Đợi hơn nửa năm, cuối cùng đã đến buổi lễ thành lập công ty khoa học công
nghệ Di Kỳ.
Hôm đó, tất cả các giới của Du Châu đều hào hứng quan tâm đến thời khắc
có thể thay đổi hướng đi nền kinh tế Du Châu.
Công ty khoa học công nghệ Di Kỳ đã gây tiếng vang rất lớn, buổi lễ thành lập
công ty không những được tuyên truyền rộng rãi trước 10 ngày, hơn nữa còn
mời được các bậc tinh anh của nhiều ngành nghề tới tham dự buổi lễ.
Nghe nói cắt băng khánh thành có Tạ Vĩ Hào, người đứng sau ông Khương
Trưởng Thanh, người đứng đầu Trần gia Trần Quang Hưng cùng các nhân
vật tai to mặt lớn ở Du Châu.
Công ty khoa học công nghệ Di Kỳ đã chuyển từ tòa nhà Quân Duyệt đến
viện khoa học công nghệ, sau này Lục Trần chuẩn bị đổi tên tòa nhà Quân
Duyệt thành tòa nhà Khai Thiên, chuyển tập đoàn đá quý Khai Thiên đến tòa
nhà Quân Duyệt.
“Nhắc nhở anh em hôm nay phải lên tinh thần, không được để xảy ra chút
sai sót nào.” Lục Trần đi tới bên cạnh Đỗ Phi rồi nói.
Tối hôm qua anh có dự cảm không tốt, đã đi bàn bạc với Đỗ Phi, anh cảm
thấy hôm nay có thể có người muốn giở trò, bảo Đỗ Phi gọi mấy người anh
em đến viện khoa học công nghệ làm nhân viên bảo vệ tạm thời.
Thật ra viện khoa học công nghệ đã tuyển 100 nhân viên bảo vệ rồi,
nhưng mọi người vẫn chưa va chạm thực tế nhiều, nên Lục Trần vẫn cảm
thấy không yên tâm, nếu có người lẻn được vào thì thật sự không ổn.
Hôm nay những nhân vật cốt cán có tiếng tăm của Du Châu cơ bản đều
đến viện khoa học công nghệ, nhất định không thể xảy ra chút sai sót nào.
“Yên tâm đi, tất cả các đường vào viện khoa học công nghệ đều có người
canh gác cả rồi.” Đỗ Phi nói.
Bỗng dưng lúc này, điện thoại của Lục Trần vang lên, anh lấy ra xem, là
Lưu Tử Tu gọi tới.
“Trần Thiếu gia, camera giám số 14 xuất hiện người đáng nghi, là một
thanh niên mặc áo đen đeo balo dáng dài, có khả năng cao là tay súng bắn
tỉa, đúng rồi, camera giám sát số 21 cũng xuất hiện tình hình như thế, bọn họ
đều đi về hướng sau núi.” Lưu Tử Tu nói.
Lưu Tử Tu là thần trộm, Lục Trần đã chiêu mộ anh ta, trước đây cho anh
ta đi theo Đỗ Phi, bây giờ để anh ta quản lý toàn bộ camera giám sát của viện
khoa học công nghệ.
Đây là một công việc quan trọng, cũng là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ
chính xác, chỉ cần có chút lơ là không để ý, thì rất dễ dàng xuất hiện sơ xuất.
“Ừ, cậu bảo bọn họ theo dõi chặt chẽ vào, có vấn đề gì lập tức thông báo.”
Lục Trần ngắt điện thoại, trong mắt xuất hiện một tầng sát khí, anh nói với
Đỗ Phi: “Khu vực camera giám sát số 14 và số 21 có vẻ có tay súng bắn tỉa,
hãy cố gắng bắt sống.”
Anh rất muốn xem xem, sau khi trải qua việc ba đại gia tộc phải quỳ gối,
còn ai dám đối đầu với anh.
Đương nhiên cũng có khả năng vẫn là ba đại gia tộc đó, có thể bọn họ
cảm thấy lần trước quá sức mất mặt, nên lần này chuẩn bị báo thù Lục Trần.
Nhưng cho dù là ai, chỉ cần để Lục Trần điều tra ra, Lục Trần chắc chắn sẽ
không dễ dàng buông tha cho bọn họ.
Khu vực camera giám sát số 14 và số 21 vừa đúng là hai bên trái phải của
khu văn phòng trong viện khoa học công nghệ, hai bên đều có một ngọn núi
nhỏ, trên đỉnh ngọn núi có thể nhìn thấy tình hình khu vực văn phòng, vừa
trong phạm vi của súng bắn tỉa.
Bởi vì viện khoa học công nghệ vẫn chưa xây dựng xong hoàn toàn, kiến
trúc xung quanh vẫn chưa bắt đầu khởi công xây dựng, vừa hay cung cấp vị
trí và tầm nhìn cho tay súng bắn tỉa.
Mặc dù hôm nay viện khoa học công nghệ mới khai trương, nhưng nửa
năm trước đã tuyển hơn 100 nhân viên nghiên cứu khoa học để tiến hành
nghiên cứu rồi.
Lô camera giám sát này chính là sản phẩm nghiên cứu mới nhất của các
nhà khoa học trong công ty, áp dụng kỹ thuật Namibia, trọng lượng không quá
10g, phạm vi giám sát gấp hơn 3 lần camera giám sát thông thường.
Đừng nói là người thường, cho dù có là dân chuyên nghiệp bị bám theo
sát nút cũng rất khó phát hiện sự tồn tại của nó.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao hai tay súng bắn tỉa bị rơi vào phạm vi của
camera giám sát mà không phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Đỗ Phi gọi Từ Kinh, một tngười có thực lực tương đương với mình, kêu
anh ta đến khu vực camera giám sát số 14 còn mình đi đến khu vực camera
số 21.
Trong thời gian này, hai người đều đã hiểu rõ cách bố trí của mỗi khu vực
lớn trong viện khoa học công nghệ, thậm chí tối hôm qua còn cùng Lục Trần
đi quan sát xung quanh một vòng.
Hai người không gọi bảo vệ đi cùng, đối phương là tay súng bắn tỉa, thế
nên năng lực quan sát nhạy bén chắc chắn cũng rất cao, gọi thêm vài người
đi cùng rất dễ bị bọn họ phát hiện ra.
Hơn nữa với bản lĩnh của hai người bọn họ, gọi thêm mấy người khác đi
cùng ngược lại càng thêm vướng chân.
Buổi lễ còn một tiếng nữa là bắt đầu, nhóm người Tạ Vĩ Hào đều đến cả
rồi, Lục Trần liếc qua vị trí của khu vực camera giám sát số 14 và số 21, sau
đó quay người đi tiếp đón nhóm người Tạ Vĩ Hào.
Anh tin tưởng với năng lực của Từ Kinh và Đỗ Phi, cho dù không bắt sống
được đối phương, nhưng muốn giết chết đối phương thì chắc chắn là chuyện
rất dễ dàng.
Hai người quả nhiên không làm Lục Trần thất vọng, 20 phút sau, Đỗ Phi
gọi điện thoại cho Lục Trần.
“Tôi đi nghe điện thoại.” Lục Trần thấy là Đỗ Phi gọi đến, thì cười nói xin lỗi
với nhóm người Tạ Vĩ Hào.
Bây giờ buổi lễ vẫn chưa bắt đầu, khách khứa cũng chỉ đi tham quan xung
quanh công ty, Lục Trần chỉ đi thăm quan cùng bọn họ chút thôi.
Sau khi Lục Trần đi khỏi, chỉ còn Vương Duy đưa bọn họ đi thăm quan,
còn Hứa Thư Đình thì giám sát các bộ phận chuẩn bị hoạt động cho buổi lễ
khai trương.
Lục Trần đến phòng bảo vệ thì nhìn thấy thanh niên mặc áo đen đã bị trói
trên đất, khóe miệng hai người đều rớm máu, rõ ràng trước đó đã bị ăn đòn
không ít.
“Hỏi được rồi, là hai người Địch Diệu Huy và Hạ Thụ của Trung Hải, lúc
cậu đến Trung Hải đã làm gì đắc tội với hai người bọn họ hả?” Đỗ Phi hiếu kỳ
nhìn về phía Lục Trần hỏi.
Lục Trần ngẩn người, sau đó bỗng dưng hiểu ra.Trước đó lúc đi đến Trung
Hải tham gia cuộc thi cược đá, Lam Linh đã giết Địch Quân và Hạ Y, không
ngờ hai nhà họ lại tưởng anh là hung thủ.
Đây đúng là rắc rối từ trên trời rơi xuống, anh phải chịu oan thay Lam Linh
rồi.
“Việc này là hiểu lầm, tôi chịu oan thay người khác, cậu sai người điều tra
giúp tôi, xem bọn họ còn ở Du Châu không? Tôi cần tìm bọn họ nói chuyện.”
Lục Trần nhất định không thể chịu tội oan thay Lam Linh được, hơn nữa
anh cũng không có thiện cảm với Lam Linh, cho dù có thiện cảm với Lam
Linh, không phải người anh giết thì anh không thể thừa nhận.
Không phải anh sợ Địch Diệu Huy và Hạ Thụ, mà đây là vấn đề nguyên
tắc.
“Ừ, vậy giải quyết hai người này như nào?” Đỗ Phi gật gật đầu hỏi.
Lục Trần trầm ngâm một lát rồi nói: “Giao cho cảnh sát đi, để họ từ từ điều
tra, chỉ cần có hai khẩu súng bắn tỉa này, tin rằng họ có thể điều tra ra thế lực
đứng đằng sau.”
Đỗ Phi ừ một tiếng rồi gọi tới vài người cao to lực lưỡng, dặn dò bọn họ
một lúc, rồi để họ lôi hai tên thanh niên ra ngoài.
“Vậy cậu đi làm việc đi, còn nửa tiếng nữa là bắt đầu rồi, tôi đưa bọn họ đi
kiểm tra tình hình các khu vực khác trước.” Đỗ Phi nói.
Lục Trần gật đầu rồi rời khỏi phòng bảo vệ.
Sau khi biết đối phương là ai, nỗi lo lắng trong lòng Lục Trần cũng biến
mất, hôm nay nếu xảy ra sơ xuất gì, thì chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng lớn
tới với công ty.
Giống như hai tên súng bắn tỉa đó, cho dù bọn họ định bắn chết ai, thì đều
gây ra ảnh hưởng lớn đối với danh tiếng và lợi ích của công ty Khoa học công
nghệ Di Kỳ, nếu như bắn chết đám người Tạ Vĩ Hào, thì sợ rằng công ty của
anh đừng mong tiếp tục mở cửa được nữa.