Câu lạc bộ Hoa Anh Đào.
Trương Vĩ liên tục gọi mấy cuộc điện thoại nhưng đối phương lại không
nghe máy, cuối cùng chỉ đành tắt điện thoại đi.
Lúc này trên trán hắn đã đầm đìa mồ hôi.
Thứ nhất là mẹ của hắn vẫn còn nằm trong tay đối phương.
Thứ hai, do lúc này thuốc tê trên cánh tay trái của hắn đã hết hiệu lực nên
đang vô cùng đau đớn.
Thứ ba nữa, nếu như không làm được chuyện này, Đỗ Phi sẽ không chỉ
không cứu mẹ hắn mà còn có thể giết chết hắn nữa.
Lúc này vẫn không gọi được điện thoại cho đối phương, trong lòng
Trương Vĩ càng thêm hoảng loạn.
“Tình hình thế nào rồi?” Đỗ Phi hỏi, thấy Trương Vĩ trên trán đều là mồ
hôi, anh cảm giác được Trương Vĩ chắc hẳn là đang gọi điện thoại cho bên
kia, anh cũng tin tưởng Trương Vĩ sẽ không dám động tay động chân trước
mặt anh.
"Anh, anh Phi, đối phương hình như biết bên này bị thất bại cho nên đã
tắt điện thoại rồi, mà em chỉ có số điện thoại của người đó thôi.” Trương Vĩ
run giọng nói.
"Cậu nghĩ xem bọn họ có thể ở đâu được?" Đỗ Phi nhíu mày, hỏi.
"Em... Em thật sự không biết." Mặt Trương Vĩ biến sắc, có chút sợ hãi nói.
Đỗ Phi nhíu mày, không biết đối phương ở nơi nào thì hắn cũng không thể
ra tay, chỉ có thể từ từ điều tra hoặc là đợi bên kia gọi điện thoại lại.
Nhưng mà cái tên Mục tiên sinh kia còn chưa tra ra đã nhảy ra thêm một
Châu Tuân Phi nữa, quả thực là khiến hắn đau đầu.
"Châu Tuân Phi tới Du Châu, hoặc là ở khách sạn, hoặc là ở trong biệt
thự mà hắn mua ở đây, nếu như là ở khách sạn vậy thì dễ điều tra, nhưng
nếu ở biệt thự kia thì lại khó rồi.” Lục Trần phân tích nói, đây thật là một
chuyện phiền toái.
"Ừ, cái chính là bọn họ ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, cho nên rất khó
điều tra, chỉ có thể chờ bọn họ một lần nữa chủ động lộ diện liên lạc với
chúng ta." Đỗ Phi gật đầu nói.
"Tôi đoán lần này bọn họ thất bại rồi nên có thể sẽ không vội tìm người
phái tới giết tôi, tôi chỉ lo lắng, bọn họ có động tay với Kỳ Kỳ và Di Quân hay
không, sau đó dùng hai người họ để uy hiếp tôi.” Lục Trần phân tích nói,
trước đó anh đã gọi điện thoại cho Lâm Di Quân và Từ Kinh, nhắc bọn họ cẩn
thận một chút, Châu Tuân Phi nếu muốn ra tay với bọn họ cũng sẽ khó khăn
hơn.
Bất kể là Từ Kinh hay là mấy vệ sĩ anh tự mình tìm cho Lâm Di Quân, anh
cũng đều rất có lòng tin vào bọn họ.
Loại người này tất cả các bộ phận đều ngược lại với người bình thường,
trái tim nằm ở bên phải, vậy lá gan của hắn sẽ nằm ở bên trái, lớn lên so với
người bình thường như là hình ảnh phản chiếu qua gương vậy.
Nhưng mà cho dù Từ Kinh có trái tim bên phải, viên đạn bắn trúng vào
ngực trái của cậu ta nhưng cũng rất có thể đã làm bị thương gan, nếu không
thì không thể nào còn chưa kịp nói hết lời đã ngất đi.
Nhưng mà dù sao cũng tốt hơn bắn trúng tim, gan bị thương còn có cơ
hội chữa trị, nếu bắn trúng tim, vậy thì thần tiên cũng không cứu sống được.
"Hay là chúng ta đến trước cửa phòng phẫu thuật đợi tin tức đi?” Thấy
mấy người Lục Trần có chút khẩn trương, Viện trưởng Trình đề nghị.
"Được, vậy làm phiền Viện trưởng Trình.” Lục Trần gật gật đầu, lúc này
anh thực sự chỉ muốn thấy Từ Kinh không xảy ra chuyện gì, cũng muốn biết
được tình hình của Từ Kinh đầu tiên.
"Ừ, mọi người đi theo tôi." Viện trưởng Trình gật đầu, sau đó dẫn mấy
người Lục Trần đi về phía phòng giải phẫu.
Bên ngoài phòng giải phẫu có hai hàng ghế dài chuẩn bị cho người nhà
bệnh nhân, mấy người Lục Trần nhìn cửa phòng giải phẫu, sau đó đều lần
lượt ngồi xuống trên hai dãy ghế.
Mọi người đều mang tâm trạng sốt sắng chờ đợi, khoảng hơn nửa giờ thì
thấy cửa phòng phẫu thuật mở ra, tiếp đó là mấy bác sĩ mặc blouse trắng từ
từ bước ra, trên mặt người nào cũng mang theo sự mệt mỏi.