi tới còn bị Hoa Luân đuổi thẳng cổ.
Nếu không đánh cho Lục Trần sống dở chết dở thì hắn nào có mặt mũi ra
ngoài?
"Hừ, ông nội đích thân ra mặt mà ông ta dám không nghe lời sao? Trừ khi
ông ta không muốn tiếp tục làm ăn ở Đại Lý nữa." Thành Công Minh kiêu
ngạo nói.
Giây phút này ông ta đắc ý vô cùng.
Trước đây bị Hoa Luân từ chối đúng là khiến ông ta rất tức giận, nhưng
bây giờ Hoa Luân đột nhiên mềm mỏng với mình khiến ông ta cảm thấy
Thành Công Minh mình vẫn là vị thần ở cái Đại Lý này.
"Vậy ông nội giải quyết sao vậy ạ?" Thành Toàn sốt sắng hỏi.
"Tối nay Hoa Luân mời thằng nhóc họ Lục đó đến nhà chúng ta, tới lúc đó
chúng ta từ từ xử lí hắn." Thành Công Minh cười nói.
"Vâng, hay quá, tối nay, cháu nhất định khiến thằng khốn đó quỳ trước
mặt cháu xem cháu làm nhục con vợ hắn." Thành Toàn phấn khích nắm chặt
nắm đấm. Nhớ tới vẻ đẹp tuyệt trần của Lâm Di Quân, tuy cô đã lấy chồng
sinh con rồi nhưng hắn không hề để tâm. Ngược lại, hắn càng thích kiểu phụ
nữ trưởng thành đầy háp dẫn đó.
"Chỉ cần cháu không để xảy ra án mạng là được. Ở Đại Lý, không giết
người thì cháu chơi kiểu gì cũng được." Thành Công Minh cưng chiều nói.
"Ông nội yên tâm, cháu biết rồi ạ. Cháu không đánh chết thằng nhóc đó
đâu, cháu muốn hắn sống không bằng chết cơ."
Thành Toàn cười xấu xa.
Ở Đại Lý, có ông nội chống lưng, đương nhiên hắn không sợ ai.
Hắn đã suy nghĩ tối nay làm thế nào để khống chế Lục Trần, làm thế nào
để làm nhục người phụ nữ của anh trước mặt anh cả rồi.
Lúc này, cả nhà Lục Trần vừa mới về khách sạn từ Thương Sơn, vui chơi
cả ngày, chụp ảnh cưới suốt một ngày trời, hai người đều đã thấm mệt.
Ngay lúc cả nhà Lục Trần đang ăn cơm thì nhận được điện thoại của Hoa
Luân.
"Lục tổng, mạo muội gọi điện cho anh, mong anh thông cảm. Chuyện là
thế này, chẳng phải anh luôn muốn biết gốc gác của Bích Huyết Liệm sao?
Người kia tới lấy tiền rồi, tôi hẹn gặp ông ta ở Minh Lệ sơn trang." Hoa Luân
nói.
"Mấy giờ?" Lục Trần nhướn mày hỏi.
"Tám giờ tối." Hoa Luân nói.
Lục Trần giơ tay nhìn đồng hồ thấy vẫn còn hai tiếng nữa, anh nói: "Được,
tôi sẽ đến đúng giờ."
Thấy Lục Trần đồng ý, Hoa Luân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bàn tay cầm điện thoại của ông ta vẫn run rẩy.
Dù sao đây cũng là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ đấy, ông ta làm thế này
chính là ngang nhiên đối đầu với Công nghệ Di Kỳ.
Thực lực của Công nghệ Di Kỳ thì không cần nghi ngờ gì nữa, ông ta
không động vào được.
Nhưng nhớ tới cuộc gọi thần bí kia, ông ta nghiến răng lựa chọn làm thế
này.
"Đừng trách tôi, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác. Tuy rằng Công
nghệ Di Kỳ của anh một tay che trời ở Du Châu, nhưng chắc chắn cũng
không dám chọc giận vị kia ở thủ đô. Tuy tôi không muốn đối đầu trực diện
với anh nhưng tôi càng không muốn công ty của tôi phá sản trong một đêm."
Hoa Luân cất điện thoại, kiên định nói.
Bấy giờ, Lục Trần cúp máy xong thì nhìn Lâm Di Quân với vẻ áy náy: "Kỳ
nghỉ này của chúng ta đến đây thôi nhé, lần sau anh lại tranh thủ thời gian đi
chơi với em và con."
"Vì chuyện nhà họ Thành ạ?" Lâm Di Quân hỏi.
"Đó đều là chuyện nhỏ, chủ yếu là vì chiếc vòng tay kia. Chiếc vòng đó là
của ông Vân, anh nhất định phải tìm hiểu rõ ông Vân đã xảy ra truyện gì."
Lục Trần nói.
Anh biết sắp tới có lẽ sẽ có tranh đấu nên anh muốn Lâm Di Quân và Kỳ
Kỳ về trước.
Chỉ cần về đến Du Châu, với sức mạnh quân sự tuyệt đối của Công nghệ
Di Kỳ bây giờ đủ để bảo vệ tốt người nhà của anh.
"Vâng, thế anh cẩn thận nhé, mai em đưa Kỳ Kỳ về trước." Lâm Di Quân
gật đầu. Lục Trần đã từng kể chuyện của ông Vân với cô, cô biết mối quan hệ
vừa là thầy trò vừa là bạn bè của ông Vân và Lục Trần.
"Không cần, anh bảo bọn họ chút nữa đến đón em luôn." Lục Trần lắc
đầu, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Đỗ Phi.
Vừa hay chỗ này cách Kokang rất gần, Đỗ Phi cũng không mất bao nhiêu
thời gian để tới, đi trực thăng thì cùng lắm nửa tiếng đồng hồ là đến nơi.
Lục Trần đã xin tư cách nhập cảnh trong trực thăng vũ trang của Kokang
rồi nên bên quân sự sẽ không can thiệp việc trực thăng của anh nhập cảnh từ
Kokang.
Nhưng máy bay chiến đấu thì không được, song anh cũng không cần phải
điều máy bay chiến đấu về nước làm gì.
Ăn cơm xong về khách sạn thu dọn hành lý không bao lâu thì trực thăng
của đám người Đỗ Phi đã đậu trên tầng thượng của khách sạn.
Có tổng cộng hai chiếc trực thăng đến, Đỗ Phi sắp xếp một chiếc đưa
Lâm Di Quân và Kỳ Kỳ về Du Châu, chiếc còn lại thì ở lại đợi lệnh.
Lục Trần nói chuyện với Đỗ Phi một lát thì thấy thời gian cũng hòm hòm
rồi nên một mình đi tới trang viên Hoa Luân nói.
Theo định vị của Hoa Luân, Lục Trần đến trước một căn biệt thự, chỗ này
chẳng phải trang viên gì cả mà là căn biệt thự xa hoa nhất Đại Lý.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Lục Trần lướt qua ý cười khôi hài.
Đặc biệt lúc nhìn thấy ba chữ "Nhà họ Thành" to đùng treo trước cửa lớn
thì nụ cười của anh càng sâu xa hơn.
Lục Trần vừa xuống xe đã nhìn thấy Hoa Luân đang đứng đợi một bên,
ông ta đích thân đi tới.
"Lục tổng, bên này." Hoa Luân nhiệt tình chào hỏi.
"Chuyện này ông sắp xếp rất tốt, được lắm đấy." Lục Trần nhìn Hoa Luân
đầy châm biếm, trong mắt lướt nhanh qua tia muốn giết người.
Không biết có phải do cảm nhận được ánh mắt chết chóc của Lục Trần
hay là do chột dạ mà lúc nghe Lục Trần nói vậy, tim Hoa Luân bỗng vô thức
đập thình thịch.
"Bán sức cho Lục tổng, tôi đây vô cùng vinh hạnh." Hoa Luân cười lớn để
che giấu sự chột dạ trong lòng mình.
"Ừ, thế thì tốt. Tôi tin ông, ông đã sắp xếp thì chắc chắn không có vấn đề
gì rồi." Trong đáy mắt Lục Trần là sự mỉa mai, vờ như vô tư nói.
Hoa Luân vừa thở phào thì lại nghe Lục Trần nói: "Ông có biết những
người đối đầu với tôi đều có kết cục thế nào không?"
Tim Hoa Luân thót một cái, chợt thấy căng thẳng.
Ông ta lựa chọn thế này cũng là do bất đắc dĩ, thế nên trước mặt Lục
Trần ông ta mới hơi căng thẳng.
Nhưng lời nói của Lục Trần khiến ông ta không nắm được suy nghĩ của
anh.
"À, tôi cũng không rõ lắm." Hoa Luân cười gượng, hoàn toàn không biết
nên tiếp lời thế nào. Bấy giờ đứng trước mặt Lục Trần, ông ta cảm thấy được
một áp lực vô hình.
Đây là người thanh nhiên khó lường nhất trong nhiều năm nay mà ông ta
đã gặp được.
Nói thật, trước nay ông ta luôn nghi ngờ Lục Trần quá trẻ, đứng trước mặt
những ông lớn ở thủ đô chẳng đáng là gì.
Nhưng bây giờ ông ta đã hơi lay động rồi.
Ông ta chọn lựa thế này đúng hay sai?
"Chút nữa ông sẽ biết ngay thôi." Lục Trần lạnh nhạt cười, bước lên trước
đi vào biệt thự.