“Tư lệnh, bang Shan tuyên chuyến rồi, thời gian là sáng mai." Sĩ quan dân
sự nhìn tài liệu rồi ngẩng đầu lên nhìn Lục Trần ngồi trên vị trí tư lệnh.
“Ừ, cậu truyền xuống dưới, bảo tất cả mọi người bắt đầu từ lúc này bước
vào trạng thái chuẩn bị toàn diện. Đúng rồi, bảo Tiêu Chiến, Đỗ Phi và Sử
Tiến tới gặp tôi.” Lục Trần gật đầu. Binh bất yếm trá mà, tuy thời gian bang
Shan tuyên chiến là sáng mai, nhưng có khi lúc này họ đã xuất phát rồi.
Giống việc trước đây bọn họ tập kích Lưu Thường Sơn vào ban đêm vậy,
ai nói rõ được.
Hơn mười phút sau, ba người Đỗ Phi lần lượt đến trung tâm chỉ huy. Lúc
này Lục Trần đang đứng xem bản đồ.
“Mọi người đến rồi à.” Lục Trần quay đầu nhìn ba người sau đó nói với Sử
Tiến: “Nếu bang Shan xuất quân thì có lẽ sẽ đi từ một trong ba con đường
này, vậy nên bắt đầu từ bây giờ, không quân của cậu phải giám sát ba khu
vực này 24 giờ."
Lục Trần chỉ về phía bản đồ bang Shan và phân tích cho Sử Tiến xem.
Lô máy bay chiến đấu và máy bay trực thăng Lục Trần mua về đều được
trang bị hệ thống rada điện tử tân tiến, đủ để giám sát bao quát bản đồ của cả
Myanmar.
“Vâng!” Sử Tiến hành quân lễ, dõng dạc trả lời.
“Có phải chúng ta có thể lái xe tăng và xe bọc thép đến Laukkaing trước
không?” Tiêu Chiến hỏi.
Laukkaing là nơi cách Kokang hơn một trăm cây số, là con đường quân
đội bang Shan bắt buộc phải đi qua để vào Kokang.
Cố gắng hết sức đặt chiến trường ở ngoài Kokang là yêu cầu đặc biệt của
Lục Trần.
Tuy Kokang là một đặc khu của bang Shan nhưng cũng là một khu vực
hết sức đặc biệt.
Là khu vực giáp giới của Hoa Hạ và Myanmar.
Nơi này về cơ bản đã bị Hoa Hạ hóa, không nộp bất cứ khoản thuế nào
cho bang Shan và chính phủ Myanmar, tiền tiêu cũng là nhân dân tệ. Lục
Trần có một ước mơ, chính là mãi mãi tách Kokang ra khỏi Myanmar.
Cho nên anh không muốn để khói lửa chiến tranh đến với vùng đất này.
Lục Trần tin rằng anh vẫn có cơ hội thực hiện nguyện vọng này.
Từ việc thủ trưởng bán rất nhiều vũ khí tiên tiến với giá vô cùng rẻ cho
Lục Trần, có thể đoán được là bọn họ ủng hộ Lục Trần gầy dựng sự nghiệp
bên này.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Lục Trần không sợ Naypyidaw.
Lục Trần gật đầu sau đó lại lắc đầu.
“Suýt nữa thì quên mất nhà họ Lam rồi, hai hôm nay nhà họ có tình hình
gì không?” Lục Trần nhìn Đỗ Phi.
Lục Trần không quan tâm đến bang Shan, điều anh lo lắng là mấy trăm võ
sĩ của nhà họ Lam, không giải quyết mấy trăm võ sĩ đó thì trong lòng anh luôn
thấy bất an.
"Tôi vừa nhận được tin là họ đã tăng số lượng người lên đến con số năm
trăm, hơn nữa còn có được một lô trang bị vũ khí từ bang Shan, số lượng cụ
thể tôi không rõ lắm, nhưng tôi thấy có lẽ là dùng để trang bị cho năm trăm võ
sĩ kia.” Đỗ Phi nói.
“Ừ, không được để bọn họ tạo thành thế gọng kìm, phải chủ động tấn
công, giải quyết một bên rồi tính.” Lục Trần trầm ngâm nói.
Lực chiến của năm trăm võ sĩ đã được trang bị quá mạnh mẽ, xe tăng và
xe bọc thép đều quá gồ ghề, không chắc có thể ngăn cản được đòn đánh của
bọn họ.
Cách tốt nhất là đánh kết hợp từ không trung và mặt đất.
Đương nhiên phải dụ bọn họ vào một vị trí địa lý đặc thù mới được.
"Vậy ý của cậu là khai chiến với nhà họ Lam trước đúng không?" Đỗ Phi hỏi.
"Nhà họ Lam ẩn thân ở khu vực thành thị của Kokang, chúng ta không thể
khai chiến ở khu vực thành thị được nếu không chắc chắn sẽ có bách tính vô
tội bị vạ lây, trừ phi có thể dẫn dụ bọn họ ra ngoài. Nhưng như thế rất nguy
hiểm, phải khiến bọn họ chủ động tấn công. Nếu chúng ta đánh tan bang
Shan trước thì thời gian này bang Shan sẽ không thể đến khiêu khích chúng
ta nữa, tiếp đó sau khi chúng ta về giải quyết xong nhà họ Lam, lại đi giải
quyết bang Shan." Lục Trần phân tích.
"Tấn công không quân à?" Tiêu Chiến hỏi.
"Đúng, hôm nay cho không quân tới tấn công bang Shan. Các cậu qua
đây xem."
Lục Trần chỉ vài điểm đánh dấu đỏ trên bản đồ rồi nói: "Chỗ này là nhà
máy quân giới của bọn chúng, đây là kho lương thực, đây là quân doanh đầu
tiên, chỗ này là quân doanh thứ hai, đây là sở chỉ huy, còn đây là kho vũ khí.
Sử Tiến, từ giờ đến tối còn năm tiếng đồng hồ nữa, cậu nhất định phải phá
hủy mấy chỗ này hết cho tôi."
"Rõ!" Sử Tiến hành lễ một cách kiên định.
"Ừ, đi đi. Bây giờ cho các cậu đi chuẩn bị, một tiếng sau đội không quân
buộc phải xuất phát." Lục Trần gật đầu dặn.
"Rõ!"
Sử Tiến nhận lệnh xong thì lập tức ra ngoài.
"Bọn tôi thì sao?" Tiêu Chiến và Đỗ Phi đều nhìn Lục Trần, hai bọn họ đều
cảm thấy có lẽ bọn họ sẽ trở thành khách khoanh tay đứng xem trận chiến
này mất.
"Các cậu á?" Lục Trần quay đầu lại rồi cười nói: "Chuẩn bị nghên chiến
nhà họ Lam đi."
Trong lòng anh có dự cảm rằng muộn nhất thì hôm nay hoặc tối nay nhà
họ Lam sẽ có hành động.
...
Cách nửa tháng sau, cuối cùng bang Shan cũng đã tuyên chiến với Điện
Sát Thần.
Trận chiến này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trên khắp nước
Myanmar, có lẽ do tâm lý bài ngoại nên mọi người đều mong mỏi bang Shan
có thể khiến Điện Sát Thần bị thiệt hại nghiêm trọng, thậm chí diệt luôn Điện
Sát Thần thì càng tốt.
Vì thế, sáu cánh quân phiệt lớn khác cũng đã lập tức gửi thư trợ uy cho
bang Shan khi bang Shan tuyên chiến với điện Sát Thần.
Thậm chí Naypyidaw còn chuẩn bị mở lại cuộc đàm phán hòa bình đã trì
hoãn lâu nay với bang Shan.
Đây là việc hai khu vực đều rất mong mỏi.
Tuy mọi người đều biết một hai cuộc đàm phán hòa bình không thay đổi
được phân tranh nhiều năm giữa hai khu vực nhưng chí ít đây là một tín hiệu
đáng để hi vọng, là một tín hiệu tốt.
Bang Shan cũng có hồi âm tích cực, tuyên bố trong vòng mười ngày sẽ
diệt sạch Điện Sát Thần, thu lại thuế khu vực Kokang.
Binh lực của bang Shan lên tới mười bảy nghìn, còn điện Sát Thần
Kokang chỉ có chưa đến sáu nghìn binh, không ai tin bang Shan toàn lực vây
quét mà Điện Sát Thần có thể chống cự được quá mười ngày.
"Bố, con vừa nghe nói cuối cùng bang Shan cũng đã tuyên chiến với Điện
Sát Thần rồi, sáng mai khai chiến." Trong một nhà dân ở Đương Dương, Lưu
Tử Tín nói với Lưu Thường Sơn.
Lục Trần không hề giết nhà Lưu Thường Sơn, sau khi anh hoàn toàn
khống chế được quân đội của hắn thì đã thả cả nhà hắn đi.
Lưu Thường Sơn không có tiền tài và quân đội thì chỉ có thể sống một
cuộc sống của người thường thôi.
"Bang Shan lực lượng lớn mạnh, tốt nhất là giết thằng nhãi đó luôn đi."
Lưu Thường Sơn hứng khởi nói.
Sau khi quân đội của Lưu Thường Sơn bị Điện Sát Thần khống chế, hắn
hận không thể băm vằm Lục Trần thành nghìn mảnh. Cho dù Lục Trần không
giết cả nhà hắn nhưng lửa hận trong lòng hắn vẫn chẳng hề lụi chút nào.
Đương nhiên, Lưu Thường Sơn còn hoang tưởng có thể chiêu binh mãi
mã, có một ngày có thể ngóc đầu dậy, tìm Lục Trần trả thù.
"Bố, hay là chúng ta tới thủ phủ bang Shan, đợi sau khi bọn họ diệt Điện
Sát Thần xong thì đi tìm tư lệnh Kha Đan, xem thử ông ta có thể nể tình ngày
trước cho chúng ta ít binh mã hay không." Lưu Tử Tín đề nghị.
"Ừ, bây giờ đi luôn." Mắt Lưu Thường Sơn sáng lên, cảm thấy con trai nói
có lý quá. Nếu Kha Đan có thể cho hắn ít binh mã thì hắn có lòng tin dần dần
gầy dựng đội ngũ lớn mạnh.