Ôn Nhu Khó Tìm

Chương 2: Bác sĩ mới chuyển đến hoá ra là

Trước Sau

break

Chớp mắt đã 15 năm, chàng thiếu niên 18 cuối cùng cũng trở thành một nha sĩ tài ba, thừa kế đế chế bệnh viện trên khắp cả nước. Cậu được rất nhiều bác sĩ cũng như y tá nữ ngưỡng mộ, không còn dáng vẻ mập mạp, chậm chạp tuổi 18, nay đã trở thành một người cao to, vạm vỡ, đầy khí chất lãnh đa͙σ.

Lúc này bệnh viện của cậu lâm vào tính trạng nguy khó, một vị kì cựu là bác sĩ Vương, chuyên khoa nɠɵạı thần kinh đã đến tuổi nghỉ hưu và việc làm bây giờ phải tìm được người tay nghề cao có thể tiếp nối ông ấy. Nhưng việc này tưởng chừng như là không thể, bác Vương đề nghị:" Vũ Thanh à, hay ta gọi học trò ta về đây phụ trách nhé, tuy con bé chưa hành nghề lâu như bác, nhưng lại là một bác sĩ đam mê và ham học hỏi. Thật sự là một bác sĩ tài năng."

"Được sao bác, vậy thì tốt quá." Bác sĩ Vũ mỉm cười.

"Nhưng mà tính con bé khá trầm, có thể gọi là khó tính và kiêu căng. Nó không thích ai làm phiền trong lúc làm việc đâu nên cần một phòng làm việc riêng, và con hãy nhận nhịn nó một chút." 

Vũ Thanh gật đầu đồng ý. Thứ 2 tuần sau, Vũ Thanh cùng 2 người bạn thân đi đón tiếp vị bác sĩ trẻ này.

"Lái một con xe Porsche mui trần tới vào ngày đầu làm việc có phải hơi khoang trương nhỉ?" Duy Hùng cười khẻ.

"Cô ấy không phải người để chúng ta nói này nói nọ đâu, là học trò của Bác Vương, phải thật trang nghiêm đón tiếp. Sau này sẽ trở thành Trưởng khoa nɠɵạı thần kinh của bệnh viện chúng ta." Vũ Thanh khằn giọng.

Cửa xe mở ra, đôi chân trắng nỏn trên đôi giày cao gót đen, mũi nhọn, đế đỏ bước xuống. Ai có ngờ bác sĩ lại mang nhan sắc của một đại mỹ nhân cơ chứ, mái tóc đen xoăn dài óng mượt, môi tô son đỏ, váy dài thanh lịch tinh tế, cô từ từ cởi đôi kính đen ra. 

"Thật là ngầu quá đi, đại mỹ nhân!!!" Duy Hùng không kiềm chế được mà hét lên.

Bóng dáng quen thuộc, là cô ấy, Vương Vân Dương.

"Vân Dương, Vân Dương có phải là cậu không?" Hoàng Nhung hét lên chạy mạch về phía nữ bác sĩ, Duy Hùng nhanh chóng chạy theo.

"Mọi người, tớ đây!!!!" Vân Dương lộ vẻ mặt vui vẻ, nụ cười như hoa, Vũ Thanh đứng đằng xa nhìn thơ thẩn.

Ba đứa nhảy cẩn lên, ôm chầm lấy nhau khóc dưới sân bệnh viện. Không ngờ sau 15 năm lại tụ họp cùng bệnh viện, cùng là đồng nghiệp của nhau. 

"Trời ơi, Vân Dương sao cậu chuyển vào đây mà không nói tớ, làm tớ bất ngờ sắp ngất rồi. Đại minh tinh của tớ vậy mà lại chuyển vào Nam sống sao!!!" Hoàng Nhung ôm chặt vừa khóc vừa tra hỏi.

"Hehe xin lỗi mọi người, tớ đi gấp quá, cũng không biết là mọi người đều làm ở cơ sở này, đế chế bệnh viện này lớn mạnh vậy, cả thành phố này ít gì cũng 4 5 cái bệnh viện không ngờ lại gặp được mọi người." 

"Không sao gặp được nhau là tốt rồi, mau vào trong đi, ngoài này nắng lắm."

Bước tới lối vào bệnh viện, bóng dáng người ấy cao to, quay về hướng Vân Dương, 2 mắt chạm nhau, bao nhiêu thứ ùa về. Vẫn là con người ấy, nhưng thời điểm khác, chúng ta đều đã lớn cả rồi.

Vân Dương cất tiếng nói:" Chủ tịch Vũ."

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc