Cánh tay Tông Bách buộc chặt, khống chế cô ở trong lòng mình, ngón tay vẫn nhanh chóng ra vào.
Tiếng nước dâm mĩ dày đặc, Bạch Phù không làm gì được, nơi bị ngón tay anh quấy loạn đã dần trở nên tê mỏi, cô muốn thoát khỏi anh nhưng chẳng thể thoát nổi.
“Không được, tôi không được nữa rồi…” Cô ngẩng cổ, cả người dựa hẳn vào ngực anh rồi lắc đầu nguầy nguậy.
Tông Bách biết cô sắp cao trào.
Ngón tay anh cong lại, ấn mạnh lên nơi mẫn cảm đã nhô lên kia.
Hai mắt Bạch Phù bỗng chốc trợn to, ngơ ngác rúc trong lòng anh, tình triều như quả bóng nước lớn bị kim châm thủng, bọt nước bắn ra bốn phía.
Lúc Tông Bách rút tay ra, dâʍ ŧᏂủy̠ bắn ra tung toé làm ướt cả tay của anh.
Anh giơ bàn tay đã ướt đẫm của mình lên: “Bạn học Bạch này, trước kia từng nghe nói con gái các cậu làm bằng nước, giờ mới thấy đúng thật, cậu xem cậu chảy nhiều nước thế nào này.”
Bạch Phù mềm mại dựa vào anh, ngay cả sức để trợn mắt lườm anh cũng chẳng có.
Giây tiếp theo cô đã bị đè xuống mặt bàn, quần đùi và qυầи ɭóŧ đều bị cởi ra.
Chờ tới khi cô nhận ra điều không đúng, dươиɠ ѵậŧ đã chen vào giữa hai chân cô, không ngừng cọ xát với ŧıểυ huyệt đẫm nước.
“Tông Bách, cậu không được…”
Còn chưa nói xong đã bị anh cắt ngang: “Bạn học Bạch đừng ‘rút chim vô tình’ vậy chứ.”
Bạch Phù mím môi, cô muốn nói mình không như vậy nhưng lại chẳng có hơi đâu để biện minh.
Hai tay cô chống mặt bàn, mái tóc dài buông xuống, theo động tác của anh mà khẽ nhộn nhạo, cả người như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, bất lực buông mình trước từng con sóng bập bềnh.
Bởi vì đang đứng, hai chân khép lại không dễ dạng ra, khe chân lại càng thêm chặt chẽ, mỗi lần Tông Bách rút ra rồi chen vào đều chặt tới nỗi khiến da đầu tê dại.
Mặt Bạch Phù ửng đỏ, cô liếc mắt nhìn đi nơi khác, chỉ thấy mọi thứ như đang lay động, tấm rèm đung đưa, toàn bộ tầm nhìn đều đang xoay tròn.
Cả người Tông Bách cũng căng chặt vì tiếng rêи ɾỉ rầm rì của cô, dươиɠ ѵậŧ cương cứng, thật sự lúc này rất muốn không màng mọi thứ mà cắm hẳn vào trong cái động nhiều nước mất hồn kia.