Nghe hai người đàn ông đầu trọc nói xong, tất cả mọi người giật mình.
Ai mà hào phóng như vậy?
Túi xách giá mười vạn mà nói tặng là tặng?
Trong chớp mắt khi Hứa Kiệt và Vương Uyển nhìn thấy được người đàn
ông đầu trọc thì thay đổi sắc mặt.
Ngưu Đại Sơn!
Là người giàu nhất ở Kỳ Giang, Ngưu Đại Sơn.
Ông ta có quan hệ gì với Lâm Di Quân, tại sao tặng túi xách mười vạn cho
Lâm Di Quân?
"Ông là ai? Tôi cũng không cần ông tặng túi xách cho tôi." Lâm Di Quân
nhìn Ngưu Đại sơn, không nhận ra, cũng không thể lấy đồ mà ông ta tặng
được.
Ngưu Đại Sơn nhìn Lục Trần, phát hiện Lục Trần không có biểu hiện gì thì
trong lòng mới nhẹ nhõm.
Ông ta còn lo lắng mới nãy mình ra mặt dùm cho Lâm Di Quân thì sẽ
khiến cho Lục Trần không vui.
Lục Trung giống như là người cha thứ hai của ông ta, mà Lục Trần lại là
cậu chủ của Lục Trung. Trước mặt Lục Trần thì ông ta cũng giống như là
cháu trai của anh.
Trước đó, sau khi đưa Lục Trần trở về thì Ngưu Đại Sơn đã chuẩn bị tới
cửa hàng dạo chơi nhưng không ngờ tới lại phát hiện đám người Lục Trần
cũng có mặt ở đó.
Thật ra thì ông ta đã nghe được tất cả, Vương Uyển vẫn luôn ra vẻ ta đây
trước mặt Lâm Di Quân. Nếu không có Lục Trần ở đó thì ông ta đã đi ra vả
mặt cô ta rồi.
"Tổng giám đốc Ngưu, sao ngài lại tới đây?" Hứa Kiệt khúm núm nói.
Ngưu Đại Sơn vốn không nể mặt Hứa Kiệt, cũng không thèm nhìn hắn.
Trực tiếp đi đến trước mặt Lâm Di Quân, cung kính nói: "Cô Lâm, tất cả đồ
trong cửa hàng này, cô thích món nào thì đều có thể tùy ý lấy đi."
Hứa Kiệt hơi xấu hổ, sắc mặt của Vương Uyển trắng bệch.
Ngưu Đại Sơn có ý gì, tại sao ông ta phải tặng quà cho Lâm Di Quân?
"Ông là ai? Tại sao tôi phải lấy đồ của ông?" Lâm Di Quân nở nụ cười, cô
không biết Ngưu Đại Sơn. Cô cảm thấy người này có chút khôi hài, vô duyên
vô cớ tặng đồ cho cô, là bị bệnh tâm thần sao?
"À, tôi là Ngưu Đại Sơn, trước kia tôi từng làm việc trong tập đoàn Quân
Duyệt..." Ngưu Đại Sơn hơi hối hận nói, đương nhiên là ông ta cũng không
dám nói thẳng ra tên của Lục Trần.
Nhưng mà ông ta nói như vậy thì Lâm Di Quân cũng hiểu.
Tập đoàn Quân Duyệt là của Lục Trần, Lục Trần vừa mới thu mua Điện
Tử Đông Giai thì cô cũng đã biết. Chỉ là chuyện Ngưu Đại Sơn cũng là người
của Lục Trần khiến cho cô hơi kinh ngạc.
Rốt cuộc thì Lục Trần có bao nhiêu thế lực.
"À, tôi biết rồi, vậy ông đi làm chuyện của ông đi, tôi thấy cái gì vừa mắt
thì sẽ lấy." Lâm Di Quân cũng không khách khí nói.
"Được, tôi không quấy rầy hai người nữa." Ngưu Đại Sơn gật đầu, nhìn
Lục Trần một cái. Thấy Lục Trần cũng gật đầu với ông ta thì biết mình đã hết
việc.
Đang lúc ông ta chuẩn bị lui ra ngoài thì Vương Tuyết đột nhiên hỏi: "Ai
gia, ngài chính là Ngưu đại gia đại nổi tiếng đó hả? Trước đó đứa cháu gái
này của tôi nói bạn trai của nó là bạn của ông, nói có cơ hội sẽ giới thiệu cho
chúng ta làm quen với nhau. Không ngờ lại gặp được ông ở chỗ này."
Vương Tuyết nói xong lại liếc mắt nhìn Vương Uyển.
Lúc trước Vương Uyển vẫn luôn ra vẻ ta đây, bà ta cũng cảm thấy Vương
Uyển nổ quá đà. Quả nhiên, vừa mới nãy Hứa Kiệt chủ động chào Ngưu Đại
Sơn nhưng Ngưu Đại Sơn cũng không thèm nhìn hắn.
"Là bà Vương, bà muốn làm quen với tôi thì cũng không cần ai giới thiệu,
tôi cũng biết bà. Còn việc bà nói bạn trai của cháu gái bà, hắn còn chưa có tư
cách làm bạn của tôi. Trong Kỳ Giang này tôi chưa có người bạn nào." Ngưu
Đại Sơn kiêu ngạo nói.
Lúc này Hứa Kiệt cúi đầu, tâm trạng hỏng bét như vừa mới nuốt phải con
ruồi. Nếu không phải do Vương Uyển nổ dữ quá thì bây giờ gã cũng không
phải sợ hãi như vậy.
Một nhân vật truyền kỳ như Ngưu Đại Sơn thì sao có thể là bạn của bọn
họ?
"Ô, không thể nào, trước đó bọn họ còn khẳng định chắc nịch mà." Vương
Tuyết kinh ngạc nói.
Vừa nhìn dáng vẻ của Vương Tuyết thì Ngưu Đại Sơn đã hiểu.
Ông ta lạnh nhạt liếc nhìn Vương Uyển và Hứa Kiệt một cái, lạnh lùng nói:
"Để tôi cho người điều tra xem thằng nhóc Hứa Kiệt đó có tư cách gì mà dám
nhận là bạn của tôi."
Hứa Kiệt run lên, không ngờ Vương Uyển chỉ nổ một chút thôi mà lại đắc
tội Ngưu Đại Sơn.
"Tổng, tổng giám đốc Ngưu. Xin lỗi, tôi chính là Hứa Kiệt, lúc trước là bạn
của tôi giả mạo làm bạn của ông để đi khoe khoang, xin ông đừng chấp
chuyện nhỏ này. Đường nhiên cũng bởi vì tôi là bạn trai của cô ấy nhưng lại
không thể kịp thời ngăn cô ấy lại, tôi cũng có một phần lỗi. Xin tổng giám đốc
Ngưu hãy trách phạt!" Hứa Kiệt sợ gần chết, vội vàng nói. Nếu không phải là
hắn rất thích Vương Uyển thì hắn đã không nói như vậy.
Vương Uyển kinh hãi, công ty của Hứa Kiệt mới khởi công, nếu như bị
Ngưu Đại Sơn nhằm vào thì hắn cũng không có sức chống trả, thậm chí ngay
cả cơ hội để đánh trả cũng không có. Sẽ bị người ta làm cho phá sản.
Thế nhưng trong nội tâm cô ta cũng vô cùng không cam lòng, nếu như nói
xin lỗi thì cô ta sẽ càng thêm mất mặt.
"Hứa Kiệt, anh có thể có chí khí một chút hay không? Mới bị người ta hù
một chút là đã sợ run lên, tôi xem thường anh." Vương Uyển tức giận nói.
"Được, em xem thường tôi! Vậy em là bạn của tổng giám đốc Ngưu thì
em mau tới giải thích cho ông ấy đi?" Hứa Kiệt cũng giận, Vương Uyển không
biết thời thế như vậy, hắn cũng không thèm quan tâm nữa.
Thấy Ngưu Đại Sơn lạnh lùng nhìn sang, Vương Uyển bị hù cho run lên,
lập tức chịu thua.
"Tổng giám đốc Ngưu, xin lỗi! Là tôi sai rồi, tôi không nên giả mạo bạn của
ông để đi khoe khoang. Sau này tôi cũng không dám nữa!"
Nếu như Vương Uyển gả cho Hứa Kiệt thì nhà họ Vương của cô ta cũng
sẽ có cơ hội phát triển ở Kỳ Giang, cô ta cũng không ngốc. Nếu như để cho
Ngưu Đại Sơn làm cho công ty của Hứa Kiệt sụp đổ thì lúc đó cô ta có khóc
cũng không kịp.
Cũng vì vậy mà trong lòng cô ta càng thêm hận gia đình Vương Tuyết.
Lúc này sắc mặt của Từ Phương cũng rất khó coi, bà ta không ngờ
Vương Tuyết lại độc địa như vậy. Trực tiếp vạch trần con gái của bà ta ở
trước mặt Ngưu Đại Sơn, đây không phải muốn hại chết con gái với con rể
của bà ta sao?
"Hóa ra là giả danh lừa bịp, tôi còn tưởng hắn là bạn của ông thật chứ.
Lúc trước còn hù cho chúng tôi nhảy dựng lên." Vương Tuyết càng cười vui
vẻ hơn.
"Chỉ bằng hai nhân vật nhỏ như bọn họ mà cũng xứng làm bạn của tôi?"
Ngưu Đại Sơn hừ lạnh một tiếng, quay qua Vương Uyển nói: “Lá gan của cô
rất lớn, biết hậu quả khi mạo danh tôi đi lừa đảo là gì không?”
Tinh thần Vương Uyển rối loạn, rốt cục cũng thấy hơi sợ. Cô ta vội vàng
kéo tay Hứa Kiệt, lúc này cũng chỉ có Hứa Kiệt có thể giúp đỡ cô ta.
"Tổng giám đốc Ngưu, rất xin lỗi, cô ấy không hiểu chuyện. Kính xin ngài
nể mặt, từ đây về sau tôi sẽ dạy dỗ cô ấy cho tốt." Hứa Kiệt lại cẩn thận từng
li từng tí nhận lỗi.
"Cậu tính nghe dễ quá nhỉ, còn muốn tôi nể mặt cậu? Mặt mũi của cậu lớn
lắm sao?" Ngưu Đại Sơn lại nở nụ cười, trong tiếng cười ẩn chứa sát khí.
Vương Uyển và Hứa Kiệt sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa
là quỳ xuống.
"Khụ!"
Ngay vào lúc này thì Lục Trần ho khan một tiếng.
Ngưu Đại Sơn nhìn về phía Lục Trần, Lục Trần nháy mắt ra hiệu với ông
ta. Ông ta nhìn thấy Lục Trần nháy mắt thì cũng hiểu được Lục Trần không
muốn so đo với bọn họ, ông ta nhìn hai người Hứa Kiệt, hừ lạnh một tiếng rồi
bỏ đi.
Cho đến khi Ngưu Đại Sơn xuống lầu, biến mất thì Hứa Kiệt và Vương
Uyển mới thở phào nhẹ nhõm.
Vương Uyển nhìn Vương Tuyết, lại nhìn Lâm Di Quân, trong mắt lóe ra tia
sáng tàn nhẫn.
"Mọi người về trước đi, tôi quay lại mua chút đồ." Vốn dĩ mọi người đều
đã ra khỏi cửa hàng LV, đột nhiên Lục Trần nhớ đến gì đó bèn quay người
vào lại cửa hàng.