Một tiếng rên nhỏ vang lên, lão Z cuối cùng cũng tỉnh lại sau cú đá như trời dán của Yaki vào ngực. Lão tỉnh nhanh như vậy cũng là nhờ trên thuyền có hai bác sĩ cực kỳ mát tay đó là Law và Chopper. Một kẻ có thể dễ dàng loại bỏ mọi thứ bên trong, một kẻ có thể dùng thuốc để người bệnh hồi phục cực nhanh.
“Lão Sư…”
Lão Z tỉnh lại cũng khiến mọi người chú ý. Khi lão thấy mình trên thuyền Mũ Rơm thì không còn phản ứng dữ dội như trước nữa. Chỉ thở dài một hơi, rồi nhìn hai người Binz và Ain đang khóc lớn bên cạnh nói.
“Được rồi, ta chưa chết. Các ngươi không cần phải khóc lóc như thế đâu!!”
“Vâng, lão sư!!”
Cả hai cố kìm nước mắt, nở nụ cười vui vẻ đáp.
“Yôh.. tĩnh rồi sao, lão già? Hahaha… Cú đá đó của ta cũng quá mạnh mẽ đi nhỉ!?”
Yaki thấy lão Z đã tĩnh thì cười hỏi thăm.
“Là tên nhóc ngươi… Mà sao chúng ta thoát được thế…?”
Lão kinh ngạc nhìn Yaki, sau đó nhìn quanh phát hiện mình đã ở trên một vùng biển xa lạ, không còn ở vùng biển của Endpoint nữa hiếu kỳ hỏi.
“Lão sư… tĩnh là tốt rồi…Tên này đã dùng đá Dyna uy hiếp Hải Quân để mọi người rời đi…”
Aokiji thấy Z đã tỉnh thì thở ra một hơi nói. Nói đến thì hắn là người lo cho Z nhất không kém Ain và Binz. Đối với Aokiji, lão Z là một người thầy, một người cha quan trọng trong cuộc đời hắn.
“Kuzan, không nghĩ đến. Có một ngày ta và ngươi lại ngồi trên một chiếc thuyền Hải Tặc mà không phải để chém giết…!!”
Lão Z thấy Aokiji thì tự giễu nói. Bọn họ đều là Cựu Đô Đốc Hải Quân, giờ ngồi cùng trên thuyền hải tặc, cảm giác này rất kỳ quái.
“Ờ… lão sư. Ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều này.”
Aokiji gật đầu nói.
“Old man, tĩnh rồi thì ăn chút cháo để bồi bổ sức đi. Nếu muốn đánh nhau tí nữa có sức hãy đánh. Chúng ta sắp cập bến vào một hòn đảo vô danh đấy.”
Sanji mang lên chút thức ăn cho lão Z nói. Đối với hắn, là người trên thuyền, dù địch hay bạn, hắn sẽ không để họ đói.
“Cám ơn…!!”
Lão Z cũng bỏ đi thành kiếng, nhận lấy bát cháo gật đầu nói.
Sau đó, Sanji cũng mang thức ăn lên cho mọi người. Tiếp sau đó là một cuộc hội tụ vô cùng kỳ quái xảy ra trên thuyền Sunny.
Hải tặc khét tiếng, Law và Luffy, gặp mặt Cựu đô Đốc hải quân, Zephyr và Aokiji, bên cạnh còn có hai tên samurai và một tên nhóc samurai. Hình ảnh này vô cùng quái dị, thế nên bầu không khí của bữa ăn có chút kìm nén.
“Hahaha… kể từ lúc gia nhập băng của cậu, Luffy. Đây là bữa ăn yên bình và an tĩnh nhất tớ từng dùng đấy..!!”
Yaki cười nói.
“Đúng thế. Lần nào đến giờ ăn anh Luffy và anh Usopp đều ồn ào…. Hihihi đúng là ăn uống yên tĩnh thế này thì có chút không quen.”
Mọi người trong Mũ Rơm nghe Chopper và Yaki nói vậy thì nhìn nhau nở một nụ cười. Đám người Aokiji thì quái dị nhìn băng Mũ Rơm. Nhưng cũng không nói gì mà chỉ tiếp tục tập trung ăn uống.
Một lúc lâu sau, khi bữa ăn sắp tàn thì Yaki đặt đũa xuống, hắn liếc nhìn Luffy một cái. Luffy hiểu ý gật gật đầu.
“Được rồi. Trong khi mọi người đã tập trung ở đây thì chúng ta cũng nên nói đến kế hoạch kế tiếp theo thôi nhỉ?”
Nghe nói thế, mọi người cũng dừng lại ăn uống, nhìn Yaki chờ đợi hắn nói tiếp.
Yaki nhìn Lão Z đang nhìn hắn cười nói.
“Tôi biết điều này có chút quá đáng nhưng lão có thể làm lão sư cho băng của bọn tôi trong vòng một tháng được không?”
Yaki vừa dứt lời thì mọi người đều sửng sốt, kinh ngạc đến há hốc mồm. Hải tặc đi nhờ cựu đô đốc hải quân làm lão sư. Điều này có chút quái dị… Thậm chí đến đám người Luffy cũng kinh ngạc nhìn Yaki.
“Yaki… cậu không tin tưởng sức mạnh của bọn tôi sao?”
Zoro có chút nhíu mày hỏi. Sanji bên cạnh trên mặt cũng hiện lên vẻ khó hiểu cùng biểu hiện khó chịu.
“Ờ.. với sức mạnh bây giờ của chúng ta. Các cậu nói xem, đối đầu với một Tứ Hoàng, băng chúng ta đánh nổi sao?”
Nghe nói thế, cả đám trầm mặc không dám đáp. Đối mặt với băng Tứ Hoàng, bọn hắn thật sự không có chút nào tự tin.
“Ngươi thật sự muốn ta luyện tập cho bọn họ…?”
Lão Z hướng Yaki hỏi, hai mắt lão hiện lên nét sắc bén cùng với sự thâm thúy khó hiểu. Lão đã huấn luyện rất rất nhiều người, từ hải quân vô danh đến những tên mang cấp bậc cao nhất của Hải Quân bây giờ. Có điều, huấn luyện hải tặc, lão chưa bao giờ làm và lão cũng rất ghét Hải Tặc vì thế lão chưa bao giờ có ý định này. Bây giờ thấy Yaki gật đầu thì nên lâm vào trầm tư.
Yaki thấy lão Z như vậy cũng không hối thức mà nói sang chuyện khác.
“Các cậu nghĩ mình rất mạnh nhưng thật ra các cậu vẫn chưa đủ sức để đối đầu trực diện với Tứ Hoàng đâu? Tự tin là tốt nhưng quá tự tin là điều đáng xấu hổ. Phải biết, Tứ Hoàng là mấy tên rong ruổi trên biển cả vô số năm tháng. Đối đầu vô số tên hùng mạnh, thế mà vẫn đánh ra danh tiếng của mình. Thậm chí, đến bây giờ, sức mạnh của bọn chúng chưa bao giảm đi mà càng mạnh hơn mà thôi. Đến cả Râu Đen, một tên hải tặc vừa trở thành Tứ Hoàng nhưng dưới tay hắn đều là những tên đáng sợ. Mức tiền truy nã cao chót vót, thậm chí trong băng chúng ta không có ai sánh kịp. Các cậu nghĩ mình chiến nổi sao?”
“Nhưng anh chỉ còn…”
Chopper bỗng nhiên nhớ đến việc Yaki chỉ còn một năm. Nếu phải mất một tháng để bọn hắn tập luyện thì sẽ làm chậm trễ kế hoạch của Yaki.
Yaki biết Chopper định nói gì liền ngắt lời nói.
“Anh không còn nhiều thời gian nhưng cũng không thể vì thế mà khiến mọi người phải liều mạng được. Em cũng hiểu anh làm việc lúc nào cũng nắm chắc phần thắng cả, anh không muốn liều lĩnh khiến mọi người bỏ mạng vô ích. Từ lúc ra biển đến giờ, việc duy nhất anh không nắm chắc đó là lúc ở trận chiến Thượng Đỉnh kia mà thôi. Chỉ vì lúc đó chúng ta quá yêu nhưng giờ anh không muốn thấy cảnh đó lập lại. Vì thế,...”
Nói đến đây, Yaki chỉ nhìn mọi người cười. Nụ cười kia mang theo một chút điên cuồng, khác máu cùng tà dị.
Mọi người thấy thế thì giật mình, lúc này, bọn hắn mới nhận ra kế hoạch của Yaki không phải là chuyện đùa. Có thể, cả đám sẽ bỏ mạng lúc nào không hay biết. Vì thế Yaki mới muốn mọi người mạnh lên, nếu không, khó ai sống sót được theo bước của hắn.