“Tại công ty của bọn tao, mày nói là được à?”
“Mày là ai, đồ thần kinh.”
“Gọi thêm mấy bảo vệ nữa lên ném anh ta ra ngoài, tôi chắc chắn thằng
ranh này từ bệnh viện tâm thần Ca Lạc Sơn chạy ra.”
Lục Trần vừa dứt lời, anh lại bị mọi người trào phúng lần nữa.
Lý Hồng Mai đang muốn khuyên nhủ Lục Trần thì thấy Vương đổng Duy
từ trong thang máy đi ra.
Thấy Vương Duy, tất cả mọi người đều ngậm mồm lại, Hứa Trí Hằng ở
đây, cho dù bọn họ muốn cáo trạng cũng không đến lượt mấy cái công nhân
nhỏ như bọn họ nói.
Hứa Trí Hằng thấy Lục Trần gọi Vương Duy xuống lần nữa, trong lòng
sụp đổ.
Không nói đến mối quan hệ của Lục Trần với Vương Duy, điều quan trọng
nhất là tất cả mọi người đều nghe thấy, sự việc vừa rồi là hắn với Vu Lệ bày
ra để vu oan con trai của Lý Hồng Mai, rất nhiều người đã nghe thấy lời nói
của Vu Lệ, hắn muốn chối bỏ cũng không được.
Lần trước Vương Duy đã để cho hắn quỳ suốt một ngày trước cửa lớn,
không biết hôm nay sẽ xử lý hắn như thế nào.
“Vương đổng, anh đến thật đúng lúc, cái tên Lục Trần đột nhiên chạy đến
công ty của chúng ta, thậm chí còn đánh người không có lý do, đến cả bảo vệ
cũng bị anh ta đánh, nếu anh không tin thì xem đi, mấy người kia vừa mới bị
anh ta đánh xong.” Mặc kệ Vương Duy sẽ xử lý thế nào, Hứa Trí Hằng cảm
thấy hắn phải nắm quyền chủ động trước.
“Đúng đúng, Vương đổng, trên mặt tôi bị trúng một đòn của anh ta, hiện
tại còn thâm tím.”
“Cả tôi nữa, trên mặt tôi cũng bị trúng một đòn của anh ta.”
“Tôi ở trên ngực.”
“Tôi ở bụng.”
Mấy người bị Lục Trần đánh lúc trước cũng vội vàng phối hợp với Hứa Trí
Hằng, nhao nhao cáo trạng với Vương Duy.
Vương Duy nhíu mày, tất nhiên không phải anh ta quan tâm đến sống
chết của mấy người này.
Nguyên nhân anh ta nhíu mày là do không biết có chuyện gì mà lại kinh
động đến Lục Trần, làm anh tức giận đến mức đánh luôn cả nhân viên công ty?
“Lục tiên sinh…” Vương Duy vừa mở miệng đã bị Lục Trần trực tiếp cắt
ngang.
“Tất cả những người bị tôi đánh, bao gồm cả bảo vệ, còn cả Hứa Trí
Hằng với Vu Lệ, sa thải tất cả những người đó cho tôi, về nguyên nhân thì tự
anh hỏi bọn họ. Còn nữa, nếu về sau còn có ai trong công ty dám bắt nạt Lý
Hồng Mai thì anh có thể cút xéo ngay cho tôi.” Lục Trần hừ lạnh, sau đó quay
đầu nói với Lý Hồng Mai.
“Chị Lý, chị ở lại đi, về sau sẽ không có ai dám bắt nạt chị.” Lục Trần nói
xong thì quay người đi xuống tầng.
Trong lòng tất cả mọi người đang muốn chế nhạo Lục Trần một phen, lại
phát hiện vẻ mặt Vương đổng của bọn họ tái nhợt, thậm chí họ còn thấy cả
sự sợ hãi trong mắt anh ta.
Chẳng nhẽ Vương đổng rất sợ thằng nhóc kia?
Họ không nhìn lầm chứ?
Thằng nhóc kia rốt cuộc là ai, tại sao anh ta vừa mới nói vài câu đã làm
cho Vương đổng sợ hãi.
Đặc biệt là Hứa Trí Hằng, hắn ta đứng bên cạnh Vương Duy, hắn thật sự
không thể tin được Lục Trần dám đe dọa Vương Duy, càng không thể tin
được là Vương Duy lại sợ hãi khi đối mặt với lời đe dọa của Lục Trần.
Có thể làm Vương Duy cút xéo khỏi công ty, ngoại trừ ông chủ ở phía sau
thì ai có tư cách này?
Nhưng Vương Duy lại sợ hãi như vậy, chẳng nhẽ…
OMG, làm sao điều này có thể?
Làm sao Lục Trần có thể là ông chủ của công ty?
Hứa Trí Hằng không ngừng lắc đầu, không thể tin được khả năng này.
Nếu như Lục Trần thật sự là ông chủ của công ty, vậy không phải hắn
chết chắc rồi sao?
Điều quan trọng nhất là, bạn gái hắn Vu Lệ là bạn học thời đại học của
Lục Trần, nghe nói học hành không tốt, làm sao có thể là ông chủ của Kỹ
thuật Di Kỳ được.
Điều này căn bản là không thể.
Mãi cho đến khi bóng lưng của Lục Trần biến mất, Vương Duy mới hồi
phục lại tinh thần, đây là lần đầu tiên anh ta tức giận như vậy, điều này cho
thấy Hứa Trí Hằng với những người khác trước đó kiêu ngạo như thế nào.
“Chát!”
Vương Duy quay người tát một phát lên mặt Hứa Trí Hằng, một cái tát
này của anh ta làm cho tất cả mọi người đều bối rối.
“Vương, Vương đổng…” Hứa Trí Hằng bị đánh một cái tát, trong lòng hắn
ta không có tức giận, chỉ có sợ hãi.
Vương Duy tát hắn một cái tát đã thể hiện rõ ý nghĩ vừa nãy của hắn là rất
đúng.
Bởi vì Lục Trần là ông chủ của công ty cho nên anh ta mới quyết định
được việc Vương Duy đi hay ở, cho nên những lời nói của Lục Trần đã làm
Vương Duy sợ hãi, vì thế nên Vương Duy mới tức giận tát Hứa Trí Hằng một cái tát.
Bây giờ hắn mới hiểu được vì sao lần trước hắn đắc tội Lục Trần, Vương
Duy lại phản ứng dữ dội như vậy, rõ ràng hắn với Lục Trần đánh cược nếu
thua sẽ phải quỳ xuống xin lỗi, cuối cùng Vương Duy để hắn quỳ một ngày
trước cửa lớn của công ty.
Đó là Vương Duy đang thể hiện cho Lục Trần thấy.
Thế mà hắn vẫn ngu ngơ cho rằng Lục Trần chỉ quen biết Vương Duy mà
thôi, nghĩ rằng Vương Duy không muốn để Hứa Trí Hằng hắn làm mất mặt
công ty, để cho công ty mang trên lưng thanh danh không giữ chữ tín, cho
nên mới phạt hắn quỳ một ngày.
Ai ngờ Lục Trần không chỉ quen biết Vương Duy, mà còn là ông chủ của
công ty.
Mấy người khác cũng giật mình, không ngờ Vương Duy không hỏi gì cũng
không nói gì, trực tiếp cho Hứa Trí Hằng một cái tát, đây thật sự quá mạnh
mẽ và quá vô lý rồi.
Thấy Hứa Trí Hằng bị đánh một cái tát mà không dám ho he nửa lời,
những người khác càng không dám lên tiếng.
“Những lời nói vừa rồi của Lục tiên sinh cậu nghe rõ chưa? Còn muốn nói
gì nữa không?” Sau khi tát Hứa Trí Hằng xong, trong lòng Vương Duy dần ổn
định trở lại.
“Vương đổng, Lục Trần thật sự là ông…” Hứa Trí Hằng cũng biết bản thân
hắn không còn có hội được ở lại, nhưng trước khi đi hắn muốn biết Lục Trần
có thật sự là ông chủ của công ty không? Nếu không hắn không cam lòng.
Nếu như Lục Trần thật sự là ông chủ của công ty, hắn nhiều lần nhắm vào
Lục Trần như vậy, Lục Trần sa thải hắn cũng là điều dễ hiểu.
Muốn trách thì trách hắn có mắt không tròng, dám khiêu khích cả ông chủ của công ty.
“Nếu cậu không muốn chết, tôi khuyên cậu sau khi rời khỏi công ty thì
quản lý tốt cái mồm vào, cậu phải tin rằng nếu muốn giết cậu, đối với anh ta
mà nói thì chỉ cần một câu nói, hoặc một cuộc điện thoại.” Vương Duy lạnh giọng nói.
Hứa Trí Hằng rùng mình, hắn tin tưởng lời nói của Vương Duy, nhưng
hắn không hiểu vì sao Lục Trần lại có thể là ông chủ của công ty bọn hắn, anh
ta có nhiều tiền như vậy sao?
Nhưng lúc này hắn không tin cũng không được.
“Vương đổng, xin lỗi anh, tôi làm cho anh thất vọng rồi.” Hứa Trí Hằng
chân thành cúi chào Vương Duy, sau đó quay người về văn phòng thu dọn đồ
đạc để rời đi.
Tuy rằng hắn rất không cam lòng.
Nhưng hắn không oán trách ai cả, có trách thì trách hắn có mắt không
tròng, khắp nơi kiếm chuyện với Lục Trần.
“Cậu, cậu, cậu, còn cả cậu nữa, tất cả các cậu đều bị công ty sa thải,
đừng hỏi tôi lý do vì sao, nếu các cậu hỏi thì đừng nghĩ đến tiền lương tháng
này nữa, không tin các cậu có thể thử.” Vương Duy chỉ mấy người đồng
nghiệp nam bị Lục Trần đánh, lạnh lùng nói.
Anh ta biết tính cách của Lục Trần, nếu không phải nhân phẩm có vấn đề
thì Lục Trần chắc chắn sẽ không tùy tiện sa thải nhân viên.
Lần trước Hứa Trí Hằng cũng làm Lục Trần tức giận, nhưng Lục Trần vẫn
cho Hứa Trí Hằng một cơ hội.
Nếu Lục Trần đã không cho mấy người nhân viên nam này một cơ hội,
anh ta tin tưởng chắc chắn Lục Trần đã phát hiện ra nhân phẩm của mấy
người nhân viên nam này có vấn đề, không thích hợp ở lại công ty.
Trong lòng mấy người đó run lên, không ngờ rằng Vương Duy lại nghe
theo lời Lục Trần sa thải bọn họ.
Tên kia rốt cuộc là ai?
Tại sao chỉ một câu nói của anh ta đã có thể quyết định sống chết của bọn họ.
Những người này phản ứng không nhanh bằng Hứa Trí Hằng, đến bây
giờ họ vẫn không hiểu vì sao chỉ một câu nói của Lục Trần đã có thể quyết
định sống chết của bọn họ.
Quan trọng nhất là họ vẫn không biết vì sao Lục Trần lại khai trừ bọn họ.
Bọn họ không biết là việc bọn họ thờ ơ trong chuyện Vu Lệ đánh Tiểu Bảo
đã khiến họ mất đi công việc.