Lục Thành rất nhanh đã đưa Thẩm Tây Lạc lặng lẽ đi đường vòng phía sau quân doanh đến.
Vương Thu Dương cũng yên tĩnh canh chừng cách đó không xa, không cho bất kì ai lại gần.
Thiết bị y tế và thuốc thang trên chiến hạm đều được chuẩn bị đầy đủ, mà Lucas không cần phải làm phẫu thuật gì lớn cho nên Thẩm Tây Lạc chỉ mang theo một chiếc túi đựng thuốc.
Lạc Nhiễm canh bên giường, cúi đầu nhìn Lucas.
Người đàn ông vốn cao lớn rắn rỏi lúc này lại nằm mê man bất tỉnh, nhìn qua không khác mọi khi là bao. Nếu không phải có người nói, y còn không nhìn ra được hắn bị thương.
Lạc Nhiễm rũ mắt hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Freeman vẫn luôn đi theo Lucas thấp giọng nói: "Chúng tôi...... không hề đánh nhau ở phía đông nam thành TE, cũng chẳng chiến thắng hay thất bại gì, chỉ là bọn tinh khấu vốn không định đàm phán về số con tin mà chúng bắt giữ."
"Vậy con tin bọn chúng bắt để......?"
"Tuyên chiến và thị uy."
Sự tình đã qua hai ngày, Freeman nghĩ đến thời điểm đó vẫn nghiến răng nghiến lợi, "Bọn chúng nhân lúc chúng tôi đến lập tức...... Dùng mưa sao băng phá hủy TE."
Lạc Nhiễm cứng đờ người.
Mưa sao băng là vũ khí ghê gớm nhất của tinh khấu, thường không dễ lấy ra sử dụng.
- ---Nó là hỏa pháo.
Uy lực rất lớn, một khi phóng ra thì bầu trời sẽ bao trùm trong mưa bom bão đạn, tựa như mưa sao băng rơi xuống, đủ để phá hủy một tòa thành nhỏ.
Có điều để làm ra loại vũ khí như thế yêu cầu lượng tiền bạc khủng khiếp, nguyên vật liệu và thời gian.
Lạc Nhiễm cũng không ngờ phía tinh khấu sẽ dùng đến ở đó, dù sao cũng không phải trận chiến quan trọng.
Sự thật chứng minh, mưa sao băng không phải đồ chơi duy nhất mà bọn chúng có.
Chẳng lẽ là...... Muốn thử nghiệm sức công phá?
Vừa để thử nghiệm, nhân tiện giáng một đòn cảnh cáo đến Lạc Băng?
Lòng bàn tay Lạc Nhiễm hơi lạnh.
"Thượng Tướng vốn đã tiến một nửa vào kỳ mẫn cảm, nhưng đang lúc xuất quân, hùng sư bị lửa đạn của mưa sao băng nổ đến, hùng sư và Thượng tướng không sao nhưng tinh thần ngài ấy lại xuất hiện vấn đề......"
"Thành TE bị phá hủy phân nửa, chỉ còn lại đống hài cốt và đổ nát, chuyện này...... Thật sự ảnh hưởng tới cảm xúc và sĩ khí của mọi người, cho nên từ lúc Thượng tướng ngã xuống tất cả đều được bảo mật, chờ hai ngày sau Lạc Băng về lại căn cứ, giả bộ như là Thượng tướng và đại đội cùng nhau trở về."
Freeman tuy nói năng trật tự rõ ràng, nhưng ngữ khí vẫn có chút run rẩy.
Đối với binh sĩ mà nói, cho dù tâm trí có vữnng vàng đến đâu, nhưng tận mắt nhìn thấy mấy trăm người bị lửa đạn nổ tung ngay trước mắt, vẫn giống như......
Đáng sợ, kinh tởm, phẫn nộ, đau đớn...... Càng thêm nhiều phần tự trách.
Mà Lucas, với tư cách là tướng lĩnh, đầu tàu gương mẫu uy dũng, có thể cảm nhận điều đó rõ ràng nhất.
Đây là sự thất bại của người lãnh đạo vì đã không dự đoán trước tai nạn lần này.
Lạc Nhiễm im lặng đã lâu, nhẹ giọng nói: "Freeman phó tướng."
"Vâng?"
"Mưa sao băng lần đầu xuất hiện lúc nào?"
Freeman nói: "Hồi chiến dịch Canyon, cũng là......"
Freeman chợt giật mình.
Cũng là trận chiến bất hạnh của Thượng tướng Alton.
"Chuyện...... Chuyện đó......" Freeman kinh ngạc nhìn Lucas.
"Không sao đâu, tôi ở với ngài ấy, anh trở về đi, về nhà nghỉ ngơi tốt mấy ngày." Lạc Nhiễm tiến lên vỗ nhẹ bả vai Freeman: "Hãy để những binh sĩ tham gia trận chiến lần này về nhà nghỉ ngơi, anh giúp tôi xử lý, được không?"
"Vâng!"
Thẩm Tây Lạc vừa nhìn vào máy móc vừa tiêm thuốc cho Lucas.
Omega cấp bậc cao tương đương có thể làm thuyên giảm triệu chứng trong kỳ mẫn cảm của Alpha, nhưng tinh thần suy sụp cần có thuốc để phụ trợ.
Lạc Nhiễm đứng cạnh không dám quấy rầy.
Thẩm Tây Lạc đảo mắt qua Lạc Nhiễm: "Bác sĩ đi theo hỗ trợ làm khá tót, dưới tình huống không nắm rõ trực tiếp để Thượng tướng rơi vào chiều hôn mê sâu, dùng thể chất và tinh thần bản thân tự chữa trị."
"Giờ......"
Giọng điệu Thẩm Tây Lạc bình tĩnh: "Lạc thư ký chỉ cần sử dụng tin tức tố và đúng thời gian tiêm thuốc cho ngài ấy đều đặn, vài tuần sau sẽ ổn, so với trước đây không khác là bao. Tinh thần lực của hai người đều có khả năng dễ bị tổn thương hơn những người khác, nhưng do trong cơ thể đã có cơ chế tự phục hồi sẵn nên không vấn đề gì đâu."
"Được."
Thẩm Tây Lạc nói: "Tôi ở phòng bên cạnh, xảy ra chuyện không cần hoảng hốt, cứ đến tìm tôi."
"Ừm." Lạc Nhiễm cảm kích: "Cảm ơn anh."
Thẩm Tây Lạc thoáng trầm tư: "Tôi từ lời của Freeman phó tướng cũng hiểu sơ sơ một chút tình huống, tinh khấu lại tạo ra một trận mưa sao băng nữa đúng không?"
"Phải."
"Ừm." Thẩm Tây Lạc không nói gì thêm, quay người rời đi.
Lạc Nhiễm tinh ý nhận ra cảm xúc của Thẩm Tây Lạc hơi bất ổn.
Nhưng hiện tại y không có tâm trạng để ý tới anh ta, chỉ ngồi xuống giường, nhẹ nhàng cầm tay Lucas.
Cánh tay hắn một nửa là da thịt, một nửa là máy móc cứng ngắc.
Nửa ấm nóng nửa lạnh băng.
Hiện giờ đã trở lại thủ đô, Thẩm Tây Lạc cũng ở đây, vì vậy Lucas không bị tiêm thuốc an thần, hắn ngủ đến tầm 0h đêm thì tỉnh lại.
Lạc Nhiễm ngồi trên mép giường nhắm mắt tạm nghỉ, tay vẫn nắm tay Lucas, sau khi phát hiện động tĩnh sau lập tức mở mắt ra.
Lucas nhìn Lạc Nhiễm, hơi cau mày.
"Thượng Tướng tỉnh......"
"Em ra ngoài đi."
Y ngạc nhiên.
Giọng hắn khàn khàn: "Nhiễm Nhiễm, em ra ngoài."
Lucas cảm thấy đầu rất đau, cực kì cực kì đau, ý thức của hắn lúc này cũng không hoàn toàn tỉnh táo.
Alpha nếu tinh thần hỗn loạn không giống như Omega, tuy rằng đều đau nhưng ở Omega sẽ xuất hiện ảo giác và yếu ớt, còn Alpha lại là điên cuồng muốn phá hủy mọi thứ, khao khát tấn công không chừng mực.
Lạc Nhiễm hỏi: "Tại sao?"
"Tôi nói, em đi đi." Giọng hắn càng trầm khàn: "Em có tin không tôi sẽ làm ra chuyện cầm thú?"
"Rất cầm thú?" Lạc Nhiễm mỉm cười, trèo hẳn lên giường, nằm xuống bên cạnh Lucas, khẽ khàng ôm lấy hắn.
Lucas cảm thấy tin tức tố bạch trà dịu dàng bao bọc xung quanh hắn, xua tan không ít đau đớn và xúc động hỗn loạn đảo điên trên người hắn.
"Em không thể tưởng tượng được đâu." Lucas thở thở hổn hển, không dám động đậy.
"Vậy đừng tưởng nữa, Thượng tướng cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt, dù sao giờ anh cũng đánh không lại em, không cần phải lo lắng." Lạc Nhiễm vòng tay qua cổ Lucas, để hắn tựa vào lòng y.
"Lạc Nhiễm." Hai mắt Lucas đỏ sậm, giống như vô cùng nhẫn nhịn chịu đựng cơn giận và dục vọng hủy hoại trào dâng, "Em không biết một Alpha mất khống chế có bao nhiêu sức lực đâu."
Lucas cảm thấy một con quái thú đang ở trong cơ thể hắn, kêu gào muốn thoát ra, phá hủy toàn bộ người bên cạnh, hung hăng bắt nạt Lạc Nhiễm.
Đây là dục vọng chiếm hữu xấu xí trong sâu thẳm trái tim, khiến hắn nghẹt thở.
Tựa hồ muốn phát khùng đến nơi rồi.
"Em biết." Lạc Nhiễm nghiêm túc nói: "Em đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, Thượng tướng không cần nhẫn nại nữa đâu."
Alpha trong kỳ mẫn cảm có biết bao nhiêu bứt rứt và khó chịu, Lạc Nhiễm không thể tưởng tượng nổi, y chưa từng trải qua, nhưng y muốn, ít nhất sự tồn tại của mình có thể giúp Lucas thoải mái một chút, nhanh chóng tốt dần lên.
"Nhóc khốn kiếp." Hai mắt hắn đỏ lừ, ngồi dậy lật úp người Lạc Nhiễm lại, cúi đầu cắn lên tuyến thể của y.
Hành động này quá bất ngờ.
"A......!" Cả người Lạc Nhiễm run lên, nước mắt sinh lý vì đau đớn mà tràn khỏi bờ mi.
Sức lực của Lucas hiện tại quả thật lớn hơn ngày thường rất nhiều, giây phút hắn gặm lấy gáy y, Lạc Nhiễm như sinh ra ảo giác có phải cổ mình sắp bị cắn đứt không.
Bàn tay tóm lấy cổ tay của y cũng mạnh bạo, khiến cho mỗi ngón tay y đều nhức nhối tê dại.
Lạc Nhiễm nằm trên giường, cắn vào gối cố gắng nhịn đau, tùy ý Lucas để gặm cắn gáy mình, ngăn cảm động tác muốn phản kháng theo bản năng.
Thật sự quá đau.
Sau khi Lucas cắn lên tuyến thể y, rót tin tức tố của hắn vào đồng thời điên cuồng hấp thu tin tức tố của Lạc Nhiễm.
Giống như đúng lúc trúng độc, phải mau chóng hút thứ giải dược duy nhất trước miệng này mới có thể an ủi được tinh thần đang hỗn loạn của hắn.
Lạc Nhiễm phối hợp với Lucas, muốn thiết lập một kết nối tinh thần với hắn.
Tương tự cái ngày cùng nhau ở trong cơ giáp.
Ánh lửa.
Trong nháy mắt tinh thần hai người liên kết đó, Lạc Nhiễm nhìn thấy ánh lửa đầy trời.
Giống hệt hình ảnh mà y thỉnh thoảng thấy khi gặp ảo giác, có lẽ vì tin tức tố của y và Lucas đã hòa quyện thân mật nên vô tình kết nối tinh thần lực với nhau.
Tin tức tố của Lạc Nhiễm khiến Lucas càng ngày càng thêm thỏa mãn, tức giận và xáo trộn trong cơ thể vơi bớt đi, sau khi hoàn thành đánh dấu tạm thời, Lucas thở ra vài hơi rồi cắn lên vành tai Lạc Nhiễm.
Hắn lật người y lại, một đường di chuyển từ tai cắn xuống bờ môi kia.
"Nhiễm Nhiễm......"
"Ưm?" Tay Lạc Nhiễm bị thương, hiện giờ không thể cử động, chỉ hơi ngước mặt lên phối hợp.
Hành động thuận theo của y khiến con sư tử trong hắn hài lòng, Lạc Nhiễm mờ mịt nói: "Thượng tướng...... Và em, liên kết tinh thần lực."
Chỉ cần cùng Omega trói buộc tinh thần tạm thời, kỳ mẫn cảm của Alpha có thể trải qua dễ chịu hơn.
Lucas cũng không biết có nghe hiểu lời y nói không, nhưng hắn thật sự khống chế tinh thần lực của bản thân, cố gắng kết hợp với y trong khoảng không vô định.
Cánh cổng của Alpha mở ra, Omega có thể dễ dàng tìm thấy lối vào.
Phòng bệnh không bật đèn, trong bóng đêm Lucas mơ màng lần mò, giữ má Lạc Nhiễm, khiến cho nụ hôn giữa hai người thêm sâu sắc hơn.
"Ưm...... A......"
Lạc Nhiễm cảm giác được sự liên kết tinh thần đã hoàn thành, tin tức tố của họ trong không khí càng dày đặc hơn, tựa như dung hòa lẫn nhau.
Có lẽ lúc này suy nghĩ của Lucas đang rối loạn, cho nên y cũng bị cuốn theo hắn.
Cả người Lạc Nhiễm run rẩy.
Y nhìn thấy ánh lửa, thấy xương trắng, thấy......
Alton thượng tướng.
......
—— Đọc truyện trên wordpress và wpad @nynuvola ——
Bảy năm trước, Caynon.
"Tiến lên! Tiếp tục đi!"
Người đàn ông cao lớn kiên cường lái cơ giáp, lãnh đạo binh đoàn đi đến khe hẹp hẻm núi phía trước.
Hai bên đều là vách đá, ánh sáng chỉ rọi ra từ khe hở nhỏ ở trên.
Lucas siết chặt bộ đàm trong cơ giáp quát: "Thượng tướng, kẻ thù còn cách chúng ta 600 mét!"
Bọn họ trúng kế.
Vốn định đi đường vòng qua hẻm núi tập kích địch bất ngờ, rất vất vả mới xác định được vị trí đầu não của bọn tinh khấu, nhưng hành động lại bị tinh khấu phát hiện, còn bị ép vào thế dễ công khó thủ...... Hoặc nói, chỉ có thể bị động nhận đòn tấn công từ phía đối phương.
Hoàn toàn không có ưu thế địa lý.
"Tiến tới! Chỉ có thể tiếp tục đi! Không thể đánh ở chỗ này!" Alton lạnh lùng nói: "Thoát ra sẽ có khả năng thắng!"
Những quả đạn pháo lớn bé từ trên không nện xuống, thử thách khả năng điều khiển cơ giáp và máy bay.
Lucas mạnh mẽ xoay thanh điều khiển, tránh né những quả cầu lửa trước mặt và bên trái.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào lối ra chỗ hẻm núi, nơi có rất nhiều ánh sáng.
"Ầm!"
Bất chợt, trên không trung bỗng nhiên rơi xuống một trận mưa sao băng.
"Bỏ cơ giáp!" Alton vừa thấy lập tức đánh giá —— Cơ giáp không chịu nổi sự oanh tạc của đạn pháo này.
Mọi người nhảy khỏi cơ giáp, để cơ giáp quỳ xuống, che chắn bên trên.
Oành ————
Cơ giáp quả nhiên bị nổ thành từng mảnh nhỏ, nếu người ở bên trong, chắc chắn chết không nghi ngờ.
Alton khàn giọng hét lớn: "Tiếp tục đi tới!"
"Cơ giáp không còn chân nữa!"
Nhưng đúng lúc này, một luồng sáng khác thường lại truyền từ trên đỉnh đầu.
Mưa sao băng lần thứ hai rơi xuống, còn mãnh liệt và dữ dội hơn.
......
......
Ngày hôm sau nhóm cứu hộ do Thẩm Tây Lạc và Hạ Chí dẫn đầu đến hiện trường, không một ai có thể thốt nên lời.
Xác cơ giáp và phần chân tay người còn lại nằm rải rác khắp nơi, đâu đâu cũng là những ngọn núi thi thể nhỏ, máu đỏ thấm đẫm con đường núi.
Chủ tướng ổn định giọng nói và cảm xúc, ra lệnh, "Lục soát...... Tìm xem có ai còn sống không, mang......"
"Cố gắng ghép nối các phần cơ thể lại với nhau, xác minh thân phận."
......
"Tìm được Thượng tướng cùng tiểu Thượng tướng......!"
Trước mặt là một núi thi thể, máu thịt mơ hồ, nội tạng và xương cốt hòa lẫn với nhau, "Người" bị đẩy ra, có thể trông thấy Alton.
Có lẽ bị xếp chồng chất lên nhau, trên người Alton tuy rằng rất đáng sợ, mặt mũi không lành lặn nhưng vẫn còn hơi thở.
Mà trong lồng ngực của Alton, chính là cháu trai Lucas bé nhỏ được bảo hộ chặt chẽ.
Lucas ngoại trừ vết thương tay máu huyết mơ hồ, cơ thể không bị quá nhiều thương tổn.
Đây là...... Kỳ tích.
Thời điểm mưa sao băng rơi xuống, được nhiều tầng bảo vệ tạo nên kỳ tích.
"Bác sĩ Thẩm, bác sĩ Hạ...... Mau! Mau lên!"
"Thượng Tướng và tiểu Thượng tướng vẫn còn hơi thở!"
Bác sĩ cẩn thận kéo hai người ra.
Lucas dùng bàn tay còn sót lại mấy ngón bắt được ống tay áo của Hạ Chí.
"Bác sĩ Hạ......"
Sắc mặt Hạ Chí tái nhợt, gật đầu nói: "Tôi đây."
"Thượng tướng......"
"Được, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ dốc toàn lực cứu Thượng tướng Alton."
"Ừ." Nhận được lời hứa, Lucas dường như đã đạt đến giới hạn, lâm vào hôn mê bất tỉnh.
......
......
Bệnh viện.
Lucas đứng trước cửa thủy tinh phòng cách ly, Alton nằm trên giường bệnh bên kia tấm kính, toàn thân đầy rẫy miệng vết thương và lỗ thủng, mặt mũi không còn nguyên vẹn, chẳng thể nhìn rõ hào quang và dáng vẻ ngày xưa.
Hai tay Lucas quấn băng vải dày, khuôn mặt trầm lặng tạo thành sự tương phản rõ rệt với hai vị bác sĩ đang ầm ĩ tranh cãi gần đó.
"Cái chết nhân đạo*, đây là biện pháp duy nhất." Thẩm Tây Lạc đẩy gọng kính nói: "Như vậy mới có thể nhanh chóng kết thúc đau đớn mà Thượng tướng Alton phải chịu đựng."
"Tại sao không thể tiến hành chữa trị và phẫu thuật?" Hạ Chí giống như hoảng loạn, hốc mắt đỏ bừng: "Có thể thử lại lần nữa!"
"Không cần thiết, làm vậy chỉ càng kéo dài nỗi đau hơn thôi."
"Có thể thử mà, thật sự có thể thử lại...... Em đã làm báo cáo xét nhiệm, cũng kiểm tra qua, thật sự được......"
"Không cần." Thẩm Tây Lạc nói: "Dù cho có cứu về, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
"Thế nào là chẳng còn ý nghĩa?!"
Nước mắt của Hạ Chí cuối cùng cũng rơi xuống, gào lên: "Anh có phải mất hết cảm xúc rồi không? Anh là đồ lạnh lùng vô cảm!"
"Hạ Chí, bác sĩ Hạ, với tư cách là bạn đời và cấp trên giám sát trực tiếp của em, mong em không bị tình cảm ảnh hướng đến phán đoán bản thân."
Hạ Chí ngẩn người.
Anh ta sững sờ nhìn Thẩm Tây Lạc.
"Dù cho......" Hạ Chí run giọng nói: "Dù cho em có phản đối, cũng chẳng có tác dụng gì, phải không?."
"Đúng vậy."
Hạ Chí rùng mình.
Anh ta đã hứa với Lucas.
Anh ta là bác sĩ.
Bác sĩ muốn cứu người.
Người đó là Alton, là Thượng tướng sớm chiều ở chung với bọn họ.
Là người đề bạt anh, là người bảo vệ anh trên chiến trường với tư cách cấp trên của bác sĩ, cũng là người đồng đội cùng nhau uống rượu.
Vì sao không thể thử lại?
"Đừng cãi nhau nữa." Lucas cũng không biết có nghe thấy hay không, nhưng chính miệng hắn bảo: "Cái chết nhân đạo."
Hắn hiểu chú ruột của mình.
Hạ Chí kinh ngạc nhìn Lucas.
Lucas rũ mắt: "Để tôi làm."
......
Cảm xúc của Hạ Chí suy sụp, mất đi tố chất chuyên nghiệp nên có của một bác sĩ, Thẩm Tây Lạc nói người dẫn anh ta đi.
Trong phòng bệnh, Lucas đứng bên giường bệnh, cầm ống tiêm mà Thẩm Tây Lạc đưa cho.
Thẩm Tây Lạc trước sau vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, tựa như lời Hạ Chí nói, vô cảm.
Lúc Lucas nhận ống tiêm không cẩn thận chạm vào tay Thẩm Tây Lạc.
Hắn theo bản năng rút tay về, nghiêng đầu muốn nôn mửa.
Hắn không có cách nào đụng chạm với người khác.
Thẩm Tây Lạc ngẩn người.
Anh ta nhớ đến cảnh Lucas được kéo ra từ trong biển thi thể của đồng đội và chú ruột, máu thịt vây lấy.
Nhân viên y tế phải mất một lúc lâu mới tẩy rửa sạch sẽ, dù vậy vẫn không cách nào tẩy sạch cái mùi nồng nặc ấy trên người hắn.
Lucas nắm ống tiêm nhìn Alton.
Alton cũng nhận ra, khó khăn nâng mí mắt.
Sau đó, Alton nhếch miệng nở nụ cười với Lucas.
Đương nhiên, đây phần lớn là từ sự tưởng tượng của Lucas, dù sao hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy lớp da thịt nát xương tan mà thôi.
Vậy nên Lucas cầm tay Alton.
Hai đôi tay nắm vào nhau, một cái máu huyết mơ hồ, một cái khuyết thiếu không lành lặn.
"Lucas." Alton dùng hơi tàn nói chuyện.
Lucas cúi sát người xuống lắng nghe, mang máng nghe được một chút.
"Kiêu ngạo."
"Đừng gục ngã."
—— Kiêu ngạo của ta.
—— Đừng gục ngã, hãy dũng cảm tiến lên.
Lucas trịnh trọng gật đầu, "Vâng" một tiếng đáp lời, đặt kim tiêm vào cổ tay Alton.
Thẩm Tây Lạc xoay người rời đi, để lại không gian cho họ, những người canh gác bên ngoài có thể thấy được bước chân loạng choạng của anh ta, giống như thân thể mất đi khả năng xác định phương hướng.
Đường lên xuống trên màn hình điện tâm đồ cuối cùng dần chạy thành một đường thẳng.
Lucas đứng trước giường bệnh, nghiêm nghị làm một động tác chào kiểu quân đội.