Ánh mắt Trình Minh Kiêu rơi vào người Thẩm Quyến, anh ta chủ động đưa tay ra, "Anh chắc là bác sĩ Thẩm, đã sớm nghe hiệu trưởng Triệu nhắc tới anh, xin chào, tôi tên là Trình Minh Kiêu."
Mọi người đều có chuyện riêng nên chỉ trò chuyện vài câu rồi mỗi người một ngã.
Tô Dạng Nhiên nhìn bóng lưng anh, có hơi suy nghĩ, sao cô lại cảm thấy bác sĩ Thẩm hình như là lạ. Từ nãy đến giờ cũng chưa nhìn mình, cô cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện khi nãy, mơ hồ cảm thấy, hình như là anh đang ghen? Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, không khỏi "Phốc" một tiếng bật cười.
Trình Minh Kiêu kỳ quái nhìn cô, "Cậu cười gì vậy?"
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc, Tô Dạng Nhiên và Trình Minh Kiêu mỗi người một hướng.
Bên kia, Triệu Tiến Tiêu hứng thú nói lải nhải chuyện quá khứ với anh, "Lúc đi học quan hệ của hai đứa nó rất tốt, sau khi Minh Kiêu xuất nɠɵạı cũng không biết bọn họ thế nào rồi, nhưng bây giờ gặp lại, có vẻ rất thân thiết."
Thẩm Quyến không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng chuyện này liên quan đến Tô Dạng Nhiên, anh không tự chủ được hỏi nhiều hơn chút: "Bọn họ là bạn chung thời đại học?"
"Đúng vậy, bọn họ cùng khoa cùng lớp, hai người đều là sinh viên hàng đầu của ngành văn học, Minh Kiêu thân với với Dạng Nhiên, hai người thường xuyên cùng đi ra ngoài tranh giải, thi đấu, quan hệ cũng thân hơn người bình thường." Nhắc tới hai người, Triệu Tiến Tiêu vẫn cảm thấy hãnh diện.
Hai người bọn họ là niềm tự hào của khoa, đi ra ngoài dự thi tranh luận không lần nào tay không mà về, cho đại học Tấn Thành không ít vinh dự, chỉ tiếc Trình Minh Kiêu năm thứ hai xuất nɠɵạı, thật đúng là tiếc nuối, nếu không hai người liên hợp nhất định có thể càng làm đại học Tấn Thành vẻ vang hơn nữa.
Tròng mắt anh hơi thay đổi, lãnh đạm nói: "Xem ra bọn họ rất thân."
Cho nên hôm nay chính vì cùng anh ta ăn cơm nên cô để anh chim bồ câu lẻ loi một mình?
Vẻ ưu tư của Thẩm Quyến khống chế rất tốt nên Triệu Tiến Tiêu không phát hiện có gì bất thường, hai người nói một hồi sau đó tách nhau ra, Triệu Tiến Tiêu trở về trường học, Thẩm Quyến lái xe về bệnh viện.
Anh vừa về tới bệnh viện thì điện trong túi khẽ rung lên, anh vừa lên lầu vừa móc điện thoại ra, trên màn hình thông báo tin nhắn Wechat đến từ Tô Dạng Nhiên, chân mày anh nhíu chặt một chút sau đó im lặng không lên tiếng, nhét điện thoại trở vào túi.
—— Bác sĩ Thẩm, anh về bệnh viện chưa?
Nhưng mà nhịn không được, đi mấy bước lại lấy điện thoại ra, cuối cùng chỉ nhắn lại một chữ.
—— Ừ.
Tô Dạng Nhiên rất nhanh nhắn lại.
—— Tôi cũng vừa về đến nhà, bác sĩ Thẩm hôm nay anh có ăn món gan ngỗng ở nhà hàng đó không? Có phải rất ngon đúng không?
Thẩm Quyến cởi áo khoác ra thay bằng áo bác sĩ, lúc này mới nhìn tin nhắn, bây giờ là lúc nên thảo luận về vấn đề gan ngỗng sao?
—— Cũng không tệ lắm.
—— Tôi cũng cảm thấy ngon, vậy lần sau chúng ta lại cùng đi ăn một lần nữa nhé?
—— Nói sau nghĩa là sẽ đi phải không? Tôi sẽ rất mong đợi!
Thẩm Quyến cảm thấy não bọn họ không có cùng tần sóng, chẳng biết tại sao trong đầu anh lại nhớ tới người đàn ông tên Trình Minh Kiêu kia, anh ta mặc âu phục đeo mắt kiếng, có tài ăn nói, lễ phép lại thân thiện, nhưng anh không thích anh ta, nghĩ đến là ánh mắt anh lại lạnh như băng!
"Bác sĩ Thẩm, bệnh nhân phòng số 315 hai giờ chiều phẫu thuật, nhưng tình trạng bệnh nhân đó hiện giờ không ổn lắm." Chu Dương hốt hoảng chạy vào.
Nghe vậy, Thẩm Quyến không kịp trả lời tin nhắn vội vàng theo Chu Dương ra ngoài.
Tô Dạng Nhiên không nhận được tin nhắn của Thẩm Quyến mà ngược lại là cuộc gọi của Tần Trăn, bỏ qua Trình Minh Kiêu là bạn học cũ không nói, chuyện này làm cô thật sự tức giận, hết lần này tới lần khác Tần Trăn không cảm thấy áy náy chuyện mình làm.
"A lô, Dạng Dạng, gặp mặt thế nào rồi? Cậu con trai kia tuấn tú lịch sự lại có tài hoa, còn là một người trẻ tuổi nữa đó."
Tô Dạng Nhiên trầm xuống, "Mẹ, mẹ không cảm thấy hôm nay mẹ làm vậy là sai hả?"
"Mẹ thì sao? Mẹ có làm gì đâu?"
"Mẹ lừa dối con, dùng cách này để lừa con đi xem mắt, chẳng lẽ mẹ không cảm thấy áy náy chút nào sao?"
"Con là con gái mẹ, có gì phải áy náy?"
Tô Dạng Nhiên bỗng nhiên trầm mặc.
"Dạng Dạng, con là chị, Tư Dư nhỏ hơn con một tuổi mà bây giờ nó đã bắt đầu nói chuyện cưới gả rồi kìa..."
"Cố Tư Dư là Cố Tư Dư, con là con, sao chuyện gì cũng phải so sánh?"
"Không phải nói là so với tính nhưng mà con đã hai mươi bảy rồi, không còn nhỏ nữa, nên vì bản thân mình tính toán một chút, chẳng lẽ con không muốn kết hôn, muốn làm bà cô già à?"
"Hai mươi bảy tuổi thì thế nào? Hai mươi bảy tuổi không kết hôn thì là phạm pháp sao?"
"Mẹ không phải có ý đó, mẹ chỉ cảm thấy..."
"Cảm thấy con không có bạn trai, không kết hôn khiến mẹ mất thể diện sao?"
"Dạng Dạng, sao con có thể nói như vậy, mẹ là mẹ con, mẹ làm như vậy không phải là vì tốt cho con sao?"
"Vì tốt cho con?" Tô Dạng Nhiên cười khẽ một tiếng, "Mẹ, mẹ luôn nói là tốt cho con nhưng mẹ có biết cái gì mới thật sự tốt không?"
Tô Dạng Nhiên đột nhiên nhớ lại lúc đi học, trường học yêu cầu cha mẹ học sinh tới họp phụ huynh, chú Cố bận bịu nên chỉ có mình Tần Trăn tới, cô và Cố Tư Dư học cùng một lớp, dưới ánh mắt mong chờ của Tô Dạng Nhiên, mẹ cô đã tới ngồi cạnh Cố Tư Dư, bắt đầu từ lúc đó mà trong lòng hai người như có vết rách.
Chú Cố và anh hai rất thích cô nhưng bà nội và Cố Tư Dư thì không, bà nội không muốn gặp còn Cố Tư Dư thì bài xích, vì vậy Tần Trăn bắt đầu dồn hết tâm tư đi theo bà nội Cố, đi lấy lòng Cố Tư Dư, cái gì cũng đặt cô ta lên đầu.
Mùa đông năm đó bà nội Cố sinh bệnh nặng, thiếu điều mất nửa cái mạng, là nhờ Tần Trăn ở bên cạnh bà ấy phục vụ, hầu hạ sạch sẽ, sau đó bà nội Cố mới công nhận nàng dâu này, nhưng chỉ chấp nhận con dâu, không phải là cháu gái, ở trong mắt bà, dâu là dâu, cháu gái là cháu gái, đây là một đường phân tuyến song song.
Tới khi Cố Tư Dư học năm thứ ba đại học, quan hệ giữa hai người mới có thể dần dần hòa hoãn, năm thứ tư đại học, Cố Tư Dư cũng bắt đầu để ý Tần Trăn, nhưng do mới nên cũng chỉ coi bà như người ngoài.
Đầu dây bên kia, Tần Trăn bởi vì lời này của cô mà ngây người, nửa ngày không lên tiếng, lý trí của Tô Dạng Nhiên cũng trở về, cô điều chỉnh tâm trạng mình, bình tĩnh nói: "Mẹ, con đã không còn là con nít nữa, qua cái thời mà làm gì cũng cần mẹ giúp, chuyện của con con sẽ tự lo, mẹ đừng quản thay."
"Cố Tư Dư không phải là bắt đầu bàn chuyện cưới gả rồi sao? Sau này chắc hẳn sẽ rất bận rộn, được rồi, không nói nữa, con cúp trước đây."
Tô Dạng Nhiên cúp điện thoại, trầm mặc, cô không thích mình như vậy, cô không muốn trở thành người mà mình không thích, vì vậy cô hô to một tiếng, đứng dậy đi tới phòng ngủ, "Trên đời này thứ đáng dựa dẫm nhất là tiền, tiền phải nằm trong bàn tay mình, kiếm tiền thôi!"
Ca phẫu thuật kia phải làm mười mấy giờ, kết thúc đã là hơn năm giờ sáng, bác sĩ y tá tham gia giải phẫu cũng trở lại phòng nghỉ ngơi, dù sao đã trải qua mười mấy giờ căng thẳng, cả người mệt mỏi, về nhà liền nếu xảy ra chuyện gì thì cái mất nhiều hơn cái được.
Thẩm Quyến cũng không nɠɵạı lệ, mệt đến nỗi không nói ra lời, nằm ngủ trên cái giường gấp nhỏ, hơn một giờ sau tinh thần khôi phục không ít, lúc này anh mới rửa mặt, lái xe về nhà.
Tối hôm qua Tô Dạng Nhiên ngủ vào lúc rạng sáng, nằm mà không nghe được cửa đối diện có bất kỳ động tĩnh gì, chắc là thẩm Quyến lại làm thêm giờ, khoảng thời gian này tần suất tăng ca của anh cao vô cùng, hôm nay cô tỉnh quá sớm, đang uống ly yến mạch thì nghe được cửa đối diện phát ra âm thanh "Tít tít tít —— " tiếng nhập mật mã, cô nhanh chóng đi ra mở cửa.
"Bác sĩ Thẩm, sớm như vậy anh đã đi đâu?"
Nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, bộ quần áo Thẩm Quyến đang mặc và bộ hôm qua giống nhau như đúc, đôi mắt đen nhánh mang theo tia mệt nhọc, mí mắt kéo xuống, vành mắt đen, cả người tràn đầy mệt mỏi, không phải anh đi ra ngoài mà là vừa trở về, nói cách khác tối hôm qua Thẩm Quyến ở ngoài suốt đêm?
"Bác sĩ Thẩm, anh vừa làm phẫu thuật xong hả?". Nghĩ tới đây giọng nói của Tô Dạng Nhiên mang theo chút đau lòng.
Nhìn thì không giống như là trực đêm, trực đêm mặc dù khổ cực nhưng cũng có lúc nghỉ ngơi, đây chắc chắn là bộ dạng của người vừa làm phẫu thuật xong.
Thẩm Quyến mệt mỏi không chịu nổi, anh không có tinh thần nói chuyện với cô, thanh âm khàn khàn nói: "Ừ, tôi bây giờ hơi mệt, muốn trở về ngủ một giấc."
Tô Dạng Nhiên không ngừng gật đầu, "Vậy anh đi đi, ngủ một giấc thật ngon."
Thẩm Quyến "ừ" một tiếng.
Tô Dạng Nhiên nhìn cửa nhà đóng chặt, đứng ở cửa một hồi mới chạy về nhà mình, đi thẳng về phòng ngủ đem một đống sách nấu ăn lật ra, chắc chắn vào nhà anh sẽ ngã ra ngủ liền, khi tỉnh dậy sẽ khó chịu, nếu có thức ăn hẳn sẽ khá một chút.
Cô nhìn hồi lâu, cuối cùng quyết định sẽ nấu cho anh món canh xương hầm. Vì vậy cô sửa soạn chuẩn bị đi siêu thị.