Lôi Ngôn Quân dẫn theo con gái vừa đi chưa được vài phút, Trương Đạo
Trung đã tới.
Trương Đạo Trung không đến một mình.
Hắn ta biết bản thân không phải một thuyết khách giỏi, cho nên đã dẫn
theo mấy đàm phán viên.
Trương gia bọn họ hãi cũng được, sợ cũng thế.
Tóm lại bọn họ biết tại thời điểm này, trong giai đoạn này bọn họ thực sự
không thể đấu lại Lục Trần.
Những gì bọn họ biết về Lục Trần chỉ là cái siêu thị đã bị phá kia, hơn nữa
cái siêu thị đó đã bị Trương Đạo Nhân đập thành một đống tạp nham rồi.
Nhưng Trương gia bọn hắn ngoại trừ vịnhu Bích Thủy, ngoại trừ tòa nhà
còn có rất nhiều sản nghiệp mà bọn họ không thể để cho Lục Trần tiếp tục
phá nát toàn bộ được.
Thực ra lúc tối, trong giây phút Đông Phương Long bị đánh bại kia,
Trương gia bọn họ đã biết được bọn họ không còn vốn liếng gì để mà đấu với
Lục Trần.
Đấu công khai, thì Lục Trần có Tạ Vĩ Hào làm chỗ dựa, bọn họ căn bản
không đẩy ngã được anh.
Liều mạng bằng thế lực ngầm thì Lục Trần hình như lại cùng hội với Hội
Anh Đào, cũng có thể nói, Hội Anh Đào có thể chính là do Lục Trần nuôi
dưỡng ra, bọn họ dùng cái gì để đấu được với Hội Anh Đào?
Vũ lực cá nhân?
Nhưng mà, ngay cả người được xưng là đại sư võ đạo Đông Phương
Long cũng bại rồi, Trương gia bọn họ còn ai dám đơn độc đối chiến với Lục
Trần?
Biện pháp duy nhất chính là mời sát thủ ám sát Lục Trần.
Đây là thủ đoạn duy nhất của Trương gia lúc này cũng là hy vọng cuối
cùng của bọn họ.
Nhưng mà đến cả Đông Phương Long cũng không phải là đối thủ của Lục
Trần, vậy còn sát thủ nào có thể giết được anh?
Cho nên trước khi tìm được sát thủ có thể giết chết được Lục Trần bọn họ
chỉ có thể thỏa hiệp, chỉ có thể thừa nhận kinh sợ.
Quá trình đàm phán vẫn xem như khá thuận lợi, bởi vì Trương gia chủ
động đàm phán cho nên bọn họ không thể không ngậm bồ hòn tiếp nhận rất
nhiều điều kiện vô lý của Lục Trần.
Hơn nữa đối với việc tòa nhà của Trương gia với dự án vịnh Thủy Bích,
Trương Đạo Trung lại càng không dám hé miệng.
Tóm lại, mục đích của Trương gia vẫn là muốn Lục Trần nương tay từ
đây, không công kích Trương gia bọn họ nữa, đồng thời, bọn họ sẽ đem tất cả
các công trình kiến trúc hạ tầng và thành quả thu được từ Lục Đảo từ trước
đến nay giao cho Lục Trần, bọn họ cũng sẽ không xen vào.
Thực ra Lục Trần chỉ coi trọng cái biệt thự kia mà thôi, những công trình
khác đều phải trùng tu, anh căn bản là không để ý.
Nhưng mà bản thân anh không muốn tốn thời gian đi tranh đấu với
Trương gia nữa.
Nếu như có thể, anh thậm chí còn chẳng muốn nhìn những sự việc này
xảy ra.
Lúc anh xây dựng Viện Khoa học Kỹ Thuật anh đã chuẩn bị để hợp tác
với tứ đại gia tộc rồi.
Bởi vì tứ đại gia tộc ở Du Châu thực sự có rất nhiều tiềm lượng cùng với
quan hệ bên trong.
Nhưng ai biết được Tả gia, Trương gia lại gây sự như thế, không ngừng
tạo ra phiền phức cho anh.
Đặc biệt sau khi biết được Trương Sinh Kiều lại dám liên kết với cụ ông
nhà họ Lưu và cụ ông nhà họ Tả cùng nhau đối phó Kỹ thuật Di Kỳ, ngoài
Trần gia ra, ba nhà còn lại đều không còn cơ hội để hợp tác với anh nữa.
Sau khi kết thúc đàm phán, Trương Đạo Trung và Lục Trần bắt tay nhau
sau đó dẫn đàm phán viên rời đi.
Lục Trần lại cùng mấy người Đỗ Phi đi Lục Đảo.
Lục Đảo lấy được về tay, Lục Trần bèn tính toán xây dựng lại nơi này.
Nhưng mà quy hoạch như thế nào anh vẫn còn phải mời chuyên gia tới
thiết kế.
Mấy người Lục Trần không quấy rầy nhóm chuyên gia làm thí nghiệm và
đánh giá mà chỉ ở trong biệt thự đi dạo lung tung.
Biệt thự Lục Đảo rất lớn, trang hoàng cũng rất khí thế xa hoa, tổng cộng
chi phí xây dựng, dự đoán được Trương gia đã bỏ ra khoảng một trăm triệu.
Hiện tại lại biến thành của Lục Trần.
Buổi tối sau khi mời nhóm chuyên gia ăn cơm xong Lục Trần cũng quay
về.
Chuyện ở bên này anh đã để cho mấy người Đỗ Phi đi làm, dù sao người
trả tiền là anh, còn mấy người Đỗ Phi chỉ là đến quản lý mà thôi.
………..
Buổi trưa ngày hôm sau.
Lâm gia.
“Di Quân, con điên rồi sao, sao lại muốn gọi Lục Trần đến cùng, vậy con
làm sao ly hôn với nó được?” Vương Tuyết nghe thấy Lâm Di Quân muốn đợi
Lục Trần cùng đi Kỳ Giang nhíu mày nói.
Mấy ngày này bà rốt cuộc cũng thuyết phục được con gái ly hôn với Lục
Trần, tuy rằng hai người vẫn còn chưa làm thủ tục nhưng hai ngày nay Lâm
Di Quân đều không về nhà, việc này đã nói rõ vấn đề.
Hơn nữa bà cũng đã tìm cho con gái mình đối tượng rồi, hôm nay cũng
cùng đi với bọn họ đến Kỳ Giang.
“Hiện giờ vẫn chưa ly hôn với anh ấy thì sao anh ấy không thể đi?” Lâm Di
Quân nói.
Cô biết mẹ của mình đã tìm hiểu rồi chọn người cho cô rồi, hơn nữa còn
đưa hắn cùng đi đến nhà ngoại cô ở Kỳ Giang nên cô mới gọi Lục Trần đến.
Tuy rằng cô với Lục Trần chiến tranh lạnh nhưng cô vẫn còn chưa cảm
thấy nhất thiết phải ly hôn với anh, hơn nữa cô cũng chưa chuẩn bị tốt cho
việc ly hôn.
Chủ yếu nhất là vì trong lòng cô không buông xuống được, cô cũng muốn
mượn cơ hội này, cho Lục Trần một cơ hội nữa giải thích với cô.
“Di Quân à, con sao lại vẫn không nhìn rõ Lục Trần vậy, nó có tiền cũng
không cho con nửa xu, lại đi ăn chơi rượu chè ở bên ngoài cũng không muốn
mua cho con một bộ quần áo đẹp, người đàn ông không có một chút tinh thần
trách nhiệm như vậy, con còn không ly hôn, con đang nghĩ cái gì vậy?
Mẹ giới thiệu cho con ông chủ Đinh, chính là ông chủ lớn thực sự, công ty
của người ta trị giá hai ba trăm triệu, hơn nữa, vợ ông ta vì bị ung thư mà chết
rồi, còn nghe nói vì chữa bệnh cho vợ người ta trước sau tiêu hết hơn bốn
mươi triệu. Nếu như con ngày nào đó mắc bệnh, đừng nói là bốn mươi triệu,
mẹ còn nghi ngờ Lục Trần đến bốn mươi ngàn không chịu bỏ ra cho con.”
Vương Tuyết lại bắt đầu tẩy não Lâm Di Quân.
Chỉ là lý do thoái thác này của Vương Tuyết không hề đả động được Lâm
Di Quân.
Muốn nói có tiền, cả Du Châu này, còn có ai nhiều tiền hơn Lục Trần.
Muốn nói tiêu tiền trên người cô, quay qua quay lại Lục Trần đã chuyển
cho cô tổng cộng một trăm triệu rồi.
Sở dĩ cô chiến tranh lạnh với Lục Trần.
Thứ nhất là cảm thấy Lục Trần lừa gạt cô, khiến cô tức giận.
Thứ hai nữa, là chuyện Lục Trần đến bãi tắm ăn chơi trác táng nhưng lại
không hề giải thích với cô.
Hơn nữa trong thời gian chiến tranh lạnh này, Lục Trần rất ít khi chủ động
gọi điện thoại cho cô, cũng khiến cho cô cảm thấy Lục Trần càng ngày càng
xa lạ.
Đây mới là nguyên nhân khiến cô cảm thấy có chút dao động.
“Chuyện của Di Quân để con bé tự mình làm chủ, không biết bà cả ngày
hao phí tâm tư vớ vẩn gì nữa.” Lâm Đại Hải nhíu mày, không kiên nhẫn nói.
Ông đối cũng chịu đủ người vợ này của mình rồi.
Thua hết tất cả của cải không nói, đã thế còn đi vay nặng lãi, nếu không
phải nghĩ cả hai đều có tuổi rồi, ông thật sự là rất muốn ly hôn với cái người
kia.
“Tôi hao phí tâm tư vớ vẩn? Tôi không lo lắng, ông đi tìm Lục Trần đem
vài trăm triệu về đây cho chúng ta tiêu đi?” Vương Tuyết khó chịu oán giận
nói.
Lâm Di Quân dở khóc dở cười, cảm thấy mẹ mình muốn mình ly hôn chỉ
vì Lục Trần không cho cô tiền tiêu?
Cô cũng biết chuyện Vương Tuyết vay nặng lãi cho nên mới không cho bà
tiền, nếu không trong thẻ cô còn hơn một trăm triệu, tùy tiện đưa cho Vương
Tuyết mấy trăm cô cũng không tiếc.
“Lục Trần đã kiếm cho nhà chúng ta nhiều như vậy rồi, nếu không phải bà
tự phá nát, mang toàn bộ đi đánh bạc thua sạch, Lâm gia sẽ thành ra thế này
à?” Lâm Đại Hải hắng giọng nói.
“Hừ, nếu Lục Trần đó có tiền mà không cho bà đây xài thì bà đây không
nhận đứa con rể như nó.” Vương Tuyết hừ lạnh nói.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Vương Tuyết vội vàng đổi sang
khuôn mặt tươi cười, chủ động đi mở cửa.