Ánh mắt Bạch Phù lướt qua đầu vai anh, cửa sổ phòng khách nhìn thẳng ra ban công, qυầи ɭóŧ ren màu đen đang phất phơ trong gió.
Biết vậy đã không cho anh vào nhà.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng chẳng kịp nữa rồi.
Cô chưa bao giờ quảng cáo rùm beng rằng mình là người thanh thuần trong sáng đến nỗi đồ lót cũng bảo thủ cho nên không hề sợ hình tượng bị sụp đổ, mà cô sợ sự rung động đêm đó của bản thân cùng với tính dính người này của anh.
Vào lúc bị anh phát hiện chuyện đồ lót, cô đã ở thế hạ phong, chột dạ vì nói dối khiến cô chẳng có cách nào để ngăn anh lại.
Ví dụ như trước mắt.
Anh xoa bóp ngực cô: “Chỗ này của cậu mềm thật đấy, tối hôm đấy tôi cũng xoa thế này à?”
Bạch Phù chẳng hề muốn nói chuyện.
Nhưng khi sờ đến núm vυ", anh sẽ cố ý dùng hai ngón tay kẹp lấy rồi vuốt ve, đôi khi cô không nhịn được mà run rẩy, nhẹ nhàng kêu thành tiếng, lúc này anh như con mèo nhỏ đánh lén thành công, phe phẩy cái đuôi cười khoái chí.
Ngoài miệng thì anh thương lượng nhưng động tác lại bá đa͙σ, vội vàng vén vạt áo của cô lên.
“Đừng…” Đã không còn kịp rồi.
Hôm nay cô mặc áo lót ren màu bơ có hoa văn tường vi tinh xảo, ở giữa kết một cái nơ nhỏ như cánh bướm, vừa gợi cảm lại vừa đáng yêu.
Hai miếng lót dán sát theo ngực cô, rãnh ngực sâu hun hút.
Hai mắt Tông Bách sáng lên, tay anh cầm lòng không đặng phủ lên trên, thoải mái đến nỗi phải bật thành tiếng.
Cảm giác chạm vào còn mất hồn hơn khi nhìn bằng mắt thường nhiều.
Ngón tay cái của anh chạm vào phần ngực lộ ra bên ngoài, khi xoa nắn, lòng bàn tay hơi thô ráp cọ qua nơi non mềm nhất, cảm giác tê ngứa chảy dọc khắp toàn thân.
Tay cô đè lại khuỷu tay anh, muốn đẩy anh ra.
“Được rồi, đừng nhìn nữa.”
Bạch Phù là người có tính đa͙σ đức rất cao, Tông Bách lại biết thừa điểm này nên lợi dụng sự áy náy của cô vì đã nói dối, từng bước ép sát cô.
Bây giờ mới vừa bắt đầu, sao anh có thể dễ dàng từ bỏ được chứ?
“Không phải đã nói là sẽ ôn lại rồi sao? Nóng vội không ăn được hết đậu phụ nóng, nếu cậu thấy thiệt thòi thì cũng có thể sờ lại tôi mà.”
Anh ngồi dậy cởi phăng áo trên ra, không nói hai lời bắt lấy tay cô rồi ấn lên ngực mình.
Mới 18 tuổi nhưng anh đã có dáng người đến cả người trưởng thành cũng phải hâm mộ, lồng ngực cường tráng, rắn chắc không chút thịt thừa.
Đến khi Bạch Phù bị bắt sờ ngực anh, nɠɵạı trừ nhiệt độ cơ thể thì cô cũng chỉ cảm thấy…cứng.
Rốt cuộc là ai đang “dê” ai chứ?
Bạch Phù cảm thấy cả đầu mình ong ong, hoàn toàn không thể tự hỏi được.
Tông Bách đã không còn thỏa mãn với việc sờ ngực qua lớp áo lót nữa, ngón trỏ mon men đến viền áo rồi nhấc lên, bầu ngực bị trói buộc như thỏ trắng nhảy ra, nhũ thịt còn gợn sóng nhộn nhạo vài cái.
Bàn tay phủ lên, mạnh mẽ xoa ấn mấy cái, vừa mềm vừa đàn hồi, dươиɠ ѵậŧ dưới thân kêu gào như muốn phá tan qυầи ɭóŧ để xông ra ngoài.
Lồng ngực anh ngứa ngáy, đầu lưỡi đảo qua răng nanh, thương lượng với Bạch Phù: “Tôi muốn hôn nó.”
Cái gì? Bạch Phù còn tưởng mình nghe lầm, nhưng nhìn dáng vẻ thèm thuồng kia của anh khi nhìn ngực cô thì đúng là không thể nào tin nổi.
“Không được, tuyệt đối không được.” Cô vội vàng duỗi tay che lại nơi đó, tìm cách tránh đi ánh mắt nóng rực của anh.
Tông Bách đã sớm đoán được trước, anh xoa nhẹ cánh tay cô, môi mỏng khẽ nhếch, nhắc nhở: “Mới trưa nay cậu đã đồng ý ở trong điện thoại rồi, nói điều kiện gì cũng được.”
Bạch Phù không nghĩ tới anh sẽ nhắc đến chuyện này, còn muốn cô phải thực hiện ngay.
Tay anh lướt đến cổ tay cô, dễ như trở bàn tay đã cầm lấy rồi ấn xuống sofa, đồng thời cả người cũng cúi xuống.
“Tôi chỉ muốn cái này.”
Nói xong, anh duỗi lưỡi liếʍ nhẹ đầu vυ" phấn hồng của cô.