“Cũng không có gì, chỉ muốn nói cho cậu và Nhiên Nhiên biết, gia đình hai người sắp có thêm người rồi.”
“Thêm… thêm người?” Thẩm Quyến không phản ứng kịp, lặp lại câu. Bác sĩ Lưu thấy anh ngơ ra, muốn cười nhạo anh, thản nhiên nói: “Đúng vậy, nói cách khác, cô Tô có thai rồi.”
Tô Dạng Nhiên cũng không khá hơn Thẩm Quyến chút nào, bối rối, mang thai? Cô và Thẩm Quyến có con? Đứa trẻ của hai người?
“Bác sĩ Lưu, là thật sao?” Cô cà lăm hỏi. Bác sĩ Lưu nhìn cô cười, “Đương nhiên là thật rồi, sao tôi lại lấy chuyện này ra đùa cợt chứ?”
Thẩm Quyến đã tỉnh ra, anh ngồi xổm xuống, tựa vào cô, bàn tay run rẩy vuốt vuốt cái bụng bằng phẳng của cô, “Nhiên Nhiên, chúng ta có con rồi.”
Tô Dạng Nhiên cũng cúi đầu nhìn cái bụng không giống như đang mang thai của mình, không dám tin. Thì ra ở đây đã có một sinh mạng nhỏ, cô không biết là nam hay nữ, nhưng cô biết đứa bé này sau khi ra đời sẽ gọi họ là ba mẹ, sẽ là máu mủ ruột thịt gần gũi nhất của hai người.
Chuyện Tô Dạng Nhiên mang thai Chu Dương cũng biết. Vừa rồi Thẩm Quyến bế chị Nhiên đi sượt qua người anh ta, ngay cả nhìn cũng không thèm, mà sắc mặt chị Nhiên cũng không tốt lắm. Chu Dương lo lắng đi theo, kết quả đứng ngoài cửa nghe được tin chấn động.
Chu Dương đứng ngoài cửa nhìn hai người bên trong đi ra, vẻ mặt bác sĩ Thẩm tràn đầy vui sướиɠ.
“Bác sĩ Thẩm…” Chu Dương cất tiếng gọi.
Thẩm Quyến hình như không nghe thấy, anh ôm vai cô, hai người đang nói gì đó. Cuối cùng vẫn là Tô Dạng Nhiên thấy anh ta, cô đưa tay kéo tay áo Thẩm Quyến, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Chu gọi anh kìa.”
“Bác sĩ Chu?” Lúc này Thẩm Quyến mới chú ý thấy Chu Dương đang đứng đó. Chu Dương vất vả mới được để ý, “Bác sĩ Thẩm, chị Nhiên, chúc mừng hai người.”
“Cậu nghe được rồi à?”
Chu Dương dùng sức gật đầu, “Vâng.”
“Chuyện này tạm thời đừng nói cho người khác, biết chưa?” Thẩm Quyến dặn dò.
“Em biết mà, ba tháng đầu không nên truyền lung tung, em hiểu.”
Chu Dương nhìn bóng lưng hai người đi khỏi, tâm trạng vui lây. Đột nhiên bả vai anh bị người khác vỗ một cái, Chu Dương xoay người thì thấy Triệu Như Dã đang đứng sau lưng, “Cậu và bác sĩ Thẩm nói chuyện gì vậy?”
Chu Dương nhìn cô ấy, “Không nói cho cô biết.”
Triệu Như Dã, “Sao thế? Nói một chút thôi!”
“Cô nghe cũng vô ích, cô chưa từ bỏ ý định à?”
“Hả?” Triệu Như Dã cau mày, “Từ bỏ ý định? Ý định gì?”
Chu Dương thấy cô không thừa nhận, vậy nên nói: “Bác sĩ Thẩm kết hôn lâu vậy rồi, cô thích anh ấy cũng vô dụng.”
Triệu Như Dã trợn to hai mắt, “Anh nói…. tôi…. thích bác sĩ Thẩm?”
Chu Dương rũ mắt, “Sau này cô không cần theo đuôi tôi hỏi chuyện liên quan tới bác sĩ Thẩm nữa. Không cần thiết.”
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Như Dã bỗng nhiên xụ xuống, cô bước tới một bước, đánh lên bả vai anh, “Ngốc!” Sau khi đánh xong Triệu Như Dã không hề do dự quay đầu đi mất.
Chu Dương nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
************
Người nhà sau khi biết Tô Dạng Nhiên mang thai thì mừng như điên. Bụng cô càng ngày càng lớn, Thẩm Lan Du sợ Thẩm Quyến bận rộn với công việc mà quên chăm sóc cô, thế nên lúc em bé được hơn sáu tháng, bà đề nghị hai vợ chồng tạm thời dọn về ở chung với bà.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Quyến làm ba, cũng sợ mình có gì sơ suất, vì vậy hai người thương lượng đồng ý dọn về nhà ba mẹ, ở đó cô có ba mẹ quan tâm, lúc đi làm Thẩm Quyến cũng không còn sợ cô ở nhà đụng vào đâu nữa, yên tâm không ít.
Tần Trăn cũng thường xuyên qua đây thăm Tô Dạng Nhiên, hai người ăn ý không nhắc lại chuyện lúc trước. Cô vẫn luôn biết lời mình nói lúc trước có hơi làm tổn thương bà, nhưng cô không hối hận. Nếu mọi người đã cho qua vậy thì coi như không có gì xảy ra, đã sống thế nào thì sống tiếp thế ấy.
Lúc cái thai hơn chín tháng, mỗi ngày cô đều ngủ không ngon giấc, bởi vì cái bụng quá nặng, cơ thể cứ cảm thấy buồn bực, thường ngủ đến rạng sáng bốn năm giờ là tỉnh. Cô cũng không muốn đánh thức Thẩm Quyến. Từ khi cô mang thai tới nay, anh rất cực khổ, gầy đi nhiều, cô nhìn đã thấy đau lòng. Vì vậy Tô Dạng Nhiên chỉ yên lặng đứng một mình ngoài ban công, hít thở không khí, chỉ vậy mới thấy thoải mái hơn.
Có một lần, nửa đêm Thẩm Quyến tỉnh dậy phát hiện bên cạnh không có ai, lúc ấy anh sợ tới mức tim muốn ngừng đập, cuối cùng mở đèn thì thấy bóng cô đứng ngoài ban công. Cũng từ lần đó, chỉ cần Tô Dạng Nhiên tỉnh dậy, anh cũng sẽ thức ngồi ngoài ban công với cô.
Tô Dạng Nhiên đau lòng, nhiều lần cũng bảo anh về ngủ, nhưng cô làm sao có thể khuyên được Thẩm Quyến, cô đau lòng cho anh đương nhiên là Thẩm Quyến cũng xót cho cô rồi. Cho nên sao anh có thể bỏ mặc cô đứng đó một mình?
Cách mấy ngày nữa là tới ngày dự trù sinh em bé, Tô Dạng Nhiên nhập viện, chính là bệnh viện anh đang làm việc. Sau đó chỉ cần rảnh rỗi một chút là Thẩm Quyến lại chạy tới khoa sản nhìn thử.
Anh làm việc lâu ở bệnh viện cũng quen được mấy bác sĩ khoa sản, nhờ mấy ngày nay mà còn quen nhiều người hơn. Bây giờ anh còn quen thuộc khoa sản hơn khoa thần kinh, chủ nhiệm Chu khoa sản mỗi lần thấy anh là lên tiếng chọc ghẹo.
“ŧıểυ Thẩm à, cánh cửa khoa sản sắp bị cậu phá hư luôn rồi.”
Thẩm Quyến nghe thấy, nụ cười trên mặt không giảm mà lại tăng, “Chủ nhiệm Chu, anh đừng chọc tôi mà, tim tôi bây giờ lên xuống bất thường lắm.”
Chủ nhiệm Chu cười, an ủi: “Cậu đừng lo lắng quá, ŧıểυ Tô bên này có bọn tôi trông coi hộ rồi, chỉ mấy ngày thôi mà, cậu thư giãn đi.”
Thời gian nghỉ trưa ít ỏi Thẩm Quyến cũng nhân cơ hội tới phòng Tô Dạng Nhiên, trưa hôm nay cũng vậy, hết giờ nghỉ trưa, anh phải về làm việc. Trước khi đi, Thẩm Quyến cúi đầu hôn lên trán cô một cái, “Nhiên Nhiên, anh về làm việc nhé.”
“Vâng, anh đi đi.” Tô Dạng Nhiên dịu dàng nhìn anh cười, không biết có phải vì sắp sinh không mà gần đây cô dịu dàng hẳn, chắc là tình thương của mẹ. Thẩm Quyến vừa trở lại phòng làm việc thì một bác sĩ đã vội vã tới gõ cửa.
“Bác sĩ Thẩm, có bệnh nhân khẩn cấp, phó viện trưởng bảo anh qua đó liền.”
Nghe được tin, Thẩm Quyến không ngồi nghỉ mà lập tức đi theo, “Bệnh nhân thế nào?”
“Em không rõ nữa, nhưng có vẻ không lạc quan lắm đâu….”
Mấy ngày gần đây, cơn đau càng nặng hơn, Tần Trăn thấy sắc mặt cô tái nhợt, lo lắng hỏi: “Nhiên Nhiên, có phải con lại đau nữa đúng không?”
Tô Dạng Nhiên chật vật gật đầu, “Vâng.”
Tần Trăn là phụ nữ, cơn đau đớn như vậy bà cũng đã từng trải qua, bà lo lắng nhưng không có cách nào thay cô chịu đựng. Bà gấp như con kiến trên chảo nóng vậy. Tô Dạng Nhiên nhìn mẹ, cuối cùng nhịn đau an ủi bà, “Không sao đâu ạ, con ngủ một giấc, ngủ rồi là tốt.”
“Ừ, con ngủ đi, mẹ ở đây cạnh con.”
Bây giờ bụng quá lớn, ban ngày ngồi nghỉ phải dựa vào đầu giường. Tần Trăn điều chỉnh vị trí, đỡ cô nằm xuống. Tô Dạng Nhiên nhắm mắt, nằm chưa được mấy giây đã cảm thấy cơn đau ngày càng mãnh liệt, dưới thân hơi ẩm ướt.
Mấy ngày nay bác sĩ và y tá phổ cập không ít kiến thức, vì vậy cô lập tức biết đó là gì, hoảng hốt mở mắt, “Mẹ, nước ối… nước ối vỡ rồi….”
“Cái gì!” Tần Trăn hoảng sợ lập tức đứng lên, đầu tiên là đưa tay ấn chuông báo trên đầu giường, sau đó lật đật chạy ra cửa, vừa vặn gặp Thẩm Lan du đang đem canh bổ vào.
“Bà sui, bà sao thế….”
Tần Trăn không kịp giải thích, lập tức hô to ra cửa, “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Bà chưa nói nhưng Thẩm Lan Du nhìn Tô Dạng Nhiên đau đớn là biết có chuyện gì xảy ra. Tô Dạng Nhiên cảm thấy phía dưới cơ thể giống như là bị xé ra vậy, cô òa khóc, vừa khóc vừa gọi tên Thẩm Quyến.
Thẩm Lan Du thấy vậy vội vàng mời y tá đi tìm Thẩm Quyến, nhưng lúc trở lại, y tá nói bác sĩ Thẩm đang trong phòng mổ, chưa ra ngoài. Tô Dạng Nhiên nghe y tá nói, tròng mắt hơi ảm đạm, nhưng cơn đau dưới thân càng tăng lên, cuối cùng cô bị y tá đẩy tới phòng giải phẫu.
Bên ngoài phòng giải phẫu, Thẩm Lan Du và Tần Trăn đều nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tô Dạng Nhiên. Hai người gấp gáp cuống quít gọi điện thoại cho người nhà. Rõ ràng chỉ còn mấy ngày là sinh nhưng không ai ngờ hôm nay em bé muốn chui ra.
Lúc Thẩm Quyến ra khỏi phòng mổ đã là mấy giờ sau, anh vừa ra ngoài đã nghe được tin Tô Dạng Nhiên bị đẩy tới phòng giải phẫu, lúc ấy chân anh mềm nhũn, không kịp thay quần áo đã chạy tới khoa sản.
Lúc Thẩm Quyến tới, ngoài cửa đứng rất nhiều người, Thẩm Lan Du thấy anh đang hoảng hốt chạy tới, chợt nhớ lại ánh mắt Tô Dạng Nhiên lúc được đẩy vào phòng mổ, cộng thêm mấy giờ kêu la thảm thiết, bà không khỏi tức giận, đập lên bả vai anh mấy cái, “Sao bây giờ con mới đến!”
Thẩm Quyến nghe được tiếng khóc khàn khàn của cô bên trong, nhớ lại mấy câu vừa nãy y tá nói, cô ta nói lúc gần vào phòng mổ, Nhiên Nhiên có gọi tên anh nhưng lúc đó Thẩm Quyến còn trong phòng giải phẫu. Nghĩ tới bộ dạng thất vọng của cô khi ấy, lòng anh thắt lại, bàn tay cong thành nắm đấm, mắt đỏ lên, lầm bầm nói xin lỗi, “Xin lỗi em, anh xin lỗi…”
Thẩm Lan Du thấy anh như vậy, không biết nên nói gì, cũng không đành lòng đánh nữa. Đầu của đứa trẻ khó ra, giằng co mấy giờ đứa trẻ mới được đưa ra an toàn. Cô cũng ngủ mê man sau cơn đau.
Y tá đẩy Tô Dạng Nhiên ra ngoài, lúc đi ngang qua, Thẩm Quyến thấy mặt cô tái nhợt không có một tia máu. Có câu nước mắt đàn ông không dễ rơi, đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt trước mặt mọi người, tất cả mọi người cũng đau lòng theo.
Y tá đẩy Tô Dạng Nhiên tới phòng bệnh thường, Thẩm Quyến lật đật đi theo, bị Thẩm Lan Du ngăn cản.
“Mẹ?”
“Con đi sửa soạn cho mình trước đi.” Thẩm Lan Du nói.
“Con muốn gặp cô ấy…”
“Con nhìn xem bây giờ bản thân mình thế nào, quần áo còn chưa thay, mùi máu tanh tỏa ra khắp nơi, Nhiên Nhiên tỉnh dậy nghe mùi này không tốt đâu.”
Thẩm Lan Du vừa nhắc tới Tô Dạng Nhiên là Thẩm Quyến lập tức đồng ý, anh nói: “Được, vậy con đi, con đi sửa soạn ngay bây giờ.”
Thẩm Quyến nhanh chóng đi khỏi, không thèm nhìn đứa bé đang được y tá ôm ra.
Tô Dạng Nhiên cảm giác như mình vừa ngủ một giấc thật dài, sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên cô làm chính là đưa tay sờ bụng. Cái bụng vốn nhô cao bây giờ đã xẹp xuống, cô quên mất mình vừa sinh con, không thấy bụng bầu đâu thì sợ khóc lên.
Thẩm Quyến vừa đi lấy nước nóng về, nghe tiếng cô khóc thì lật đật đặt bình nước đại xuống đất, chạy mau qua. Anh cúi người ôm lấy cô, “Nhiên Nhiên, em sao thế? Sao em khóc?”
Tô Dạng Nhiên thấy Thẩm Quyến thì càng tủi thân, cô ôm chặt anh, nức nở nói: “Chồng, cục cưng của chúng ta… cục cưng mất rồi…”
Đầu tiên Thẩm Quyến sững sốt, sau đó kịp phản ứng lại, anh vội vàng an ủi: “Cục cưng có mà, cục cưng được sinh ra rồi, cục cưng đang ngủ.” Một câu có tới tận ba cục cưng.
Tô Dạng Nhiên căn bản không nghe anh nói gì, chỉ biết ôm anh mà khóc, khóc tới mệt. Thẩm Quyến vuốt ve đầu cô, lần nữa giải thích: “Cục cưng có ở đây mà, con đang ngủ trong nôi đó em.”
“Là… là con trai… hay… con gái vậy anh?” Cô vẫn nghẹn ngào.
“Là con gái, ŧıểυ công chúa của chúng ta, con đẹp như em vậy.” Trong mắt Thẩm Quyến đầy vẻ dịu dàng.
“Thật… thật không anh?”
“Dĩ nhiên rồi, con đẹp lắm, Nhiên Nhiên, sau này chúng ta không sinh em bé nữa, chỉ một đứa là tốt rồi.” Anh không muốn cô phải trải qua cảm giác đau đớn như vậy thêm lần nào nữa, cảm giác tuyệt vọng khi đứng ngoài phòng sinh, anh rất sợ.
Tô Dạng Nhiên dùng sức gật đầu, “Ừ, không sinh nữa…. đau quá….”
Thẩm Quyến thành kính hôn một cái lên đôi môi trắng bệch của cô, “Ừ, không sinh nữa, không sinh nữa.” Đời này của anh có hai cục bảo bối này là đủ rồi.
*****************
Tô Dạng Nhiên tận lực định hướng cho Ý Dạng, muốn cho con gái học nhảy, học dương cầm, học mỹ thuật…. nhưng sau khi để Thẩm Quyến dắt con đi, anh trở về với những tấm phiếu ghi danh nào là Taekwondo, Wushu, bóng rổ???
Sau khi lớn lên, Thẩm Ý Dạng nhớ lại, tại sao ban đầu cô lại bị ba cho học những môn này chứ? Hình như ba có hỏi cô.
“Cục cưng, sau khi lớn lên con có nguyện ý bảo vệ mẹ không?”
Lúc ấy Ý Dạng mới năm tuổi, người bạn nhỏ dùng sức gật đầu, “Đồng ý ạ.”
“Vậy để bảo vệ mẹ, chúng ta đăng kí những môn khác có được không con?”
“Được ạ, con nghe lời ba.”
Vì vậy người bạn nhỏ Ý Dạng bị ông bố ruột thịt dụ dỗ, cuộc sống chị hai bắt đầu. Người chị Tư Hàm mười bảy tuổi bị côn đồ cắc ké ăn hiếp, cô dẫn theo các anh chị trong lớp võ thuật tới dạy dỗ, có thể nói là đánh một trận thành danh. Tới thời đại học, cô được một dàn đàn em gọi chị hai.
Từ nhỏ Ý Dạng đã sâu sắc cảm nhận được cái gọi là cẩu lương. Ở trong lòng ba, người xếp hạng nhất vĩnh viễn chỉ có mẹ. Cô còn nhớ có một lần cô tức giận hỏi ba, mọi người đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba, nhưng con không hề cảm thấy ba thương con chút nào.
Ba liếc cô một cái, nhàn nhạt hỏi ngược lại, “Con là tình nhân nhưng mẹ con là vợ ba, có tình nhân nào dám tranh sủng với chính thê đâu?”
Thẩm Ý Dạng: “…..”
“Tình nhân của ba làm áo bông của mẹ cho tốt là được rồi.”
Thẩm Ý Dạng: “…. “Nồi thức ăn cho chó này, Thẩm Ý Dạng muốn đá nó đi, nhưng cô không dám.
Sau khi Thẩm Ý Dạng lớn một chút, cô mới biết tại sao ba lại đặt tên mình như thế. Cô bày tỏ viên kẹo ngọt nhất đời này cô từng ăn đó chính là từ ba mẹ.