Y chống tay lên bàn điều khiển chính, không nói chuyện.
Phòng chỉ huy chỉ còn mình y, Dung An và Vương Thụy Thành đều rời đi.
Có vẻ như ai đó đã sử dụng một căn phòng chỉ huy khác, hoặc giả vờ thiết lập nó như thật. Hiện tại hệ thống thông tin liên lạc giữa chiến hạm và bên ngoài hoàn toàn bị cắt đứt, không chịu theo khống chế tiến thẳng về hướng bến tàu chứa hàng hóa kia.
Hệ thống liên lạc bị chặn đứng, chứng minh tín hiệu cứu viện không được gửi đi, bọn người Vương Thu Dương cũng không có mặt ở đây.
Ngón tay Lạc Nhiễm gõ nhẹ lên bục chỉ huy, quả nhiên không quá lâu sau, Vương Thụy Thành bước vào.
—— Mang theo vũ khí.
"Lạc thư ký, mong ngài phối hợp." Vương Thụy Thành nâng súng đứng cách đó không xa, họng súng chỉa ngay người Lạc Nhiễm nói: "Chúng tôi cũng không muốn làm ngài bị thương."
Mọi người đều biết thân thủ của y tốt đến cỡ nào, vậy nên Vương Thụy Thành càng không dám tiến lên, chỉ sợ bị Lạc Nhiễm phản đòn.
"Vương Thụy Thành, cậu bán mạng cho tinh khấu, anh họ cậu có biết không?" Lạc Nhiễm nhướng mày hỏi: "Vương phó tướng hy sinh vì Thượng tướng và Đế Quốc, nhà họ Vương được sự tín nhiệm rất lớn của Thượng tướng, mà cậu lại đâm sau lưng Đế Quốc một đao, khác gì Sirrell chứ?"
Sắc mặt Vương Thụy Thành cứng đờ, lạnh lùng nói: "Nước chảy nơi thấp, người hướng chỗ cao!"
Lạc Nhiễm lắc đầu: "Thân là quân nhân, thật sự quá xấu hổ."
Quân nhân đều đã tuyên thệ, trải qua huấn luyện, phản bội chẳng phải chính là đang vả mặt tướng sĩ Đế Quốc và Lucas sao?
"Lạc thư ký, mong ngài an phận......!" Bàn tay cầm súng của Vương Thụy Thành hơi nhếch lên.
Trước giờ Lạc Nhiễm luôn ôn hòa tốt bụng nhưng không hiểu tại sao, trên người y vẫn như có như không một loại khí chất uy nghiêm khó thể xâm phạm.
Có lẽ ở bên Lucas lâu ngày, cũng có thể do trên người vương lại tin tức tố của Alpha ưu tú nhất Đế Quốc, hoặc là năng lực vốn có, người khác biết Lạc Nhiễm hòa nhã nhưng không ai dám đứng trước mặt y làm càn.
Vương Thụy Thành thân là Alpha, nhưng hiện tại bị khí thế của một Omega như Lạc Nhiễm chèn ép có chút bất ổn.
"Cạch."
Cửa bị đẩy ra, Dung An bước vào, trông thấy cảnh tượng này thì ngẩn người.
"Dung phó tướng." Lạc Nhiễm nói: "Nhanh chóng báo cho Vương phó tướng cử viện quân tới, không cần bận tâm đến tôi, cậu ta không dám giết tôi."
Dung An đứng im không nhúc nhích.
"Ha ha ha ha......" Vương Thụy Thành bật cười: "Lạc thư ký! Dung An là cấp trên của tôi!"
—— Dung An và Vương Thụy Thành đều là nanh vuốt của tinh khấu.
Lạc Nhiễm không mở miệng.
Dung An cũng trầm mặc, thân là phó tướng của Lạc Tinh Nguyên, đương nhiên có cảm tình với Lạc Tinh Nguyên và Lạc Nhiễm.
Lạc Nhiễm ngồi xuống, hỏi: "Các người muốn đưa tôi đi gặp ai?"
Mục đích vụ cướp lần này vô cùng rõ ràng —— Chính vì muốn bắt cóc y.
"Đi sẽ biết."
......
Chưa đến mười phút sau chiến hạm đã hạ cánh, nó sớm thiết lập liên kết với một chiến hạm khác đợi sẵn ở đây.
Vương Thụy Thành khống chế Lạc Nhiễm trong phòng, còn Dung An ra ngoài để kết nối.
Người trong chiến hạm đều bị hạ gục, có thể nói là kêu trời không thấu, kêu đất chẳng nghe.
"Lạc thư ký, mời ra ngoài."
Lạc Nhiễm bị đưa lên trên boong tàu, chuyển sang một chiến hạm khác. Lúc nhìn thấy chủ nhân chiến hạm kia, y không khỏi sững sờ.
"Lạc thư ký."
Đại hoàng tử Chu Minh Vũ đứng bên này, gật đầu với y.
"Mong tin tưởng tôi không có ác ý." Chu Minh Vũ mỉm cười: "Lạc thư ký, chỉ cần cậu không phản kháng, chúng tôi cũng sẽ không gây thương tổn đến cậu."
Lạc Nhiễm quan sát một lát thấy đứng bên cạnh Chu Minh Vũ trên chiến hạm đều là binh lính riêng của anh ta...... Và tinh khấu.
Lạc Nhiễm không vào phòng điều khiển chính nên không rõ kết cấu của chiến hạm này, nhưng Đại hoàng tử chạy trốn trên chiến hạm có mặt tinh khấu, vậy chứng minh suy đoán của y và Lucas không sai.
Chu Minh Vũ đã hòa giải với tinh khấu sau khi giao dịch, có lẽ là cho bọn chúng đồ mà chúng muốn, tài liệu về mưa sao băng hoặc tiền tài, tiếp đó tinh khấu đưa tay bảo vệ anh ta rời khỏi.
Chu Minh Vũ rõ ràng chỉ có thể tiếp tục trốn chạy, nhưng giờ anh ta lại mất công quay về.
"Xem ra giá trị của tôi rất lớn." Lạc Nhiễm cong môi.
"Lạc thư ký, đối với tôi mà nói, lời này mang hai tầng ý nghĩa." Chu Minh Vũ mời y sang phòng tiếp khách trên chiến hạm.
Dung An và Vương Thụy Thành đứng hai bên trái phải của y.
"Thứ nhất, cậu quả thật rất có giá trị, ngoài chuyện có thể ổn định tình hình, cậu là sự tồn tại duy nhất đe doạ được Thượng tướng Lucas; thứ hai, cậu đối tôi mà nói......" Chu Minh Vũ dừng một chút, như có như không cười: "Trong lòng tôi cậu cũng rất có giá trị."
Lạc Nhiễm rũ mắt, cười nhưng không trả lời.
"Lạc thư ký, lần trở về này không phải vì lợi ích, tuy rằng tôi biết cậu sẽ không tin tưởng tôi, nhưng tôi làm nhiều như vậy đều là vì cậu." Chu Minh Vũ ngồi đối diện rót rượu cho y: "Tôi đến đón cậu là muốn cứu cậu."
"Ngài cảm thấy nếu tôi và Thượng tướng tụ hợp thì sẽ chết dưới mưa sao băng sao?" Lạc Nhiễm nâng mắt, "Điện hạ thật sự không có lòng tin mấy với Thượng tướng nhỉ?"
"Không liên quan tin tưởng hay không, chẳng ai có thể tránh được mưa sao băng, chưa từng có ai." Chu Minh Vũ nói: "Số mệnh của Thượng tướng sẽ giống với Thượng tướng Alton."
Lạc Nhiễm cười đáp: "Không sai, Thượng tướng kiêu dũng thiện chiến đỉnh thiên lập địa, trung với đất nước và đồng đội, sẽ trở thành thế hệ tướng quân vang danh lịch sử giống với Thượng tướng Alton, ngài ấy thẳng thắn không thẹn với đời, đương nhiên không giống loài gặm nhấm dưới cống ngầm."
Ngữ khí của y vẫn ôn hòa như cũ, còn mang theo ý cười nhẹ nhàng, nhưng đụng chạm đến Lucas, nó ngay lập tức trở nên bén nhọn.
Chu Minh Vũ hơi sững sờ nhưng không bận tâm, chỉ nói: "Sau này Lạc thư ký sẽ hiểu."
"Tôi mạo hiểm quay lại vì cái gì, cậu về sau sẽ biết."
"Tôi nghĩ là tôi vẫn không hiểu đâu." Lạc Nhiễm đáp trả: "Không có cách nào hiểu được."
"Lạc thư ký có thể vì quen thuộc với Thượng tướng." Chu Minh Vũ cầm ly rượu, chậm rãi gằn từng chữ: "Lucas mang theo tư duy của quân nhân, hắn lấy sự an toàn và tính mạng của tướng sĩ cùng nhân dân làm ưu tiên, nhưng tôi là nhà chiến lược, có được có mất, tôi sẽ quan tâm đến nhiều thứ hơn."
Lạc Nhiễm cắt ngang: "Xin đừng so sánh với Thượng tướng."
Ngụ ý rằng Đại hoàng tử làm gì có cửa so được với Lucas, ngay cả mũi chân còn sờ không tới, anh ta không xứng.
Chu Minh Vũ nhìn Lạc Nhiễm, ánh mắt ảm đạm.
Tính tình hoài ái và nụ cười chăm chỉ luyện tập đến đâu cũng có lúc khó mà duy trì.
Sau cái ngày Lạc Nhiễm trực từ chối anh ta, cảm xúc của Chu Minh Vũ thật sự mất kiểm soát, vì vậy cũng xem nhẹ việc Viên Hàm đặt máy theo dõi. Điều này trở thành ngòi nổ và khởi đầu cho sự sụp đổ của anh ta.
Chu Minh Vũ nghĩ thầm, vò mẻ không sợ nứt.
Dù thế nào anh ta cũng phải có được Lạc Nhiễm.
Bất kể dùng biện pháp gì.
Chu Minh Vũ cảm thấy bản thân điên rồi, giống như đã đi đến bước đường này, mặc kệ bá vương ngạnh thượng cung anh ta cũng phải có được mới thôi.
Vốn Lạc Nhiễm chỉ có thể là của anh ta.
Là chính tay anh ta đẩy y cho Lucas.
Vốn dĩ muốn hạ thuốc Lucas, rồi bảo Chu Minh Châu và nhóm gái bán hoa kia đến xử lý cơn động dục của hắn, nhưng không ngờ cuối cùng người ấy lại là Lạc Nhiễm.
Do bàn tay thúc đẩy của anh ta.
Chu Minh Vũ nắm chặt tay vịn ghế.
"Dung An, Thụy Thành." Chu Minh Vũ đảo mắt sang Lạc Nhiễm, buồn bã nói: "Trói Lạc thư ký lại."
"Vâng!"
Vương Thụy Thành hít sâu một hơi, khẽ vén tay áo, hắn đánh không lại Lạc Nhiễm, nhưng nơi này có vài người, cũng không phải không được.
Chạm ——
Chuyện ngoài dự đoán đột ngột xảy ra.
Vương Thụy Thành vô cùng bất ngờ, hắn còn chưa kịp ra tay đã bị Dung An đứng bên cạnh cho một đấm, sau đó tay bị bẻ ngược ra sau, quỳ trên mặt đất dưới sự khống chế của Dung An.
Vương Thụy Thành chửi to một tiếng mẹ nó, muốn phản kháng nhưng nhanh chóng bị Dung An bồi thêm một cú, mất ý thức té ngã trên mặt đất.
Đúng lúc này Lạc Nhiễm cũng bật dậy, đón lấy súng mà Dung An ném cho y, nhào về phía Chu Minh Vũ, Chu Minh Vũ không hề phòng bị ngay lập tức bị y giữ cổ, họng súng chỉa thắng thái dương anh ta.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Chu Minh Vũ cảm thấy cảnh sắc trước mặt nhoáng lên, khi hoàn hồn lại thì đã thấy Dung An đè Vương Thụy Thành trên đất, còn bản thân bị Lạc Nhiễm khống chế.
Qua một lát sau, Chu Minh Vũ mới nhìn Dung An nói: "Cậu...... Che giấu rất kỹ."
Vẻ mặt lãnh đạm của Dung An hiếm khi hơi biến hóa, đáp, "Cảm ơn."
Dung An là người nằm vùng được tinh khấu xếp vào Đế Quốc.
Thân phận chính của Dung An lại là người Đế Quốc sắp xếp để giả vờ bị tinh khấu mua chuộc, tranh thủ sự tín nhiệm của bọn chúng. Chờ đợi tinh khấu sắp đặt cho mình và một tay trong khác cùng nhau hợp tác, từ ấy tóm được nội gián chân chính —— Vương Thụy Thành.
Nội gián, phản nội gián.
Dung An và Lạc Tinh Nguyên vốn có xuất phát điểm giống nhau, nhưng Lạc Tinh Nguyên lại thăng chức nhờ Lạc Nhiễm, Dung An trở thành phó tướng của Lạc Tinh Nguyên.
Tính tình của Dung An cực kỳ lạnh nhạt, nhìn thoáng qua thì không có gì thân mật với Lạc Tinh Nguyên cả, người bên ngoài cũng cho rằng Dung An canh cánh trong lòng, tương tự với những người khác, xem thường Lạc Tinh Nguyên dựa dẫm quan hệ với chỉ huy.
Nhưng Dung An cũng là người cùng trưởng thành với Lạc Tinh Nguyên, chiến đấu bên nhau, tựa hồ Lục Thành và Vương Thu Dương lớn lên cùng Lucas.
Tuy đã đến giây phút này rồi nhưng Chu Minh Vũ vẫn không hề hoảng loạn, chỉ là cười khổ nói: "Tôi...... Xem ra trúng kế rồi?"
Lạc Nhiễm liền giải đáp nghi vấn của anh ta: "Nếu không vì sao Lạc thiếu tướng lại muốn sắp xếp Dung An cạnh tôi?"
Chu Minh Vũ sáng tỏ.
Dẫn rắn ra khỏi hang, bắt ba ba trong rọ, nhân tiện...... Một mũi tên trúng hai đích.
Không chỉ có thể moi ra nằm vùng ở trận chiến trước, mà còn kéo theo cả anh ta.
Chu Minh Vũ lại vấp ngã lần nữa tại nơi này. Trước là Viên Hàm, bây giờ......
Anh ta vì Lạc Nhiễm quay về thủ đô, đồng thời rơi vào bẫy của y. Chu Minh Vũ thầm nghĩ, khó trách vị trí của y dễ dàng bị tiết lộ như vậy.
Hóa ra đang đợi anh ta.
Chu Minh Vũ nhướng mày nói: "Thượng tướng quả đúng là cầm được buông được, để cậu lấy thân cống hiến."
Lạc Nhiễm cười không trả lời.
Bởi vì hắn tin tưởng y.
Lucas không chỉ coi y là bạn đời mà còn là chiến hữu.
Lucas không xem y như một Omega mềm yếu nũng nịu, từ trước đến nay vẫn luôn tin tưởng.
Điều ấy khiến Lạc Nhiễm kiêu hãnh và tự tin.
Giằng co vài phút, bỗng nghe thấy tiếng lộn xộn bên ngoài.
"Có địch tập kích! Có địch tập kích!"
"Toàn quân chuẩn bị! Bảo vệ điện hạ!"
Tiếng chuông cảnh báo vang lên.
Vương Thu Dương mang theo viện quân tới.
Chu Minh Vũ bị Lạc Nhiễm áp chế, lắc đầu thấp giọng thở dài: "Đáng tiếc, cho dù Dung An có là người của tinh khấu đi chăng nữa, Thượng tướng đến đây chắc chắn cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Chu Minh Vũ hơi híp mắt.
Anh ta biết số phận sắp tới của mình.
Hao hết tâm tư chạy trốn, cuối cùng vẫn bị viện quân bắt về, lần này hẳn sẽ trực tiếp tống vào tù.
Quá mệt mỏi.
Chu Minh Vũ khẽ đút tay vào túi quần, thực hiện một thao tác nhỏ.
......
Ầm ——
Giây tiếp theo, toàn bộ chiến hạm bị kích nổ.
Ngay khoảnh khắc tia lửa bùng lên, Lạc Nhiễm phản ứng cực kỳ nhanh, dùng súng đánh ngất Chu Minh Vũ, đoạn tìm chỗ ẩn nấp.
Sau đó mắt thấy Dung An chợt lao đến bên người mình, bảo vệ y.
Oành ——
Oành ————
......
Biên giới Lạc Băng cách xa ngàn dặm cũng đang bị ném bom hủy diệt.
Mưa sao băng rơi xuống rồi.
Ánh lửa đầy trời, từng viên cầu lửa từ trên bầu trời nện xuống.
Máy bay của Liệp Hồ đậu trên đỉnh núi cao, hiện tại hắn đang đứng cạnh cửa sổ nhìn cơ giáp và phi cơ bị bắn phá thành từng mảnh nhỏ, khẽ cười.
Nhiều năm trôi qua, mưa sao băng của bọn họ được cải tạo càng lúc càng mạnh, mặt đất bằng phẳng lúc này đều bị thiêu rụi, tựa như nằm trong dung nham núi lửa.
Liệp Hồ xoay người đến boong tàu.
"Kiểm kê chưa?"
"Ách......" Cấp dưới của gã có chút ấp úng.
Liệp Hồ nhíu mày, nhìn sắc mặt của những người xung quanh, nụ cười dần tắt ngắm, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Không có người......"
"Cái gì?"
Cấp dưới căng thẳng đáp: "Báo cáo, trên phi cơ và trong cơ giáp của Đế Quốc không có người, trống rỗng, chiến hạm và cơ giáp đều là loại sắt thép kém chất lượng."
"......"
Liệp Hồ nheo mắt.
Làm sao có thể.
Rõ ràng là tọa độ Dung An cung cấp, cũng đã so sánh với lộ trình quân đội Đế Quốc, bọn họ mới mai phục ở vị trí tuyệt vời kia!
Chẳng lẽ......
Ầm ————
Lại một tiếng nổ mạnh vang lên, lòng Liệp Hồ lạnh ngắt, vừa quay đầu quả nhiên liền trông thấy binh sĩ Đế Quốc đang tấn công từ phía sau.
F*ck.
Hùng sư của Lucas trở thành đầu tàu gương mẫu.
"Giết! Một tên cũng không tha!" Hai mắt hắn đỏ ngầu.
Cùng là mưa sao băng, cùng nhau thả xuống.
Nhưng kết cục không giống nhau.
Nhìn quân đội Đế Quốc dày đặc như thủy triều ào tới, Liệp Hồ siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.