Hơn mười ngày tiếp theo, Lục Trần vẫn ở lại Myanmar. Kể từ lúc anh hạ
bệ được Lưu Thường Sơn, đám quân phiệt của toàn bộ Myanmar đều trở
nên yên tĩnh đến kỳ lạ, điều này thật không bình thường chút nào.
Lục Trần cảm thấy chắc chắn sẽ xảy ra những sự kiện lớn nhằm chống lại
anh trong khoảng thời gian sắp tới.
Vì vậy anh đã ở lại và không ngừng đốc thúc việc huấn luyện.
Hiện giờ, đội quân của anh đã đào tạo được hơn một trăm phi công, trong
đó có những người chuyên về lái máy bay chiến đấu, cũng có những người
điều khiển máy bay trực thăng phục vụ mục đích quân sự. Tuy rằng họ đều
chỉ là những người mới bắt đầu, nhưng Lục Trần tin rằng không bao lâu nữa,
họ chắc chắn sẽ trở thành lực lượng trung kiên của anh.
Quân đội xe tăng lục quân thì khỏi phải bàn, hiện giờ đã huấn luyện được
bốn đội hình chính, lần lượt là đội A với một nghìn xe tăng, đội B một nghìn xe
tăng, đội A một nghìn thiết giáp, đội B một nghìn thiết giáp.
Hai nghìn binh sĩ còn lại hoặc là làm công tác hậu cần, hoặc là dự bị.
Vào thời điểm trận chiến bắt đầu, về cơ bản chỉ có bốn nghìn quân chủ
lực với hơn một trăm lính không quân.
“Thưa tư lệnh, phó tư lệnh Ngô Uy của bang Shan cần gặp.” Sĩ quan dân
sự cầm một chiếc điện thoại không dây đến bên cạnh Lục Trần.
Lúc này Lục Trần đang đốc thúc huấn luyện trên quảng trường.
Nửa tháng trước kể từ sau khi giết chết Lưu Thường Sơn, Lục Trần đã tự
phong là tổng tư lệnh của Điện Sát Thần, trong khi Đỗ Phi và Tiêu Chiến lần
lượt là tả và hữu tướng quân, Sử Tiến là thiếu tướng của lực lượng không
quân.
Trông vậy kể ra cũng ra dáng phết đấy.
Lục Trần làm như vậy cũng là vì muốn để cho cấp dưới có không gian
được thăng chức, nâng cao sự tích cực của mọi người.
“Ông ta nói được tiếng Hán chứ?” Lục Trần hỏi.
Sĩ quan dân sự gật đầu.
Lục Trần đón lấy điện thoại và nói: “Lục Trần của Điện Sát Thần đây.”
“Lục tư lệnh, tôi là Ngô Uy phó tư lệnh của bang Shan, không biết Trần tư
lệnh có rảnh để nói truyện một chút không.” Phía bên Ngô Uy hỏi một cách
đầy nhẫn nại.
“Được thôi, không biết là Ngô tư lệnh có chuyện gì muốn nói với tôi.” Lục
Trần nói.
“Lục tư lệnh, trước đây khi Hắc Long còn nắm quyền kiểm soát Hắc Long
Hội thì Hắc Long Hội trực thuộc bang Shan chúng tôi. Không biết Lục tư lệnh
có biết chuyện này hay không?” Ngô Uy hỏi.
“Không biết, hơn nữa bây giờ cũng không còn Hắc Long Hội nữa, mà chỉ
có Điện Sát Thần thôi.” Lục Trần nói với đôi mắt để lộ ra một điệu cười khinh
bỉ, bẵng đi nửa tháng trời, cuối cùng thì các người cũng định ra tay rồi sao?
“À, tôi biết chứ, nhưng Điện Sát Thần của anh cũng bắt nguồn từ Hắc
Long Hội mà, phải không?” Ngô Uy nhắc nhở.
“Ngô tư lệnh muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, con người tôi không thích
vòng vo, cứ thẳng thắn với nhau không phải tốt hơn sao.” Lục Trần hài hước
nói.
Phía Ngô Uy trầm xuống một chút rồi mới nói tiếp: “Được rồi, thế thì tôi sẽ
nói thẳng. Ý của chúng tôi rất đơn giản, nếu như Lục tư lệnh đã tiếp quản Hắc
Long Hội thì anh cũng phải thực hiện thỏa thuận trước đó mà Hắc Long Hội
đã ký kết với chúng tôi, nếu không sẽ có thể sẽ dẫn đến chiến tranh giữa hai
bên.”
“Nói như vậy có nghĩa là nếu như tôi không thực hiện điều đó thì bang
Shan sẽ đánh tôi phải không?” Lục Trần nhướn mày, giọng nói mang chút
châm chọc.
“Lục tư lệnh, anh có thể suy nghĩ cho kỹ càng, anh chẳng qua cũng chỉ có
năm sáu nghìn người, còn chúng tôi có những mười lăm nghìn người, gấp ba
lần của anh đó.” Ngô Uy đe dọa luôn.
“Tôi nhớ rằng nửa tháng trước Lưu Thường Sơn có bốn nghìn người, còn
tôi chỉ có hai nghìn người. Sau đó anh ta cũng nghĩ rằng anh ta có thể dễ
dàng nghiền nát tôi, kết quả là, quân đội của tôi đã lớn mạnh lên thành sáu
nghìn người.” Lục Trần nói nhẹ nhàng.
Ngô Uy ở phía đối diện cười nói: “Lục tư lệnh, anh lại thực sự muốn đem
chúng tôi ra so sánh với Lưu Thường Sơn à?”
“Tôi chỉ là đang lấy ví dụ vậy thôi, tất nhiên, Ngô tư lệnh không cần phải
nghĩ nhiều. Có điều tôi có thể nói với anh một cách chắc chắn rằng, Điện Sát
Thần của tôi chỉ xem xét đến đối tác, còn những thứ khác thì không cần nói
làm gì nữa.” Lục Trần nói xong liền cúp máy.
Thấy anh cúp máy, sĩ quan dân sự liền vội vàng chạy tới, đón lấy chiếc
điện thoại từ trong tay Lục Trần.
Lúc này Đỗ Phi cũng đi tới và nói: “Hôm nay tôi đã đi lượn một vòng
quanh Kokang và phát hiện ra có không ít võ sĩ đã đến Kokang. Tôi cảm thấy
hơi lạ liền phái người điều tra. Kokang nhỏ bé như vậy mà mấy ngày gần đây
lại có hàng trăm võ sĩ không rõ thân phận lui đến, họ đều là người trong nước
tới đây.”
“Hàng trăm võ sĩ?” Lục Trần nhướn mày, trong đời thường thì lấy đâu ra
nhiều võ sĩ như vậy, chắc chắn là gia tộc ẩn thế kia đã bắt đầu hành động rồi.
Lẽ nào Lam gia đã tìm đến Myanmar rồi sao?
Lục Trần cảm thấy rất có khả năng là Lam gia muốn đến đây để trả thù
anh, nhưng lại phát hiện ra trong tay anh có nhiều quân đội như vậy, nên sau
đó mới kêu các võ sĩ của cả gia tộc đến.
“Ừ, hơn nữa đa phần trên người họ đều có súng lục, những người này rất
có khả năng muốn nhắm vào chúng ta.” Đỗ Phi gật đầu.
“Lẽ nào họ đã liên thủ với bang Shan rồi?” Lục Trần hơi sững sờ, nghĩ
đến cuộc điện thoại mà Ngô Uy của bang Shan vừa gọi đến, đồng thời liên
tưởng đến những gì Đỗ Phi vừa nói, anh cảm thấy rất có khả năng này.
“Cậu quen họ à?” Đỗ Phi kinh ngạc nhìn Lục Trần.
“Ừ, nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc họ là người của gia tộc ẩn thế
Lam gia.” Lục Trần nói.
“Mẹ kiếp, may mà bây giờ chúng ta có một đội quân, nếu không thì cậu
đúng là ngàn cân treo sợi tóc.” Đỗ Phi nói thầm.
Trước đây Lục Trần không nghĩ rằng gia tộc ẩn thế có gì to tát, thế nhưng
hôm nay khi thấy một gia tộc ẩn thế lại có hàng trăm võ sĩ như vậy, hơn nữa
thực lực của những võ sĩ đó cũng không hề yếu, anh mới biết rằng gia tộc ẩn
thế đó biến thái đến như thế nào.
Lục Trần cười và nói: “Chuẩn bị chiến đấu đi, đám người của gia tộc đó
chắc chắn đã hợp tác với bang Shan rồi. Trận này có lẽ khó đánh đây.”
Nếu như không có Lam gia thì Lục Trần thực sự không thèm coi bang
Shan ra gì.
Bang Shan với mười lăm nghìn quân, đúng là gấp đôi người của anh,
nhưng trước vũ khí tuyệt đối, cho dù có thêm mười lăm nghìn người nữa thì
cũng không đủ cho họ để nghiền nát Điện Sát Thần.
Nhưng bây giờ lại có thêm Lam gia nữa nên tình hình chiến sự cũng hơi
khó nói. Nếu như Lam gia có người nào có sức mạnh còn vượt qua cả anh thì
rất có khả năng họ sẽ có thể tiến hành hành động chặn đầu trong đội quân
hùng hậu của anh.
Có điều Lục Trần cũng không quá để tâm đến điều đó. Nếu như đúng là
Lam Gia có kẻ bá đạo như vậy thì anh cũng đã có cách ứng phó.
Chỉ là những binh lính của anh đều đã được huấn luyện một cách có hệ
thống, về cơ bản anh đã phải tốn cả đống tiền đối với mỗi người lính đó. Nếu
như có quá nhiều cái chết thì cũng thật đáng tiếc.
“Ừ, dù sao thì sau nửa tháng dưới sự huấn luyện khắc nghiệt thì sức
mạnh chiến đấu của quân chủ lực đã được cải thiện rất nhiều so với trước
đây. Trong trận chiến này, chúng ta nhất định sẽ làm chấn động cả cái đất
nước Myanmar này.” Đỗ Phi nói với vẻ không lưu tâm lắm.
Cậu ấy vẫn chưa biết sức công kích của những võ sĩ kia đối với quân đội
của mình nên không nghĩ nhiều như Lục Trần.
“Vậy cậu hãy thông báo cho tất cả các chỉ huy tiểu đoàn đến để họp bàn
đi. Trận chiến này có lẽ sắp nổ ra rồi, nói không chừng chỉ trong hai ngày tới
thôi.” Lục Trần gật đầu, sau đó đi về phía khu vực văn phòng.
Anh chưa từng nghĩ về việc sẽ phát triển Điện Sát Thần thành loại quân
phiệt với quy mô lớn gì cả.
Nhưng nếu như đám quân phiệt Myanma này thích tìm anh gây chuyện
thì anh cũng không ngại tạo ra một nhánh quân phiệt khiến toàn bộ Myanmar
phải khiếp sợ.
Biệt thự Hắc Long lúc trước đã được chuyển đổi hoàn toàn thành phòng
chỉ huy tác chiến. Có điều đây cũng chỉ là tạm thời thôi, Lục Trần chuẩn bị đợi
tình hình ổn định thì sẽ đầu tư thêm một số tiền để mở rộng thành doanh trại
quân đội.
Đến phòng chỉ huy, Lục Trần liền tựa vào ghế, vừa hút thuốc vừa đợi mọi
người đến để bắt đầu cuộc họp.