Lệ Tranh một mình bơi trong hồ đến tận lúc mặt trời lặn.
Cậu bơi từ đầu bên này sang đầu bên kia, rồi lại quay lại, thay đổi đủ kiểu bơi. Mỗi khi đắm mình trong làn nước, cậu liền quên hết mọi phiền não.
Quả nhiên, bơi lội là môn thể thao tuyệt vời nhất thế giới! Cậu học bơi từ khi mới biết đi. Nhà cậu làm nghề chài lưới, sống nhờ nước. Khi còn nhỏ, cậu thường chơi trên sàn thuyền, làn da bị nắng táp đen nhẻm, trông cứ như mới được đào lên từ bùn đất vậy.
Từng có lúc cậu nghĩ cuộc sống vui vẻ trên thuyền ấy sẽ kéo dài mãi mãi. Thế nhưng một cơn giông bão bất ngờ đã cướp đi tất cả. Từ đó, cả nhà bốn người kẻ ở người đi, âm dương cách biệt.
Mất thuyền là mất nhà. Tất cả tài sản có giá trị đều chìm sâu dưới nước cùng với cha mẹ.
Năm mười tuổi, Lệ Tranh ôm lấy đứa em hai tuổi tên là Hữu Hữu vào sống trong cô nhi viện. Hữu Hữu còn nhỏ, bị tổn thương nặng, từng quên cả cách nói chuyện, thấy nước là vùng vẫy hoảng loạn.
Chính sư tử nhỏ Lệ Tranh đã bảo vệ em mình chu đáo, giúp đứa trẻ tìm lại nụ cười.
Dù cơn sóng dữ đã cướp đi sinh mạng của cha mẹ, nhưng Lệ Tranh không hề oán hận nước.
Mỗi lần lao đầu xuống hồ, dòng nước ấm áp vây lấy cậu, đùa nghịch nơi đầu ngón tay. Cảm giác đó giống như được quay về vòng tay cha mẹ, khiến cậu có thể làm nũng, chơi đùa, trút hết mọi cảm xúc xấu xa trong lòng.
Vì bơi giỏi, cậu dần dần xuất hiện thường xuyên hơn trong các làn bơi, thỉnh thoảng còn đăng ký thi đấu ở mấy giải nghiệp dư.
Cậu khá thích thi đấu, nhưng không phải vì huy chương, mà vì tiền thưởng.
Mấy giải nghiệp dư ấy, mỗi lần thắng cũng chỉ được ba năm trăm tệ, nhưng đối với một đứa trẻ trong cô nhi viện thì đó là một khoản lớn.
Hơn nữa, cậu rất thích cái cảnh mấy alpha ngạo mạn sau khi thua trận, muốn nổi điên đánh cậu mà lại đánh không lại, nhìn mặt tụi nó lúc ấy thật đáng yêu hết sức.
Trong một lần thi đấu nghiệp dư, huấn luyện viên Ngô Húc của trường Nhất Trung Hoa Thành đã phát hiện ra Lệ Tranh, một ngôi sao mới lấp lánh trong hồ bơi. Cậu mang trong mình sự hoang dã, bùng nổ sức sống, khiến người ta không thể không chú ý.
Khi ấy, có cả mấy huấn luyện viên trường khác chú ý đến Lệ Tranh, thậm chí cả huấn luyện viên đội tuyển tỉnh cũng tìm đến. Nhưng khi biết cậu là một omega, tất cả đều chùn bước.
Chỉ có Ngô Húc, kiên quyết đưa ra cành ô liu, bất chấp dư luận, đưa cậu vào Nhất Trung, cho vào đội tuyển bơi, dẫn cậu tham gia những giải đấu chuyên nghiệp hơn.
Lệ Tranh không phải lúc nào cũng thắng.
Cậu xuất thân ngoài luồng, khi lần đầu luyện theo các động tác được thầy Ngô chỉnh sửa, cậu đến cả tay chân cũng không biết phải cử động ra sao, suýt thì chìm nghỉm dưới nước.
Thầy Ngô là người miệng lưỡi chua cay, mặt đen như đít nồi mắng cậu tơi bời, khiến Lệ Tranh tức giận đến mức hôm đó xách đồ đòi về lại cô nhi viện.
Kết quả chưa ra khỏi cổng trường thì lại nhớ đến học bổng mà hiệu trưởng hứa, cậu liền quay lại, mặt mày hậm hực.
Cái lão Ngô Húc (beta ngu ngốc) kia chẳng từng nói cậu bơi lội như khỉ hoang sao? Được, cậu sẽ cho ông ta thấy, khỉ hoang cũng có thể giành chức vô địch!
Từ đó, Lệ Tranh tham gia ngày càng nhiều giải đấu, tên tuổi trong làn bơi cũng ngày càng nổi bật, cúp thưởng giành được đếm không xuể. Cậu dần hiểu ra, để chiêu mộ và đào tạo cậu bằng điều kiện tốt như thế, thầy Ngô đã chịu áp lực lớn đến nhường nào.
Để không phụ lòng tin của thầy, Lệ Tranh luôn nghiêm khắc với bản thân, mỗi ngày luyện nhiều hơn các bạn một giờ.
…
Không hiểu sao hôm nay, mới bơi thêm năm lượt thôi mà Lệ Tranh đã thấy toàn thân mệt rã rời, tay chân như không còn sức mà cử động nữa.
Cậu quyết định lên bờ nghỉ ngơi, nhưng vừa ra khỏi nước, lực nổi mất đi đột ngột khiến chân cậu mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ bên hồ.
Lạ thật, hôm nay dù vận động nhiều, cũng không đến mức kiệt sức tới mức đứng không nổi chứ?
Thấy cậu rời khỏi hồ, thầy Ngô hỏi:
“Sao lại lên rồi?”
Lệ Tranh thật thà đáp:
“Không khỏe lắm, hơi đuối, tay không nhấc nổi nữa, cả người thấy kỳ kỳ.”
Thầy Ngô xem lại giáo án luyện tập:
“Lượng vận động hôm nay là trong khả năng của em mà. Tuần trước em còn làm xong trước giờ, bơi thêm hai cây số nữa cơ mà.”
Nhưng sự mệt mỏi của Lệ Tranh là thật. Cậu có thể trốn học, nhưng tuyệt đối không dối trá khi nói đến chuyện bơi lội.
Ngô Húc cau mày, hỏi:
“Khai thật đi, hôm qua lại thức khuya chơi game nữa đúng không?”
Lệ Tranh: “…”
Thổi còi.gif
“Thằng ranh con!” Thầy Ngô giận tím mặt, cởi dép ném qua, Lệ Tranh né người, vừa vặn tránh được.
“Biết hôm nay có huấn luyện mà còn dám thức khuya chơi game? Có tin tôi đập nát cái điện thoại không hả?”
Lệ Tranh lè lưỡi trêu:
“Ông già khó tính, ai bảo thầy tự dưng tăng cường độ tập chứ? Em đã hẹn chiến hữu trong game từ trước rồi, giữa trận chiến mà đội trưởng không có mặt là sao?”
“Thầy tăng cường độ là vì em đấy biết không?” Thầy Ngô đưa ra một tờ giấy, Lệ Tranh định cầm lấy thì ông lại ném cho cậu cái khăn khô: “Lau tay cho sạch đi đã!”
Lệ Tranh lau khô người, sau đó như đang nhận chiếu chỉ, cung kính nhận lấy tờ giấy nhẹ tênh đó.
Rồi… chết sững.
“Gì đấy, không đọc nổi chữ Hán nữa à?” Huấn luyện viên Ngô nhìn thấy vẻ mặt đơ người của cậu thì cười: “Có cần thầy đọc giúp không?”
“Thầy ơi, cái này… cái này là thật sao???!!!” Lệ Tranh gần như phát điên, tay run cầm cập: “Em… em… em thật sự có thể…?”
“Đồ ngốc, tất nhiên là thật rồi!” Huấn luyện viên Ngô cười ha hả: “Đầu tháng sau sẽ bắt đầu vòng sơ loại khu vực. Sau đó, các tài năng từ các tỉnh sẽ được đưa vào đội tuyển quốc gia tập huấn, cuối cùng chọn ra một đội hình, các em sẽ đại diện cho Hoa Quốc, tham gia đại hội thể thao Trung học Thế giới!!”
Lệ Tranh nhìn chằm chằm vào tờ giấy ấy hết lần này đến lần khác, dấu đỏ được đóng ở góc phải bên dưới, rõ ràng không thể rõ hơn.
Tim cậu đập nhanh chưa từng có. Trước đây, mục tiêu của cậu chỉ là tham gia vài giải đấu nghiệp dư, kiếm vài trăm tệ để dẫn em gái đi ăn một bữa ngon, nhưng bây giờ, cậu có thể tham gia giải đấu tầm cỡ thế giới rồi!
“Đừng có mừng vội.” Huấn luyện viên Ngô lập tức dội cho cậu một gáo nước lạnh: “Trước tiên em phải giành chức vô địch ở vòng loại cấp tỉnh, rồi còn phải được huấn luyện viên đội tuyển quốc gia công nhận trong giai đoạn tập trung. Em nghĩ đây là chuyện dễ lắm sao? Đúng là đến giờ em có chút thành tích, nhưng đừng vội kiêu ngạo. Cả nước có bao nhiêu mầm non bơi lội ưu tú? Hồ bơi này đầy rẫy rồng thần cả đấy!”
“Đầy rồng thì sao chứ?” Lệ Tranh ngẩng cao cằm, hờ hững nói: “Thầy cứ đợi xem em quẩy sóng thế nào đi!”
…
Nhận được tin vui như vậy, Lệ Tranh đi đứng cũng như có gió.
Để ăn mừng sự kiện trọng đại này, cậu nhất định phải đi ăn một bữa thật ra trò!
Đám món xào trong căn tin trường làm sao mà thỏa mãn nổi cái bao tử của cậu được? Cậu lập tức gọi điện cho mấy đứa em kết nghĩa, hẹn tụ tập ở chỗ cũ.
Nơi gọi là chỗ cũ thực ra là tiệm gà rán nơi Hổ ca làm việc. Giá rẻ, suất to, thịt nhiều, hoàn toàn hợp với đám con trai đang tuổi lớn như họ.
Lệ Tranh quen đường quen nẻo, trèo tường ra khỏi trường học, theo cái thang tuột xuống một cái…
Kết quả đúng là oan gia ngõ hẹp, Tiêu Dĩ Hằng lại đang đứng ngay bên dưới!
Lệ Tranh: “……”
Tiêu Dĩ Hằng: “……”