“Sao, anh cũng muốn đấu với tôi?” Lục Trần nhìn về phía Trương Đạo
Nhân giễu cợt.
Trương Đạo Nhân khẽ giật mình, Lục Trần có thể một quyền đánh bại cao
thủ Hàn Thiên, hắn ta và Lục Trần solo không bị anh đánh cho tàn phế mới lạ,
cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám đấu với Lục Trần.
“Anh... rõ ràng anh đã đồng ý với lời khiêu chiến của Đông Phương sư
phụ, bây giờ Đông phương sư phụ tới rồi anh lại không dám đấu, anh có chí
khí đàn ông không?” Trương Đạo Nhân tức giận nói.
“Đù má anh bị mù à? Anh nói xem tôi không đồng ý đấu lúc nào? Còn
không phải thần côn không muốn đánh sao, một người không đủ tôi gọi thêm
hai người, hai người không đủ tôi gọi thêm ba người, nếu vẫn không đủ tôi có
thể gọi thêm ba trăm người, rõ ràng là ông ta không dám đấu.” Lục Trần cũng
tức giận nói.
“Cậu, sao cậu có thể vô sỉ như vậy!” Trương Đạo Nhân cũng tức giận đến
hộc máu.
“Chàng trai trẻ, cậu thất tín với người ta như vậy, không sợ bị người trong
thiên hạ chê cười sao?” Trương Sinh Kiều cũng nhịn không được nói.
“Không sao, tôi da mặt dày.” Lục Trần ha ha cười nói.
Trương Sinh Kiều hộc máu.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người bị Lục Trần đánh bại.
Mọi người đều là người làm ăn, đều muốn lăn lộn ở Du Châu, mặc dù có
những lúc cũng phải dung đến những thủ đoạn vô liêm sỉ, nhưng không thể
nào không có được.
Tên này đã tới trình độ quá mức vô sỉ rồi.
“Anh rể cũng thật là, nhưng mà nhìn thần côn bị chọc tức đến hộc máu,
Trương gia tức giận đến mức mặt trắng bệch, em lại thấy rất thoải mái.” Lâm
Di Giai bắt lấy tay Lâm Di Quân, ánh mắt nhìn Lục Trần phát ra tia sáng.
Trong phút chốc, Lục Trần ở trong mắt cô thực sự quá lợi hại.
Nhưng cô thật sự thích anh rể như thế này.
Lâm Di Quân không nói gì, sống cùng Lục Trần nhiều năm như vậy, lần
đầu tiên cô thấy Lục Trần vô sỉ như vậy.
Nhưng dù có khinh thường Lục Trần không biết xấu hổ, giờ phút này cô
vẫn thấy thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất Lục Trần không ngốc, anh biết mình không đánh lại Đông Phương
Long, làm như vậy cũng để cô an tâm.
“Anh rể cậu đúng là khiến người ta kinh ngạc đấy.” Lưu Lệ Lệ không biết
là tán thưởng hay chê bai nói.
“Anh rể tôi gọi cái này là chiến thuật.” Lâm Di Giai nói đỡ cho Lục Trần.
“Trời, hại chúng ta lúc trước lo lắng vô ích cho anh ta.” Lưu Lệ Lệ nói.
Cùng lúc đó.
“Ông nội, ông thấy thế nào?” Trần Sơ Nhiên thấy Lục Trần như vậy, dở
khóc dở cười nói.
Trần lão thái gia cười khổ. Ông đánh giá thế nào chứ?
Ông còn có thể đánh giá thế nào đây.
Lục Trần hoàn toàn không làm theo lẽ thường.
Chẳng lẽ anh thật sự cảm thấy bản thân mình không phải đối thủ của
Đông Phương Long?
Trần lão thái gia cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Nếu Lục Trần thực sự có lòng tin đánh bại Đông Phương Long chắc chắn
sẽ không dùng thủ đoạn này.
Dù sao thì, ai mà không để ý đến danh tiếng của mình.
Có thể nói, từ nay về sau, cái danh vô sỉ của Lục Trần có thể theo anh cả
đời.
Trước mặt nhiều người như vậy sử dụng thủ đoạn hạ lưu này, dù muốn
chối bỏ cũng không chối được.
Mà không phải chỉ có Trần lão thái gia, giờ phút này có vẻ như tất cả mọi
người đều chắc chắn Lục Trần không phải đối thủ của Đông Phương Long, kể
cả Trương gia cũng không có ai tin Lục Trần có thể đánh bại Đông Phương
Long.
Nhưng bọn họ đều không ngờ, Lục Trần có thể vô liêm sỉ như vậy, hoàn
toàn khiến họ trở tay không kịp.
Lúc này trên mặt hồ có một con thuyền nhỏ.
“Tiểu Trương, cậu cảm thấy trận chiến này ai sẽ thắng?” Tạ Vĩ Hào ngồi
trên mạn thuyền, một tay hút thuốc, một tay gẩy sóng gợn lăn tăn.
Thư ký Trương đứng bên cạnh Tạ Vĩ Hào, nhìn về phía đảo xa, nói: “Nghe
nói Đông Phương sư phụ là người theo đạo, là một sư phụ võ đạo chân
chính, tôi thấy Lục Trần không có khả năng.”
Tạ Vĩ Hào gật đầu, Lục Trần là người làm ăn, lấy tiêu chuẩn kinh doanh
của anh sao có thể đấu lại người luyện võ.
“Cậu hỏi thăm tình hình một chút, xem có gì ngoài dự tính không?” Tạ Vĩ
Hào vẫn lo lắng cục diện trên đảo sẽ thay đổi.
Thư ký Trương gật đầu, gọi điện cho Hứa Tả Quân cập nhật tình hình trên
đảo.
“Hứa cục trưởng, tình hình trên đảo sao rồi, hai bên đánh nhau chưa?”
Thư ký Trương vào thẳng vấn đề.
“Đánh cái bíp ý, tên Lục Trần này, hôm nay thật sự khiến tôi mở mang tầm
mắt.” Tiếng Hứa Tả Quân hùng hổ truyền tới, hai người đều nghe ra ý cười
khổ cùng bất đắc dĩ trong giọng ông ta.
“Có chuyện gì? Thư ký Trương kinh ngạc hỏi.
“Trương gia sắp xếp hơn trăm người mai phục trên đảo, nhưng Lục Trần
mang tới hai ba trăm tên, trực tiếp vây quanh biệt thự, Trương Gia thật sự
không dám động thủ.”
“Vậy Lục Trần và Đông Phương Long tỷ thí ai thắng?” Thư ký Trương lại
hỏi
“Làm gì có đấu võ, nhưng mà tôi nhìn dáng vẻ giống như đánh không nổi
vậy.” Hứa tả Quân nói.
“Ồ, không phải nói là muốn đấu võ sao, nhiều người như vậy sao lại
không đánh?” Thu ký Trương có chút bất ngờ hỏi.
Hứa Tả Quân cười khổ một tiếng, lập tức đem chuyện trên đảo kể lại từ
đầu đến cuối.
Tạ Vĩ Hào và Thư ký Trương nghe xong cười như nắc nẻ.
“Haha, tôi biết ngay tên nhóc Lục Trần này rất đáng tin cậy mà, à không
phải, chính là một chút cũng không đáng tin.”Tạ Vĩ Hào nghe Hứa Tả Quân
kể, tảng đá trong lòng cũng buông xuống.
Chỉ cần hai bên không đánh nhau, mặc cho bọn họ cãi vã thế nào đều
không quan trọng.
“Vĩ Hào à, tên nhóc này thật quá vô liêm sỉ, có điều cách này của anh ta
cũng rất khôn ngoan, thế mà khiến tên đạo sĩ kia tức hộc máu, đây là không
chiến mà cũng thắng rồi.” Thư ký Trương cười haha nói.
Lục Trần không có xung đột với Trương gia, việc này cũng không thành
vấn đề.
“Đúng là vô sỉ, có điều như vậy tôi càng thích.” Tạ Vĩ Hào cười nói.
“Vĩ Hào, hay là chúng ta lên đảo xem, xem xem bọn họ cãi vã thế nào.
Trương gia không phải vẫn luôn không nể mặt anh sao, nhìn Trương gia bị
Lục Trần trêu đùa, cũng vui đấy chứ.” Thư ký Trương đề nghị.
Đôi mắt Tạ Vĩ Hào sáng lên, có chút phấn khích.
Khi ông ta vừa tới Du Châu nhận chức, người của tứ đại gia tộc không
chào không hỏi ông ta, còn muốn ông ta tự mình đến chào hỏi bọn họ, hơn
nữa ông ta còn nhớ rõ, lúc đó trong tứ đại gia tộc, Trương gia và Tả gia còn
chẳng them để ý đến ông ta.
Ông ta cũng là một người thù dai, nếu không vì sự xuất hiện của Lục
Trần, ông ta bốn năm nay có khi đều phải nhìn sắc mặt của tứ đại gia tộc.
Lúc này, Lục Trần trêu trọc Trương gia, cũng là dịp để ông thỏa sự căm
ghét.
“Được, lên bờ.” Tạ Vĩ Hào vung tay lên, chuẩn bị đi xem kết quả.
Có điều ông ta cũng không phải người không biết kiêng dè, vẫn dùng
chiếc mũ che đi một nửa khuôn mặt.
Lúc này lại là buổi tối, ánh đèn mờ nhạt, chắc chắn không ai nhận ra ông
ta.
Mà trong biệt thự lúc này, Đông Phương Long tức đến hộc máu mãi không
ngừng, ngay cả Trương Sinh Kiều cũng đang bị Lục Trần làm cho tức ói máu.
Ngay khi bọn họ định bỏ đi, lại nghe Lục Trần nói: “Muốn tôi một mình đấu
với Đông Phương Long cũng được, nhưng Trương gia các người phải đồng ý
hai điều kiện của tôi.”
Lời của Lục Trần vừa nói ra, người của Trương gia nhất thời sôi nổi.
Bọn họ chỉ sợ Lục Trần không ra tay, chỉ cần Lục Trần dám lên đài, cho dù
có mười điều kiện họ cũng đồng ý.