Trên một hòn đảo vô danh, Sunny đang dừng lại ở một bãi biển xinh đẹp…
Lúc này, trên bãi biển, chỉ có một mình Yaki đang nằm trên một cái võng vắt ngang giữa hai cây dừa. Không khí thoáng mát, gió biển nhẹ nhẹ, hai mắt hắn lim dim như sắp ngủ. Thế nhưng muốn ngủ cũng khó bởi vì lúc này, bên trong đảo phát ra từng tiếng nổ lớn. Cứ như đang có quái vật đánh nhau vậy.
Mà cũng đúng thôi, bên trong đảo đúng là có quái vật đang đánh nhau thực. Sau khi lão Z đồng ý cho việc luyện tập băng Mũ Rơm. Bọn hắn liền cập bến hòn đảo này.
Nhìn từ bên ngoài, hòn đảo này rất xinh đẹp nhưng bên trong lại chứa đựng vô số nguy hiểm. Quái thú và độc vật trên hòn đảo này là vô số, và tất nhiên cũng do diện tích hòn đảo này quá lớn mà không gian sinh trưởng của bọn hắn cũng không quá tệ. Nhưng dù là thế, việc tranh giành địa bàn và thức ăn vẫn thường xuyên xảy ra. Thành ra độc vật và quái vật ở đảo này cực kỳ bá đạo. Haki bá vương của Luffy bây giờ không đủ để hạ gục bọn chúng.
“Ồ… thật la rảnh rỗi. Ngươi không cần luyện tập cùng đồng đội mình sao?”
Aokiji từ bên trong hòn đảo đi đến bên cạnh Yaki hỏi.
“Không cần… Ta không có nhiều thời gian để luyện tập này nọ. Ta thích hưởng thụ cuộc sống này hơn. Với lại ngươi cũng nghe rồi chứ? Ta không còn nhiều thời gian, thế nên phải hưởng thụ khi còn sống chứ?”
Yaki cũng không mở mắt mà cười nói.
“Việc đó là thật sao? Ta nghe họ nói, ngươi chỉ có 1 năm… mà thứ muốn ngươi chết, không ai ở thế giới này dám ngăn cản hay đối đầu.”
Aokiji kiếm một nơi sạch sẽ ngồi xuống hỏi. Yaki thấy thế cũng bỏ đi bộ dáng lười biếng, ngồi thẳng lên. Dùng tinh thần lực mang một chút rượu và thức ăn mà Sanji chuẩn bị từ trước đến trước mặt Aokiji, cùng hắn nhấm nháp và trò chuyện.
“Thế giới này có rất nhiều bí ẩn. Có những tồn tại mà chính ngươi cũng không tin tồn tại.”
Aokiji nghe thế thì nhíu mày. Sau đó thì lắc đầu bỏ đi ý nghĩ trong đầu, trên mặt cũng dãn ra… Hắn từ bỏ không dám nghĩ vì hắn sợ, sợ nếu biết một số thứ, hắn không có lòng tin để làm việc tiếp theo.
“Đây là thông tin mới nhất về các ngươi và ngươi là nhân vật chính đấy?”
Aokiji đưa một tờ báo và một tờ truy nã cho Yaki. Khi nhìn tờ báo và tờ truy nã, Yaki liền cười. Bởi vì bài báo này là về hắn, tin hắn còn sống truyền khắp thế giới. Trên báo có đủ thứ giả thuyết và câu hỏi làm sao hắn sống được.
Còn tờ truy nã thì khá là đặc biệt, số tiền truy nã là ba dấu hỏi và bên dưới chỉ có một từ ‘Alive’. Trên hình là cảnh hắn đang đối đầu Sengoku và Fujitora ở Dressrosa.
“Đây là muốn bắt sống ta? Còn có tiền truy nã là tùy ỳ yêu cầu sao?”
Yaki cười hỏi.
“Đúng thế!! Chỉ cần bắt sống ngươi. Chính phủ thế giới sẽ thực hiện một yêu cầu của người kia. Dù đó là gì đi nữa.”
“Hahaha… Đúng là đáng giá thật. Sự sống lại của ta có vẻ như có rất nhiều người muốn biết. Còn giá trị hơn bất tử nữa phải không?”
“Đúng thế. Một kẻ bất tử không phải là không sợ chết. Khi đối đầu với tử thần, bọn hắn vẫn sợ hãi. Nhưng ngươi lại tránh thoát khỏi tử thần, vì thế bọn hắn rất hứng thú và muốn tìm ra cách mà ngươi đã sử dụng.”
Aokiji trầm mặt nói. Bất Tử không nghĩa là không chết, nếu bị nghiền thành tro, khi đó bất tử cái quái gì nữa. Với lại bất tử không nghĩa là không già đi và tử thần lúc nào cũng kè cặp bên cạnh, chờ đợi ngươi, như thế chả ai dám đánh giá nhẹ cách mà Yaki đã tránh thoát tử thần.
“Ta không trốn thoát tử thần. Mà ta trở thành một quân cờ của tử thần, nói đúng hơn là một trò….”
“Xin lỗi, xin lỗi… Tôi sẽ ngậm miệng…”
Yaki đang nói chuyện vui vẻ thì tự nhiên hắn rùng mình một cái. Bầu trời phía trên đang trong xanh thì tối lại một cách kỳ quái. Vừa thấy Yaki liền biết đây là cảnh cáo bảo hắn ngậm miệng.
Bên kia, Aokiji hình như cũng cảm nhận được điều gì. Rùng mình một cái, mồ hôi toát ra như suối, khuôn mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng.
Aokiji sợ hãi nhìn bầu trời, sợ hãi nhìn Yaki. Hắn nhận ra, hắn vẫn xem nhẹ người trước mặt này và xem nhẹ cái thế giới này.
“Ầm.. Rầm… Rầm…”
Lúc này, lão Z, Luffy, Sanji, Zoro, Law… mọi người đều chạy qua bên này. Trên mặt mỗi người đều hiện lên vẽ sợ hãi. Đây là lần đầu tiên bọn hắn sợ hãi như vậy, tay mỗi người vẫn còn đang run. Nami và Robin thì run lên từng đợt, thở từng ngụm lớn, nước mắt tuôn trào không ngừng.
“Không sao… Đừng sợ!! Mọi việc vẫn ổn, vừa rồi do tớ không chú ý khi trò chuyện với Aokiji. Kích động một số thứ… Đừng sợ nữa nhé. Mọi thứ vẫn ổn!!”
Yaki đứng lên an ủi Nami và Robin, hai cô gái này dù là trở nên mạnh mẽ hơn nhiều nhưng dù sao vẫn là nữ nhân.
“Các cậu vẫn tiếp tục tập luyện đi…. Hahaha… Xem như vừa rồi cũng là luyện tập đối đầu với sợ hãi đi… Hahaha...”
Thấy Yaki cười mà không ai cười nổi. Bọn hắn không thể tưởng tượng nổi làm sao Yaki lại có thể bình tĩnh như thế được khi đứng trước chuyện vừa rồi.
Mà đến lão Z và Aokiji cũng nhìn nhau, sau đó nhìn Yaki với ánh mắt có chút gì đó quái dị. Bọn hắn vừa rồi cũng sợ chết khiếp thế mà tên này lại nhởn nhơ như không. Vậy đây là thứ đã cho Yaki thời hạn một năm? Thật là đáng sợ.
“Rồi… Các cậu đi tập luyện đi. Thời hạn một tháng sắp đến rồi!!”
…
Sau khi mọi người rời đi, Aokiji cũng hướng về Yaki nói.
“Ta phải đi… Đi gặp Râu Đen. Ta không biết kế hoạch của ngươi là gì nhưng mà ta sẽ không trở thành kẻ địch của ngươi.”
“Ừ… Hy vọng là vậy vì mục tiêu của bọn ta trước tiên là Tứ Hoàng.”
Yaki gật đầu nói.
“Tốt… Vậy thì chúng ta sẽ nhanh gặp lại thôi. Mà ngươi cũng đừng đánh giá thấp chính phủ thế giới và thiên long nhân, kẻ nắm giữ thế giới này, không phải ai cũng đơn giản.”
“Tất nhiên ta hiểu. Vì thế ta mới làm nhiều điều như vậy.. Nếu không ta đã xong thẳng vào Chính phủ thế giới, đồ sát hết rồi…”
Aokiji cười không nói thêm gì. Lên xe đạp hướng về đường chân trời mà đi.
“Năng lực thật thú vị…!!”
Yaki thấy Aokiji đi xe đạp trên biển thì cười nói. Sau đó hắn tiếp tục nằm đó làm biếng nhưng thật ra không ai biết, hắn đang khai phá năng lực trái ác quỷ của mình bằng tinh thần lực cực mạnh của mình.