Cha mẹ Lưu nhìn cửa phòng cấp cứu mở ra thì lao tới.
Lưu Thiếu Nghiêm cùng y tá đẩy giường bệnh ra lắc đầu không nói.1
Lưu đại tướng thấy vậy thì vỗ vai vợ, đi theo con trai trở về.
Trong phòng, Lưu Thiếu Nghiêm bế đứa nhỏ lên đưa cho cha mẹ mình mỗi người một đứa, còn bản thân đi lấy nước lau mình cho vợ yêu.
Hai đứa nhỏ từ lúc sinh ra đã mở mắt tròn xoe đầy tinh thần, bị cha ruột đưa cho người khác cũng không khóc không quấy, chỉ nhìn cha mẹ Lưu đăm đăm, nhìn tới mức da đầu căng thẳng luôn.1
Nhưng cha mẹ Lưu ôm cháu nội mừng hết lớn, nào để ý gì, nhìn đứa nhỏ tinh thần như vậy thì vui vẻ vô cùng, chụm đầu bàn chuyện đặt tên cho đứa nhỏ.
Lưu Thiếu Nghiêm chăm sóc vợ xong thì nhớ ra bác sĩ dặn hai đứa nhỏ sẽ đói sớm, nhìn lại đồng hồ đã được nữa tiếng rồi, anh đứng lên mở tủ đầu giường lấy hộp sữa bột ra, cầm hai cái bình sữa nhỏ xinh động thủ bắt đầu pha sữa, tuy có hơi lóng ngóng nhưng cuối cùng cũng pha xong, lúc này như có cảm ứng, hai đứa nhỏ khóc ré lên.
Nghiêm đại tá chưa đợi ai kêu đã đút hai núm sữa vào miệng hai đứa nhóc, thành công chặn lại tiếng khóc kinh thiên động địa của chúng, còn quơ quào hai tay nhỏ bé ú na ú nú kẹp chặt bình sữa.
Cha mẹ Lưu nhìn mà ngây người ra, Lưu Thiếu Nghiêm thấy vợ yêu không bị đánh thức thì mừng rơn, lúc này anh mới nhìn rỏ hai đứa nhóc.
Sinh đôi, nhưng đứa anh rõ ràng là tráng kiện hơn đứa em, cũng hoạt bát hơn, giống như lúc sinh ra nó khóc cũng to hơn đứa em, lúc này uống sữa cũng đảo loạn cặp mắt tròn xoe nhỏ xíu của mình, còn đứa em nhỏ nhắn hơn, cũng ngoan hơn, uống sữa cũng rất quy củ, hai mắt nhắm hờ, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy nó luôn nhìn Lưu Thiếu Nghiêm đang ghé đầu nhìn hai anh em nó.
Còn về ngoại hình thì khỏi phải bàn, giống như gom hết ưu điểm của hai người cha, mắt to và môi nhỏ của Giang Kỳ, mũi cao và cằm đầy đặn của Lưu Thiếu Nghiêm, lông mi dài dày xếp gọn như cánh quạt, tóc đen dày mượt mà, cẳng tay cẳng chân ú nu ngắn ngủn đáng yêu muốn xỉu.
" thiệt là lanh lợi a, cưng quá đi"
Mẹ Lưu hai mắt không đủ dùng nhìn hai đứa nhỏ.
Lưu đại tướng gật gù đồng ý.
" cha mẹ đã nghĩ được tên chưa?"
Lưu Thiếu Nghiêm hỏi.
" đã nghĩ được, chúng ta ở nhà không có chịu gì làm cũng chỉ trông ngóng chúng nó ra đời, nhưng mẹ ngươi muốn nghe ý kiến của hai đứa rồi mới quyết định"
Lưu đại tướng ôm đứa nhỏ nói.
" vậy đợi Kỳ Kỳ tỉnh lại thì đặt sau đi ạ, con với Kỳ Kỳ đã nghĩ được tên cún, đứa anh gọi là Mao, đứa em là Miêu"
Lưu Thiếu Nghiêm vừa chỉ vừa nói, hai đứa nhỏ nghe anh nói thì chun mũi một chút.
" phụt.. ha ha, sao lại có cái tên này thế, Mao Mao, Miêu Miêu, cũng cưng lắm"
Mẹ Lưu cười phun.
Hai đứa nhỏ vậy mà quay đầu qua nhìn bà, Lưu phu nhân vội nín cười.
" thật ra lúc trong bụng Kỳ Kỳ một đứa thì chẳng bao giờ chịu yên, còn một đứa thì im ru rù rù, nên Kỳ Kỳ mới bảo là một đứa giống sư tử, một đứa thì như con mèo"
Lưu Thiếu Nghiêm chọt chọt cái mũi nhỏ của hai đứa con.
Hai đứa này có lẽ là đã biết tên là gọi hai đứa nó, cũng nhận mệnh rồi, nghe cứ kỳ kỳ nhưng sao dám phản bác cha nó được, nhưng mẹ Lưu cười thì lại không cho, thế nên phản ứng mới mắc cười như vậy.
Hai đứa đối với cha nó giống như sợ, nên ngoan ngoãn uống sữa của mình.
Hai bình sữa cũng không nhiều, nên rất nhanh là hết.
Uống sữa xong cũng không chịu ngủ, được bế cao lên cho ợ sữa rồi hết nhìn đông lại nhìn tây.
Lưu Thiếu Nghiêm đã trở lại bên cạnh vợ yêu đang ngủ, đưa tay vuốt lọn tóc rủ xuống của cậu qua một bên.
" a a "
Mao Mao ở trong lòng mẹ Lưu a a nhìn anh, hai tay quơ quào.
Miêu Miêu tuy không nói nhưng cũng giống anh mình, nhìn về phía họ, không rõ là muốn cha hay muốn ba ba.
" này là muốn cha bế à?"
Lưu phu nhân nhìn ông nhà.
" a a a"
Mao Mao nhưng hưởng ứng mà la lên.
" được rồi, con ôm đi, cha mẹ đi mua cơm cho hai đứa"
Mẹ Lưu đưa Mao Mao cho anh, rồi bế Miêu Miêu từ tay ông nhà đặt xuống nằm cạnh Giang Kỳ.
Lưu Thiếu Nghiêm tiếp lấy thằng cu con, gật đầu với mẹ Lưu, nhìn hai người rời đi rồi mới quay lại nhìn Miêu Miêu vừa thả xuống giường đã nhìn vợ yêu của mình, sau đó quay lại nhìn anh, rồi ngáp một cái, nhắm mắt ngủ.
Nghiêm đại tá trố mắt nhìn, sau đó anh cũng nhìn Mao Mao, vậy mà cũng ngáp một cái, ngủ rồi.
Hai đứa này.. là phải có cha mẹ mới chịu ngủ sao, cái đức tính này là giống ai.
Nhìn ba vật nhỏ một lớn hai nhỏ ngủ ngon lành mà cười khổ không thôi.
Nghiêm đại tá nhìn một hồi vậy mà cũng buồn ngủ, anh quyết định d.ịch vợ nhỏ qua một bên, để hai đứa nhỏ nằm ở giữa, bản thân trèo lên giường nằm nghiêng lại, cũng may cái giường này lớn, là vì muốn cậu thoải mái nên mới đem vào, vậy mà giờ chứa được một nhà bốn người, anh thoả mãn đưa tay nắm lấy tay vợ, nhìn ba người một cái rồi nhắm mắt lại, ở trong mơ đi tìm bọn họ.
Khi cha mẹ Lưu trở về thì nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, cảm giác viên mãn tràn đầy, mẹ Lưu còn mở tinh tế lên chụp một tấm hình, lưu lại, xem như kỷ niệm ngày đầu tiên của một nhà bốn người.
...
Giang Kỳ tỉnh lại đã là buổi trưa, bụng đói kêu vang mới không tình nguyện mở mắt ra, vừa mở ra đã nghe tiếng a a ở bên cạnh.
" a a "
Mao Mao thấy cậu nhìn mình thì kêu lên.
Giang Kỳ tròn mắt nhìn cu cậu, rồi đưa tay lên chọt chọt mặt nó, Mao Mao vậy mà một phát bắt lấy tay cậu.
" a a a "
Giống như đang nói bắt được rồi ấy.
" vợ, em tỉnh rồi, đói chưa?"
Lưu Thiếu Nghiêm ôm Miêu Miêu từ nhà vệ sinh đi ra thấy cậu tỉnh thì nói, vừa nói đã nghe tiếng ọc ọc từ bụng cậu.
" em... ngủ bao lâu rồi?"
Giang Kỳ ngượng ngùng hỏi, tay vẫn còn bị tiểu tử kia bắt lấy không buông.
" giờ là trưa rồi, em bế nó đi"
Anh đưa Miêu Miêu cho cậu, còn mình mở nắp lồng cơm bê ra một tô cháo thịt, cầm muỗng đút cho cậu.
" ưm... hai đứa nó, đứa nào là anh?"
Giang Kỳ vừa ăn vừa hỏi.
" trên tay em là đứa sau"
Lưu Thiếu Nghiêm nói.
Giang Kỳ nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, không chớp mắt nhìn, tự nhiên tâm cũng thấy tràn đầy.
" a a a "
Mao Mao bị lãng quên cất tiếng kêu.
" hai đứa nó.. đói sao?"
Giang Kỳ không rõ hỏi.
" mới uống sữa rồi, giờ rất có tinh thần"
Lưu Thiếu Nghiêm lắc đầu.
" cha mẹ đâu rồi?"
Giang Kỳ từ lúc tỉnh lại đã không thấy hai vị đại lão nhà mình.
" trở về quân khu bên kia, nói là muốn hầm canh cho em, chắc cũng rất mau sẽ quay lại rồi"
Đứt cháo xong rồi anh mới bế Mao Mao lên.
" em có nhớ lúc em sinh đã có chuyện gì không?"
Lưu Thiếu Nghiêm hỏi cậu.
" làm sao vậy ạ?"
Giang Kỳ nghẹo đầu khó hiểu nhìn anh.
" trước khi anh vào phòng sinh em có làm gì không?"
Lưu Thiếu Nghiêm bất đắc dĩ xoa đầu nhỏ của cậu, rồi không chừa đứa nào xoa luôn hai cái đầu nhỏ hơn, cảm xúc cũng tuyệt vời như nhau.
" em chỉ nhớ em không nhìn thấy anh, còn rất đau nữa, xong em gọi anh thì anh xuất hiện"
Giang Kỳ hai mắt sáng như sao nhìn anh, còn đối với anh vẫy tay.
Lưu Thiếu Nghiêm rướn người lại gần cậu lại nhận được một cái ôm.