“Tổng giám đốc Lục, Địch Diệu Huy và Hạ Thụ bị giết ở sân bay cậu có biết
chưa?”
Vừa gác máy với Đỗ Phi xong, Hứa Tả Quân đã gọi sang cho Lục Trần.
“Ừ, Đỗ Phi vừa mới nói tôi biết, hung thủ đã bắt được chưa?” Lục Trần nói.
“Vẫn chưa, hung thủ là kẻ lão luyện, lúc bọn chúng rời khỏi sân bay, tất cả
camera ở xung quanh đều đã bị phá hỏng. Hơn nữa, theo tôi đoán, nếu bọn
họ không phải là sát thủ chuyên nghiệp thì cũng là quân nhân xuất ngũ, bằng
không sẽ không thể có năng lực phản trinh sát mạnh như vậy.” Hứa Tả Quân
phân tích.
“Ừm, ông Hứa, ông gọi điện cho tôi có phải là vì đã nhìn thấy những bức ảnh
trên mạng kia không?” Lục Trần biết chắc chắn là vì Hứa Tả Quân nhìn thấy
bức ảnh anh từng gặp mặt hai người đó ở khách sạn Du Châu nên ông ta
mới gọi điện thoại cho anh.
“Phải. Nhưng Lục tổng hiểu lầm rồi, loại mánh khóe cỏn con đó chắc chắn là
có người cố ý giá họa cho cậu. Tôi còn chưa nói gì, người bên dưới đều biết
là có người giá họa cho cậu rồi, bởi vì nó quá rõ ràng. Tôi gọi điện thoại cho
cậu là muốn hỏi xem gần đây, ngoài ba gia tộc lớn thì cậu còn kết thù với ai
nữa không?” Hứa Tả Quân cười mà giải thích.
Ông ta là nói thật, cả Cục Cảnh sát của ông ta đều không hề hoài nghi Lục
Trần. Ông ta gọi điện thoại cho Lục Trần chỉ là muốn xem xem có thể lấy
được manh mối quan trọng gì từ Lục Trần hay không.
Dù sao thân phận của Địch Diệu Huy và Hạ Thụ có chút đặc biệt, cả hai đều
là doanh nhân nổi tiếng ở Trung Hải, lại chết ở Du Châu bọn họ thì cảnh sát
bọn họ nhất định phải mau chóng phá được án.
“Tôi cũng rất buồn bực. Lúc Đỗ Phi hỏi tôi, tôi cũng không nhớ ra là ai! Tôi
nói thật với ông cái này, ngoài ba gia tộc lớn, tôi chỉ từng có mâu thuẫn với
nhà họ Vương ở Du Châu nhưng nhà họ Vương chắc chắn không dám nhằm
vào tôi. Còn ba gia tộc lớn, tôi cảm thấy bọn họ ắt sẽ không làm loại chuyện
bỏ công tốn sức mà không được lợi gì như thế này. Chẳng qua cũng không
thể khẳng định chắc chắn, có lẽ là nhà nào đó luẩn quẩn trong lòng cũng
nên.” Lục Trần phân tích.
“Đúng rồi, tôi còn xích mích với một số người. Tôi không biết họ có phải là
người ở thủ đô hay không nhưng tôi cảm thấy nếu bọn họ muốn nhằm vào
tôi, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.” Lục Trần đang nói đến nhà họ Tiêu. Tin
tức anh giết Tiêu Biệt Tình chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến tai
nhà họ Tiêu, đến lúc đó ắt hẳn nhà họ Tiêu sẽ tìm anh trả thù.
Nhà họ Tiêu rất ít khi quan tâm đến chuyện thế tục, Lục Trần nghĩ bọn họ tạm
thời vẫn chưa biết Tiêu Biệt Tình đã chết.
“Đối phương là ai?” Hứa Tả Quân hỏi.
“Cục trưởng Hứa, tôi chỉ có thể nói là có một số người, một số gia tộc rất ít khi
xuất hiện, cho dù các ông có biết cũng không tra ra được gì. Bởi vì bọn họ
không có bất kì tài liệu thông tin nào.” Lục Trần không nói đến chuyện của gia
tộc ẩn thế, anh cũng không biết nói rồi Hứa Tả Quân có hiểu hay không.
“Được rồi, tôi biết rồi! Tổng giám đốc Lục, thật ngại quá, làm lỡ mất nhiều thời
gian của cậu như vậy.” Hứa Tả Quân đã biết được tương đối, chuẩn bị cúp
điện thoại.
“Cục trưởng Hứa khách sáo rồi, phối hợp với các ông phá án là nghĩa vụ của
mỗi công dân. Ông yên tâm, khi nào bên tôi có tin tức, chắc chắn tôi sẽ thông
báo cho ông trong thời gian sớm nhất.” Lục Trần cười nói.
“Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Lục quá rồi.” Hứa Tả Quân nói.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Trần lại nhíu mày.
“Không lẽ là cô ta?”
“Cô ta làm như vậy thì được lợi gì?”
Lục Trần vừa xào thức ăn vừa suy nghĩ. Cuối cùng anh cũng đã nghĩ ra rồi,
chuyện này rất có khả năng là do Lam Linh làm.
Bởi vì hôm nay gặp phải sát thủ khi đi ăn, Lam Linh đã biết ngay đám sát thủ
đó là do Địch Diệu Huy và Hạ Thụ thuê tới.
“Phải chăng cô ta sợ mình tiết lộ tin tức cô ta giết Địch Quân và Hạ Y nên dứt
khoát giết luôn Địch Diệu Huy và Hạ Thụ, sau đó giá họa cho mình?”
Lục Trần càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Hôm nay khi ăn cơm ở Phỉ Thúy 36, anh đã tiết lộ tin tức mình muốn đi tìm
hai người đó, thế là Lam Linh phái người tìm được hai người Địch Diệu Huy
trước, sau đó đặt bẫy, chụp ảnh anh gặp hai người họ.
“Chắc là vậy rồi.” Lục Trần âm thầm gật đầu.
“Thế lực của cô nàng này ở Du Châu không nhỏ, nhà họ Lam của cô ta chuẩn
bị có hành động ở Du Châu sao?” Lục Trần lẩm bẩm một mình.
Anh biết nhà họ Lam chuẩn bị mở một tiệm trang sức ở Du Châu, nhưng bao
nhiêu loại thủ đoạn của Lam Linh thế này khiến anh rất hoài nghi, nhà họ Lam
tuyệt đối không chỉ đơn giản là mở cửa hàng trang sức.
“Để tôi xem xem Lam Linh các người muốn làm gì trước.” Để không bứt dây
động rừng, Lục Trần quyết định không nói chuyện mình hoài nghi Lam Linh
cho Hứa Tả Quân biết.
Lục Trần tắt bếp, lấy điện thoại ra gọi cho Đỗ Phi.
“A Phi, giúp tôi điều tra Lam Linh xem thế lực của cô ta ở Du Châu lớn cỡ
nào.” Điện thoại vừa được kết nối, Lục Trần đã nói.
“Cậu nghi ngờ cô ta sao?” Đỗ Phi tò mò hỏi. Hôm nay công ty của Lục Trần
làm lễ khai trương, Lam Linh còn đến tặng quà, theo lý mà nói bọn họ nên là
bạn mới đúng chứ.
“Không phải nghi ngờ, chuyện này chắc chắn là do cô ta làm. Nhưng vì không
để bứt dây động rừng, trước tiên cậu đừng tiết lộ ra ngoài, để xem cô ta muốn
làm gì đã.” Lục Trần chắc chắn là tin tưởng Đỗ Phi tuyệt đối, không hề có ý
giấu anh.
“Được, tôi sẽ đi làm ngay.” Đỗ Phi gật đầu. Nếu Lục Trần đã xác định là Lam
Linh làm, vậy thì anh không đi điều tra chuyện đó nữa, mà điều người về điều
tra nội tình của Lam Linh.
“Để em xào cho, Kỳ Kỳ cũng đói rồi.” Lúc này Lâm Di Quân bước vào, thấy
Lục Trần đang nghe điện thoại thì nói.
Lục Trần cúp điện thoại của Đỗ Phi, nói: “Được rồi, chỉ còn hai món thôi, anh
sắp làm xong rồi.”
“Vâng, vậy em đi gọi mọi người sang ăn cơm.” Lâm Di Quân gật đầu. Tài nấu
nướng của cô không bằng Lục Trần, bình thường nếu Lục Trần muốn nấu thì
cô sẽ không giành.
Cả nhà Lâm Đại Hải cũng đã dọn đến biệt thự ở, mặc dù nơi bọn họ ở cũng
có thể nấu ăn được, nhưng lúc ăn cơm, hầu như họ đều sẽ ăn cùng nhau.
Lục Trần nhanh chóng nấu xong thức ăn. Anh bưng món ăn ra, Lâm Di Quân
đi xới cơm.
Lâm Di Giai đi làm ở siêu thị, phải hơn chín giờ mới tan làm, cho nên hiện tại
chỉ có Lâm Đại Hải và Vương Tuyết sang.
Lúc ăn cơm, Vương Tuyết hỏi: “Lục Trần, bác của cậu vừa gọi điện cho tôi,
ông ấy hỏi ngày mai cậu có thời gian không?”
Người bác của Lục Trần mà Vương Tuyết nhắc tới chính là Vương Khải.
“Có ạ, sao thế mẹ?” Lục Trần gật đầu.
“Lần trước không phải cậu đã đồng ý đầu tư cho công ty của con rể ông ấy
Hứa Kiệt sao? Hứa Kiệt đã viết xong bản kế hoạch, muốn mang tới cho cậu
xem trước.” Vương Tuyết nói.
Lục Trần gật đầu, anh nhớ ra rồi, lần trước, lúc dọn nhà, Vương Khải có tìm
anh mượn tiền cho Hứa Kiệt để giúp công ty của anh ta vượt qua giai đoạn
khó khăn nhưng lại bị anh từ chối. Anh đồng ý có thể đầu tư, nhưng Hứa Kiệt
phải làm một bản kế hoạch cho anh trước.
Lâu vậy rồi mà Hứa Kiệt không đến tìm anh, anh còn tưởng rằng Hứa Kiệt đã
từ bỏ.
“Mẹ cứ bảo bọn họ tới đây, mấy ngày tới, con đều có thời gian nhưng sau đó
con sẽ đi nước ngoài một chuyến.”
Tập đoàn đá thô Khai Thiên sắp khai trương, anh dự định sẽ cùng Đỗ Phi đi
Myanmar nhập khẩu đá thô.