Lục Trần đi gặp ông chủ Viễn Châu đương nhiên không phải vì sợ Thành
Toàn, anh tuyệt đối không sợ Thành Toàn, anh còn sợ Thành Toàn không đến
tìm anh gây chuyện đây này.
Anh đi gặp ông chủ Viễn Châu đương nhiên là vì muốn điều tra xem vòng
tay này, do ai đã đưa tới tập đoàn Viễn Châu đấu giá.
Ông chủ của tập đoàn Viễn Châu tên là Hoa Luân, bốn mươi tuổi, là một
trong những người đàn ông giàu có, gia tài trăm triệu của cả nước.
Ông ấy ngoại trừ bán đấu giá, thì còn có một đội tàu, đội tàu đó chuyên
buôn bán với bên nước ngoài.
Lúc đám người Lục Trần cùng quản lý Lưu bước vào một căn phòng
khách rộng rãi, thì đã thấy Hoa Luân đang ngồi sẵn trên ghế sofa rồi.
Ông ta cao 1m75, tóc húi cua gọn gàng, mặc áo khoác ngoài thời nhà
Đường, trông rất khỏe khoắn.
“Cậu Lục à, tôi mạo muội mời hai vợ chồng cậu tới đây, mong cậu thứ lỗi
cho, tôi tên Hoa Luân, cậu cũng có thể gọi tôi là anh Hoa.” Hoa Luân đứng
dậy mời hai người Lục Trần ngồi xuống.
“Ông chủ Hoa, ông tìm tôi là vì có chuyện gì muốn nói sao?” Lục Trần tự
nhiên thoải mái ngồi xuống ghế sofa đối diện Hoa Luân, người có thể khiến
cho anh gọi một tiếng ‘anh’ ấy, trên đời này không được mấy người.
Hoa Luân nghe Lục Trần chỉ gọi ông là ông chủ Hoa, thì hai mắt bỗng
cứng lại, nhưng cũng chỉ thoáng chốc sau đã trở lại bình thường.
“Cậu Lục đã đắc tội với Thành Toàn, chỉ sợ khó giải quyết được, nhà họ
Thành chính là Hoàng đế của đất Đại Lý này, nhưng mà bọn họ chắc chắn sẽ
cho Hoa Luân tôi một chút thể diện.” Hoa Luân nói xong bèn nhìn Lục Trần,
ông ta muốn xem Lục Trần sẽ nói gì.
“Hoàng đế đất Đại Lý sao? Trong mắt của tôi, bọn họ chả là cái đinh gì
sất. Nhưng mà tôi vẫn phải cảm ơn ý tốt của ông chủ Hoa, nếu có cơ hội đến
Du Châu, tôi sẽ tiếp đón ông chu đáo.” Lục Trần cười nhạt nói.
Khí thế mạnh mẽ của Lục Trần mặc dù đã được che giấu không lộ ra,
nhưng cũng vẫn khiến cho Hoa Luân thầm kinh ngạc.
Người coi thường nhà họ Thành cũng không có nhiều lắm.
Nhất là cậu ta còn đang trên địa bàn của nhà họ Thành nữa.
Tuy rằng chàng thanh niên này có rất nhiều tiền, nhưng nếu muốn đối phó
với nhà họ Thành, thì chỉ có mỗi tiền thôi thì chắc chắn không thể được.
Nhà họ Thành có thể trở thành Hoàng đế ở đất Đại Lý này, tất nhiên là vì
bọn họ có thủ đoạn rất lợi hại.
Nhưng mà ông ta bỗng dưng nghĩ tới câu nói cuối cùng của Lục Trần,
trong lòng ông ta lập tức bị chấn động.
“Cậu, cậu Lục đến từ Du Châu sao? Nghe khẩu âm của cậu giống như là
ở Thủ Đô?”
Hoa Luân có chút không dám tin nhìn chằm chằm vào Lục Trần.
Du Châu có bốn đại gia tộc, tất nhiên ông ta biết rõ cả.
Nhưng nếu nói về người giàu có nhất ở Du Châu, vậy chắc chắn phải là
ông chủ của Khoa học công nghệ Di Kỳ rồi.
Từ sau khi bọn họ phát minh ra động cơ hàng không DK-01 và máy bay
chiến đấu đời 6.0 Hủy diệt - 100, thì toàn bộ thế giới không ai không biết tới
viện khoa học công nghệ này.
Thậm chí còn có người so sánh nó với hai ông trùm nghiên cứu khoa học
vô cùng lớn mạnh của đế quốc M và NASA.
Có người từng điều tra ông chủ của Công nghệ Di Kỳ, nghe nói nếu như
Công nghệ Di Kỳ của anh được đưa lên thị trường, thì giá cổ phiếu chắc chắn
phải trên trăm tỷ đô la.
Đương nhiên bọn họ sẽ không đưa ra thị trường, tài sản cá nhân của ông
chủ Khoa học công nghệ Di Kỳ chắc hẳn cũng phải lên tới tầm trăm tỷ nhân
dân tệ trở lên.
Nếu không, sao cậu ta dám bỏ ra năm mươi tỷ để đầu tư vào viện khoa
học công nghệ.
Cậu ta có thật là ông chủ của Khoa học công nghệ Di Kỳ không?
Trong lòng Hoa Luân vừa nghi ngờ lại vừa kinh ngạc không thôi.
“Tôi vốn là người Thủ Đô, nhưng tôi sống ở Du Châu đã hơn mười năm
rồi.” Lục Trần thản nhiên nói.
“Có lẽ tôi có chút mạo muội, nhưng mà theo như tôi được biết, người giàu
có chân chính ở Du Châu thì chỉ có duy nhất mình ông chủ Khoa học công
nghệ Di Kỳ thôi, đây là truyện mà ai cũng biết.” Hoa Luân cười lúng túng,
ông ta nhìn Lục Trần với vẻ thăm dò.
“Đúng thế, tôi chính là ông chủ Khoa học công nghệ Di Kỳ, Lục Trần, đây
cũng đâu phải là bí mật gì.” Lục Trần cười nhạt nói, trong mắt anh không có
khí thế vương giả, thậm chí giọng điệu của anh cũng rất bình thản.
Nhưng điều này lại khiến cho Hoa Luân thầm run rẩy trong lòng.
Nếu ông chủ Khoa học công nghệ Di Kỳ chỉ đơn giản là người có tiền bình
thường thôi, thì cũng không có gì phải nói.
Nhưng nghe nói tất cả các phương diện làm ăn của cậu ta đều có quan
hệ hợp tác cùng quân đội, thế nên quân đội vì bảo vệ Khoa học công nghệ Di
Kỳ, nên đã cử năm ngàn binh sĩ đóng quân ở bên cạnh viện Khoa học công
nghệ, đây hoàn toàn là đãi ngộ của nhà chế tạo vũ khí hạng nặng cho quốc
gia.
Từ đó có thể thấy bối cảnh to lớn sau lưng của cậu ta thật sự đã vượt xa
tài sản của anh rồi.
Bối cảnh thâm sâu như vậy, khó trách người ta dám nói nhà họ Thành
chẳng là cái thá gì hết.
“Hóa ra là tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Lục đến đấu giá công ty
chúng tôi, thật sự khiến cho công ty của kẻ hèn này cảm thấy vinh dự mà.”
Hoa Luân cảm thán một tiếng. Ông ta đâu còn dám kêu người ta là cậu Lục
nữa, nên đã vội vàng sửa lại xưng hô.
“Ông tìm tôi là có việc gì sao?” Lục Trần chủ động mở chủ đề.
“Không có không có, tôi chỉ muốn nhắc nhở tổng giám đốc Lục một tiếng
thôi, có thể nhà họ Thành sẽ nhằm vào cậu.” Hoa Luân cười xấu hổ, ban đầu
ông ấy muốn lừa gạt Lục Trần một khoản, sau đó giúp Lục Trần hòa giải với
nhà họ Thành.
Nhưng lúc này, ông ta mới nhận ra ý tưởng trước đó của mình to gan cỡ
nào, ngu xuẩn cỡ nào.
“Nếu ông rảnh thì đi điều tra giúp tôi một chuyện đi, điều tra được rồi thì
ông sẽ nhận được không ít lợi ích đâu.” Lục Trần nói.
“Tổng giám đốc Lục cứ nói, có thể giúp đỡ cậu là vinh dự của kẻ hèn này.”
Đôi mắt Hoa Luân sáng lên.
Hai năm nay tình trạng của công ty ông ta đã tới giai đoạn bão hòa, nếu
ông ta thật sự có thể trợ giúp Lục Trần, giúp anh một vài chuyện bất kỳ, thì
ông ta lại có thể bắt đầu hồi sinh tập đoàn đang có vẻ ảm đạm này của ông ta
một lần nữa rồi.
“Vòng tay mà Thành Toàn vừa mới đấu giá được kia, là do ai mang đến
cho các ông? Hoặc là từ đâu mà ông có được cái vòng tay đó?”
“Ông không cần phải nghi ngờ tôi, tôi có thể nói rõ cho ông biết, vòng tay
đó là của một người bạn cũ của tôi, tôi chỉ muốn tìm ông ấy mà thôi.”
“Tất nhiên nếu như đối phương rất mạnh, thì ông có thể lập tức nói cho tôi
biết, nếu như không bảo vệ được công ty của ông, thì coi như Lục Trần tôi đã
thua.”
“Chuyện này chắc chắn tôi phải biết được rõ ràng, bất cứ kẻ nào cũng
không ngăn cản được tôi.”
Lục Trần nhìn Hoa Luân, anh không cưỡng ép cũng không dụ dỗ.
Nhưng anh đã nói tới mức này, anh tin chỉ cần Hoa Luân không ngốc, thì
ông ta sẽ không đối nghịch với anh.
Mặc dù trong lòng của anh có hơi nghi ngờ là nhà họ Tiêu, nhưng anh
không có chứng cứ, cũng không biết quá rõ về gia tộc ẩn thế.
Cũng có khả năng là ông Vân đã động phải một số gia tộc ẩn thế vô cùng
lợi hại.
Quan trọng nhất là cho dù là nhà họTiêu, anh cũng không có manh mối
nào cả, anh hoàn toàn không biết bất kỳ nội tình nào của nhà họ Tiêu.
Vì vậy anh nhất định phải bắt lấy manh mối này để điều tra ra.
Bởi vì điều này liên quan đến danh dự của công ty, nên Hoa Luân lập tức
trầm mặc.
Đối với đồ khách hàng ký gửi và tư liệu của khách hàng đấu giá, bọn họ
đều phải tiến hành cam đoan giữ bí mật.
Nếu như bọn họ để lộ tư liệu của khách hàng, chẳng những có lỗi với
khách hàng, còn vi phạm quy định của pháp luật nữa.
“Trước mắt Khoa học công nghệ Di Kỳ của tôi vẫn chưa cho ra mắt ba
hạng mục kỹ thuật có trình độ cao nhất, tôi có thể cho tập đoàn Viễn Châu
của ông đại diện một trong ba hạng mục đó, tốt nhất ông nên nghĩ cho kỹ,
nghĩ kỹ rồi thì nói cho tôi biết, tôi sẽ ở Đại Lý vài hôm nữa.” Lục Trần nói xong
thì đặt danh thiếp lên bàn trà, sau đó dẫn người nhà rời đi.
Tuy rằng anh rất lo lắng chuyện của ông Vân, nhưng anh biết có vài
chuyện không phải cứ gấp gáp là lập tức xong được.
Mấy hôm nay cứ ở bên cạnh người nhà thật vui vẻ, qua mấy hôm nữa lại
từ từ giải quyết chuyện này.
Nếu như đến lúc đó Hoa Luân còn không biết điều, thì anh cũng chỉ còn
cách dùng thủ đoạn cứng rắn thôi.