“Họ Đinh kia, ông chọc tới người ông không thể trêu vào, đừng làm liên
luỵ đến ông đây, chúng ta ngừng hợp tác đi!”
Chủ nhân cuộc điện thoại này vô cùng quan trọng với Đình Hoa, bởi vì
đây là cuộc hợp tác lớn nhất công ty bọn họ, cuộc hợp tác này bị bỏ dở, rất
nhiều hạng mục của bọn họ đều không thể tiến hành bình thường.
Đinh Hoa nhìn chằm chằm Lục Trần, cuộc điện thoại của thằng nhóc này
thật sự có tác dụng?
Ông ta có chút không thể tin được, một tên vô dụng bị vợ và mẹ vợ xem
thường, vì sao lại có năng lực lớn như vậy.
Lúc này, điện thoại lại vang lên lần thứ hai, Đinh Hoa nhìn xuống thông
báo dưới điện thoại, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm không tốt, chẳng
lẽ lại là……
“Đinh Hoa, con mẹ nó có phải ông điên rồi hay không, lại đi trêu chọc
người không nên trêu, ông muốn kéo ông đây xuống nước cùng sao? Tôi
chính thức thông báo với ông, chúng ta dừng hẳn toàn bộ hợp tác!” Đối
phương nói xong thì bộp một tiếng tắt điện thoại.
Lại là trêu chọc người không thể trêu vào?
Con mẹ nó tôi trêu ai chọc ai?
Đinh Hoa thật sự rất khó liên hệ việc Lục Trần và hai cuộc điện thoại này
với nhau.
Bởi vì cho dù có nhìn Lục Trần như thế nào, đều không giống như loại
người không thể trêu chọc.
“Tổng giám đốc Đinh, không ổn rồi, mới vài phút trước, tài khoản của tổng
công ty bị hacker xâm nhập, tất cả tài chính đều bị chuyển vào tài khoản thần
bí, tất cả văn kiện cơ mật đều bị người khác đọc được!”
Lúc này, rốt cuộc thư ký của Đinh Hoa cũng gọi điện thoại tới, Đinh Hoa
chỉ nghe được một nửa, cả người giống như mất đi sức lực.
“Là mày, tất cả chuyện này đều là mày làm đúng không?” Đinh Hoa chỉ
vào Lục Trần, rít gào nói, sợ hãi trong lòng ông ta càng ngày càng mãnh liệt,
đặc biệt là điệu cười thỏa mãn trên mặt Lục Trần, càng khiến ông ta cảm thấy
khủng hoảng.
Lục Trần đẩy ngón tay Đinh Hoa ra, hài hước cười nói: “Sao lại là tôi chứ,
tôi cho ông cơ hội lựa chọn, là chính ông chọn muốn đối nghịch với tôi mà
thôi.”
Trong lòng Vương Tuyết run lên, tuy rằng bà ta không nghe được nội
dung điện thoại của Đinh Hoa, nhưng nhìn sắc mặt Đinh Hoa và cuộc nói
chuyện của ông ta với Lục Trần, trong khoảng thời gian mười phút này, Lục
Trần thật sự khiến công ty Đinh Hoa phá sản.
Nhưng sao có thể chứ?
Lục Trần anh có tài đức gì, nói một công ty lớn có tài sản mấy trăm triệu
phá sản là phá sản?
Nét mặt Lâm Di Giai và Lâm Đại Hải cũng khiếp sợ.
Lục Trần cũng không làm cái gì, anh chỉ gọi một cuộc điện thoại, nhưng
lúc này anh khiến đám người Lâm Đại Hải cảm thấy, đây chính là Thường
Thắng tướng quân bày binh xa ngàn dặm..
Chỉ có nét mặt Lâm Di Quân là dửng dưng, bởi vì từ lúc bắt đầu, cô đã
biết công ty của Đinh Hoa sắp xong đời rồi.
Đinh Hoa không ngừng nghe điện thoại, nội dung mỗi cuộc điện thoại đều
là chỉ trích ông ta đắc tội với người không nên đắc tội, tất cả đều muốn ngừng
hợp tác với ông ta, không muốn bị ông ta liên lụy đến.
Đinh Hoa không còn sức lực ngã xuống trên sô pha, trong lòng càng thêm
sợ hãi.
Cuối cùng ông ta cũng đã biết bản thân mình đã trêu chọc vào hạng
người gì.
Đây thật sự là ác ma tới từ địa ngục, dễ dàng có thể hủy diệt mình.
Nói muốn khiến công ty ông ta phá sản, thì sẽ làm công ty ông ta phá sản,
không hề nói hàm hồ.
Đinh Hoa cũng không nhận điện thoại, bởi vì trong lòng ông ta đã hoàn
toàn sụp đổ.
Thình thịch!
Đinh Hoa trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Lục Trần, ông ta thật sự sợ
hãi, ông ta sợ tiếp tục nghe điện thoại, cứ như muốn lấy mạng của ông ta.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
“Anh, anh hai, tôi sai rồi, xin cậu tha tôi đi, đều là mẹ vợ cậu, bà ta nói hai
người đã ly hôn, nói chỉ cần tôi cho bà ta hai triệu, bà ta sẽ gả con gái cho tôi,
tất cả việc này vốn không liên quan đến tôi, nếu như tôi biết hai người vẫn
chưa ly hôn, có đánh chết tôi cũng không dám tới!” Đinh Hoa khóc.
Khóc rất thương tâm.
Ông ta là một người lớn tuổi, lại quỳ gối trước mặt một người trẻ tuổi xin
tha, cho dù công ty ông không phá sản, sau ngày hôm nay, ông ta cảm thấy
mình cũng không còn mặt mũi gặp người khác.
Cả người Vương Tuyết trấn động tới cực điểm, giờ này phút này, bà ta
mới cảm thấy Lục Trần khủng bố.
Đây thật sự là người con rể mình vẫn luôn quở trách nhục mạ?
Đây thật sự là người con rể không có tích sự gì?
Tổng giám đốc công ty bất động sản Gia Lăng cũng phải quỳ trước mặt
cậu ta xin cậu ta tha mạng, đây thật sự là người con rể bà ta vẫn luôn xem
thường sao?
“Cút đi, sau này đừng trêu chọc tôi nữa.” Lục Trần vung tay lên, lạnh lùng
nói.
Dám có ý với vợ anh, anh sẽ không nương tay, coi anh không tồn tại sao?
Sắc mặt Đinh Hoa xám xịt, bò dậy, yên lặng ra khỏi nhà họ Lâm.
Công ty ông ta xong đời rồi, tài sản bị hacker hack mất, tất cả công ty hợp
tác với ông ta cùng lúc ngừng hợp tác với ông ta, ông ta hoàn toàn không có
khả năng vực lại công ty.
Hiện giờ việc duy nhất ông ta có thể làm, chính là bán tất cả mấy bất động
sản, lấy mười hai mươi triệu, bắt đầu lại một lần nữa.
Nhưng tất cả mối quan hệ của ông ta đều đã biến mất, ông ta còn có cơ
hội sao?
Trong lòng ông ta không nắm chắc, thậm chí ông ta còn hơi lo lắng không
dám phát triển ở Du Châu .
“Anh, anh rể, anh thật sự khiến công ty ông ta phá sản?” Sau khi Đinh
Hoa rời khỏi, Lâm Di Giai mới tò mò hỏi.
Nếu thật sự là như vậy, vậy năng lực của anh rể cô ta lớn như thế nào
chứ.
“Em nghĩ sao, cũng chỉ là một công ty giá trị mấy trăm triệu thôi mà, anh
muốn ông ta phá sản, không phải là chuyện trong một giây sao?” Lục Trần
nhẹ nhàng nói, đôi lông mày phát ra sự tự tin, khiến Lâm Di Giai có chút
không dám đối diện.
“Con, con làm như thế nào chứ?” Lâm Đại Hải cũng khiếp sợ hỏi.
“Bố, chuyện này cũng quá đơn giản, bởi vì đoàn đội của con mạnh mẽ
hơn, nhân tài thế nào cũng đều có, bọn họ muốn tra chi tiết bất động sản của
nhà họ Lăng, là việc không quá vài phút. Chỉ cần tra được chi tiết bất động
sản nhà họ Lăng, là có thể gọi điện thoại đe doạ những đối tác hợp tác với
bọn họ, ngưng hẳn hợp đồng với ông ta, sau đó để hacker cướp sạch công ty
ông ta một lần, ông ta không phá sản cũng sẽ khó khăn.” Lục Trần giải thích.
Ánh mắt Vương Tuyết sáng lên, hỏi: “Ý của cậu là, vừa rồi cậu cho hacker
chuyển tất cả tiền của công ty Đinh Hoa đi, vậy những số tiền đó thì sao, đến
hai trăm triệu đấy, chuyển đi đâu?”
Lục Trần nhìn Vương Tuyết, anh không muốn để ý bà ta, nhưng thấy đám
người Lâm Đại Hải cũng tò mò nhìn mình, anh mới nói: “Trong tài khoản công
ty Đinh Hoa không có bao nhiêu tiền, chủ yếu là ở trên văn kiện mật của công
ty ông ta, hơn nữa những số tiền đó con cũng không xem là gì, đương nhiên
đều là phí dịch vụ cho bọn họ.”
“Phá gia chi tử mà, cho dù không nhiều lắm, nhưng cũng là một trăm triệu,
vậy mà cậu lại chia tất cả cho cấp dưới của cậu, có phải cậu nhiều tiền đến
không có chỗ nào để tiêu không?” Vương Tuyết không nhịn được nói.
“Đúng vậy, đúng là con nhiều tiền không có chỗ để tiêu.” Lục Trần hài
hước nói.
Vương Tuyết á khẩu không trả lời được, có chút không dám đối diện với
Lục Trần.
Vừa rồi sau khi tận mắt thấy trường hợp Đinh Hoa quỳ xuống trước mặt
Lục Trần, trong lòng bà ta dâng lên một cảm giác sợ hãi không tên với Lục
Trần.
Bà ta cũng không thể nói vì sao, nhưng trong chớp mắt, ánh mắt Lục
Trần, lại khiến bà ta cảm thấy có một cảm giác da đầu tê dại.
“Anh rể, siêu thị của anh khi nào mở cửa lại, em muốn tới siêu thị của anh
làm việc, có được không?” Lâm Di Giai đột nhiên nói.
Cô ta cứ ở nhà rảnh rỗi, cũng không phải cách hay, bây giờ không có tiền
tiêu, cô ta cũng muốn tìm chút việc để làm, tới siêu thị của Lục Trần, cô ta
không tin Lục Trần sẽ để cô ta làm người bán hàng gì đó.