"Cô cảnh sát xinh đẹp, chỉ còn ba phút nữa thôi, nếu như người bạn kia của cô
không quay lại, chúng tôi sẽ giết một con tin, những người bên ngoài nếu như
không đáp ứng điều kiện của chúng tôi, mười phút sau sẽ giết thêm một người
nữa đến khi giết hết toàn bộ lũ con tin này thì thôi."
Thấy Lục Trần ra ngoài đã 7 phút rồi vẫn chưa quay lại, tên đầu trọc nhìn Trần
Tịnh nói.
"Còn nói cướp chúng tôi không có nhân tính, cô xem bạn có mới là không có
nhân tính, chỉ vì mạng sống mà trực tiếp vứt người đẹp lại đây không quan tâm."
Một tên cướp khác cười nói.
"Anh nói người đẹp này, nếu như hôm nay bọn anh đây có thể thoát khỏi chỗ này
thì hãy đi cùng anh đi, anh đây sẽ đưa em đi ăn ngon, tận hưởng những mỹ vị
đẹp nhất của nhân gian này." Tên cướp thứ ba cười cợt chọc ghẹo.
Trần Tịnh trầm mặc không nói gì, nhưng trong lòng cô ấy thật sự rất căm giận
Lục Trần.
Vốn dĩ ban đầu ý của cục trưởng Hứa là muốn cô ấy đi cùng để bảo vệ Lục Trần.
Không ngờ đến giây phút gay cấn anh ta lại bán đứng cô như vậy. Hơn nữa còn
bán đứng triệt để.
Đàn ông, tất cả đều là lũ tham sống sợ chết không đáng tin tưởng một chút nào.
Trần Tịnh trong lòng căm phẫn thầm nghĩ.
"Này, các anh nghe kìa, hình như có tiếng xe đang đi tới." Đúng lúc này tên cướp
đứng canh gần cửa đột nhiên nói.
Mặc dù nghe thấy tiếng xe bên ngoài cửa, nhưng hắn cũng không dám mạo
hiểm ra xem. Bởi vì hắn biết bên ngoài sẽ luôn có súng bắn tỉa đang đợi hắn
xuất đầu lộ diện dù chỉ một phút thôi.
"Lẽ nào tên đó đã thuyết phục được Hứa Tả Quân, mang xe đến cho chúng ta
ư?" một tên cướp kinh ngạc nói.
Lúc trước bọn chúng đều nghi ngờ Lục Trần vì sợ trở thành con tin nên mới bịa
ra câu chuyện lừa bọn chúng, không ngờ Lục Trần lại nói thật.
Trần Tịnh cũng không ngờ được, không biết vì sao trong lòng luôn có chút kỳ
vọng Lục Trần thật sự quay lại. Biểu hiện trước đó của Lục Trần khiến cô có chút
khâm phục, cô ấy không hy vọng Lục Trần lại là loại tiểu nhân tham sống sợ
chết.
"Đừng di chuyển, đợi xem sao, cũng có thể bọn chúng đang chuẩn bị tập kích."
Tên đầu trọc cẩn thận nói, tay vẫn lăm lăm cầm súng đã lên nòng hướng về phía
cửa.
"Ừ, có khả năng." Cả ba tên còn lại đều gật đầu, một tên vẫn trông chừng đám
con tin, hai tên còn lại cũng căng thẳng hướng về phía cửa ra vào.
"Bốn vị đại ca, tôi đã thuyết phục được cục trưởng Hứa rồi, ông ấy đồng ý với
giao kèo này, nếu như các anh không có vấn đề gì thì tôi vào nhé." - Vừa hay lúc
đó, tiếng của Lục Trần đứng bên ngoài nói vọng vào.
Nghe thấy giọng của Lục Trần, cả bốn tên đều thở một hơi nhẹ nhõm, ngay đến
cả đám con tin cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước cuộc nói chuyện giữa Lục Trần và tên đầu trọc bọn họ cũng nghe hiểu
rồi, Lục Trần chuẩn bị dùng chính mình và Trần Tịnh để đổi lấy hơn hai mươi con
tin ở đây, bọn họ trong lòng rất cảm động, lúc nghe Lục Trần nói đã thuyết phục
được cục trưởng Hứa tức là bọn họ sắp được cứu rồi.
Trần Tịnh cũng thở phào một hơi, trong lòng thấy thoải mái vô cùng. Cô cũng
không giải thích được tại sao trong lòng lại thấy thoải mái như vậy.
"Được, anh vào đây đi." Tên trọc đầu thở phào nhẹ nhõm, nói vọng ra ngoài cửa.
Mấy phút sau, Lục Trần cuối cùng cũng đã đi vào trong ngân hàng. Mọi người
đều nóng lòng nhìn anh.
Nói thật, người như Lục Trần bọn họ đúng là rất hiếm khi gặp được.
Người dám dùng tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của người khác,
người có phẩm đức như vậy, thật sự đã rất ít rồi.
"Anh đúng là có gan đấy." tên đầu trọc cũng không nhịn được thốt lên.
Mấy năm nay hắn đi đông đi tây cũng giết không ít người, nhưng chưa từng gặp
qua người nào tự tin, bình tĩnh, thậm chí còn không tiếc vì người khác mà hy
sinh tính mạng của mình như Lục Trần. Cho nên trong lòng hắn cũng có chút
khâm phục Lục Trần. Thậm chí nếu không phải vì thân phận đặc biệt, hoàn cảnh
không cho phép, lúc đó chắc hẳn còn muốn uống vài ly với Lục Trần ấy chứ.
cứu con tin lại có những suy nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên thấy xấu hổ.
Người đàn ông này đúng là khiến người khác không thể đoán trước được.
"Đi thôi, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ"
Sau khi cả đám con tin đều đã ra ngoài, tên đầu trọc đích thân áp tải Lục Trần đi
ra phía bên ngoài.
Vì để cẩn thận không bị lực lượng bên ngoài đột kích, cả bốn người đều để hai
người Lục Trần đi phía trước, làm bia đã đạn mở đường.