Sau khi đến câu lạc bộ Hoa Anh Đào, Lục Trần tự mình đi xuống tầng hầm
xem Châu Tuân Phi.
Sau một tuần bị giam dưới tầng hầm, Châu Tuân Phi bây giờ đã không còn
bộ dạng thanh niên trẻ trung sạch sẽ như lúc trước nữa.
Châu Tuân Phi lúc này râu ria bẩn thỉu, mặt mày kém sắc, có thể thấy trong
khoảng thời gian này ông ta đã bị Đỗ Phi hành hạ không ít.
"Lục Trần, mẹ mày, rốt cuộc mày muốn thế nào?" Nhìn thấy Lục Trần, Châu
Tuân Phi lập tức nhào tới.
Đã bị giam giữ một tuần, đã không được ăn ngon, lại còn thỉnh thoảng bị đánh
một trận. Châu Tuân Phi chưa bị điên, thì ông ta cũng coi như thần kinh vững
rồi.
"Mẹ mày, muốn chết à?" Lâm Thông thấy Châu Tuân Phi lao về phía trước,
thì vươn tay ra đấm một cái vào mặt Châu Tuân Phi.
Bịch!
Châu Tuân Phi làm sao đỡ nổi, lập tức bị Lâm Thông đấm một cái ngã lăn ra
đất, khóe miệng còn chảy cả máu.
"Sao, mới nhốt có một tuần đã chịu không nổi rồi à?" Lục Trần ngồi xuống,
nhìn Châu Tuân Phi một cách trêu tức.
"Rốt cuộc cậu muốn thế nào mới thả tôi đi?" Châu Tuân Phi hít một hơi thật
sâu, ông kiềm chế lại cơn giận trong lòng, rồi nhìn chằm chằm Lục Trần.
"Một tỷ, mua một cánh tay của ông và tính mạng của những người kia. Còn
nữa, sau này tất cả đá thô của nhà họ Châu mấy người chỉ được cung cấp
độc quyền cho tôi." Lục Trần thản nhiên nói.
Lúc trước, Lục Trần thật sự muốn chặt đứt một cánh tay của Châu Tuân Phi.
Nhưng mọi chuyện tiến triển đến hôm nay, thôi cũng coi như là gián tiếp cho
ông ta ta một cái ơn vậy.
Vì thế anh đã chuẩn bị thả cho Châu Tuân Phi một con đường sống.
Nhưng nhà họ Châu nhất định phải trả một cái giá thật đắt mới được.
"Tại sao cậu không đi cướp luôn đi?" Châu Tuân Phi tức giận nói. Ông bị
giam giữ mười ngày, không đòi Lục Trần bồi thường thiệt hại đã là tốt lắm rồi,
không ngờ tên Lục Trần lại vô sỉ đến mức đe dọa ông.
"Tôi chỉ cho ông thời gian một ngày, ngày mai là hết giờ. Ông hoặc là nhà họ
Châu của ông không thỏa mãn yêu cầu của tôi, tôi nhất định sẽ chặt bỏ cánh
tay phải của ông."
Lục Trần nói xong lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Lâm Thông rất thức thời, trả
điện thoại lại cho Châu Tuân Phi.
Châu Tuân Phi đợi tới khi Lục Trần và Lâm Thông đi khỏi mới nhặt điện thoại
lên, khởi động máy.
Vừa mở máy lên, ông lập tức nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Hầu như đều
là của bố mẹ và người nhà ông.
Ông gọi báo cho bố ông trước, sau đó mới nhắc đến tình cảnh hiện tại và yêu
cầu mà Lục Trần đã đưa ra.
"Con yên tâm, ngay bây giờ bố sẽ tìm Lục Trần để đàm phán. Trong hôm nay
con nhất định sẽ được thả ra." Châu Huấn Tài an ủi nói.
"Bố à, bố không cần đồng ý với cậu ta, thằng nhóc đó chỉ cố ý dọa dẫm chúng
ta thôi, con không tin cậu ta dám làm thật. Đúng rồi, bố báo cảnh sát trước đi,
chắc chắn cậu ta không dám đụng tới con nữa." Châu Tuân Phi nói.
"Tuân Phi, thằng nhóc đó chắc chắn là tên ác ma, con tốt nhất đừng khiêu
chiến giới hạn của cậu ta. Có điều con chưa biết, vừa mới đây người đứng
đầu của ba đại gia tộc nhà họ Trương, họ Tả và họ Lưu ở Du Châu đã phải
quỳ xuống trước mặt cậu ta ngay tại Quảng trường Nhân Dân. Ngay cả ba đại
gia tộc cũng phải quỳ, thì thế lực đến từ bên ngoài như chúng ta tốt nhất là
đừng khiêu khích cậu ta." Châu Huấn Tài cười khổ nói.
"Cái gì cơ? Sao có thể chứ?" Tâm trạng Châu Tuân Phi chấn động, ông hoàn
toàn không thể tin chuyện này là thật.
Một tuần trước, Tả Thanh Thanh và ông vẫn cùng nhau tính kế hại Lục Trần.
Một tuần sau, bố ông nói cho ông biết Lục Trần vừa mới ép ba đại gia tộc quỳ
xuống.
Tin tức này quá mức chấn động, khiến ông hoàn toàn không phải ứng kịp.
"Được rồi, bố đi tìm Lục Trần đây. Con báo bình an với mẹ con trước đi."
Châu Huấn Tài nói xong thì cúp máy, việc Châu Tuân Phi tới Du Châu tìm Lục
Trần gây chuyện cũng được ông ta cho phép. Vì thế cho dù Lục Trần muốn
đòi nhà họ Châu một tỷ, thì ông cũng không thể phản bác gì.
Thậm chí ông cũng đành đồng ý việc sau này đá thô nhà họ Châu chỉ có thể
cung cấp độc quyền cho bên Lục Trần. Dù sao con đường đá thô đều ở trong
tay Lục Trần, bọn họ vốn phải tuân thủ lời hứa đó rồi.
Quá trình đàm phán thuận lợi khiến cho Lục Trần có chút bất ngờ, nếu biết
sớm nói chuyện với Châu Huấn Tài thuận lợi như thế, thì Lục Trần cũng
không cần phải nghĩ tới việc đe dọa người ta làm gì.
Sau khi nhà họ Châu ký xong hợp đồng, chuyển tiền cho Lục Trần, Thì Châu
Huân Tài lập tức đưa Châu Tuân Phi và những người đi cùng Châu Tuân Phi
tới Du Châu đi khỏi câu lạc bộ Hoa Anh Đào.
"Khoảng thời gian này mọi người cực khổ rồi. Đi, tôi mời mọi người một bữa,
tới nhà hàng Phỉ Thúy 36 nhé." Lục Trần nói với mọi người.
Những việc vặt trong thời gian này đã giải quyết gần xong rồi, mặc dù đám
thủ hạ dưới tay Đỗ Phi không phải làm gì, nhưng Lục Trần không phải người
cay nghiệt. Hơn nữa anh cũng nên thư giãn một chút.
Nghe thấy Lục Trần mời đi ăn ở nhà hàng Phỉ Thúy 36, tất cả mọi người đều
phấn khích nhảy dựng lên.
Lần trước Lục Trần mời bọn họ ăn ở nhà hàng Phỉ Thúy 36, mỗi bàn giá bình
quân hơn trăm ngàn, có rất nhiều người cả đời cũng chưa được nếm thử.
Ăn xong bữa tối, Lục Trần lại đi thăm Từ Kinh. Thật ra Từ Kinh cũng đã hồi
phục gần hết rồi, hai ngày trước có thể xuất viện, nhưng Lục Trần vì muốn
đảm bảo chắc chắn, nên đã bắt cậu ở viện thêm hai ngày để quan sát.
"Anh Trần, anh đến rồi ạ." Lúc Lục Trần đi vào, không ngờ lại phát hiện Từ
Kinh đang cầm tay cô y tá xinh đẹp nói chuyện, cô y tá xinh đẹp này cũng
không có ý định rút tay ra.
Anh vốn định lui ra ngoài không quấy rầy hai người đó, không ngờ Từ Kinh lại
rất nhạy bén, thoáng cái đã phát hiện ra anh.
Từ Kinh vội vã buông tay cô nàng y tá ra, hơi xấu hổ nhìn Lục Trần.
Còn cô y tá xinh đẹp kia vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt Lục Trần thì vội vã
chạy ngay ra ngoài.
"Tên nhóc này cũng biết tán gái ghê thật." Lục Trần cười trêu trọc.
Từ Kinh xấu hổ cười trừ, không biết nên nói gì cho phải. Trước mặt Lục Trần,
cậu ta vẫn có chút ngại ngùng.
"Tiến triển tới bước nào rồi." Lục Trần cười nói.
"Cũng có tiến triển gì mấy đâu, tiểu Tuệ vừa đồng ý hẹn hò với em thôi." Từ
Kinh nói.
"Ừ, sau khi xuất viện thì hẹn nhau nhiều một chút. Anh cho cậu nghỉ ngơi một
tuần." Lục Trần gật đầu. Anh là người từng trải, biết rõ lúc vừa mới yêu, hai
người đều muốn có nhiều thời gian bên nhau.
Hiện giờ hầu như những thế lực có thể uy hiếp được anh đã bị giải quyết hết.
Hơn nữa hiện tại anh cũng tuyển thêm một đám vệ sĩ khỏe khoắn, không cần
phải lo lắng quá mức nữa.
Lục Trần để cho bác sĩ đến kiểm tra Từ Kinh một lần nữa, mãi đến khi bác sĩ
nói không còn vấn đề gì thì anh mới đồng ý cho Từ Kinh xuất viện.
Sau khi xuất viện, Lục Trần đưa cậu ta cùng về nhà, sau đó tự mình xuống
bếp nấu bữa ăn cho Từ Kinh.
Ngày hôm sau, Lâm Di Quân lại đi làm bình thường. Mấy ngày trước cô bị
khiếp sợ không nhẹ. Lục Trần vốn định cho cô nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa,
nhưng Lâm Di Quân không muốn ở nhà.
Theo ý của cô ấy, thì Lục Trần đã ưu tú như thế, nếu cô còn không nỗ lực thì
sau này sự chênh lệch giữa hai người sẽ ngày càng lớn.
Lục Trần cười khổ, còn có thể nói gì nữa đây.
Hôm qua Từ Kinh mới xuất viện, mặc dù Từ Kinh muốn đi làm ngay nhưng
Lục Trần đã chuẩn bị để cho cậu ta nghỉ ngơi vài ngày.
Sau khi chở Kỳ Kỳ đi học, thì Lục Trần nhận được một cuộc điện thoại từ số
lạ.
Anh nhìn đầu số thấy cũng là số của Du Châu, nên bắt máy.
Sau khi nghe được giọng nói trong điện thoại, ánh mắt Lục Trần lập tức xuất
hiện vẻ hài hước.