Anh vội vàng bật dậy chạy ra phòng khách tìm một vòng, lúc này mới nhớ ra điện thoại với ví tiền đều để ở nhà.
Trên bàn ăn để một tờ giấy.
[Cháo gạo kê giữ ấm trong nồi cơm điện, đồ ăn thì cậu tự dùng lò vi sóng mà hâm nóng lại.]
Ký tên: Bạch Phù.
Chữ viết trên đó thanh thoát duyên dáng, giống như cảm giác cô mang lại cho người ta vậy.
Tông Bách cầm lấy tờ giấy, cảm thấy lòng mình cũng như mềm nhũn.
Buổi trưa Bạch Phù trở về, Tông Bách đã đi rồi, trái tim treo lơ lửng suốt buổi sáng của cô rốt cuộc cũng rơi xuống.
Sau chuyện xảy ra tối qua, nhất thời cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Cô ngồi vào bàn, định tiếp tục ghi lại thông tin vào máy ghi âm.
Mười phút sau.
Cô nhíu mày tắt máy ghi âm, cuốn sổ vẫn dừng lại ở dòng chữ tối qua cô ghi.
Đây là lần đầu tiên cô không thể chuyên tâm làm một chuyện gì đó.
Bên tai đều là tiếng thở dốc của anh khi ghé vào hõm vai cô.
Cũng không thể hoàn toàn trách Tông Bách được.
Cô biết đây không đơn giản là phản ứng sinh lý, mà cô đã thật sự động tình rồi.
Nhưng việc hormone tăng trưởng mạnh ở người tuổi trẻ là chuyện rất bình thường.
Những tình cảm tốt đẹp ở tuổi thanh xuân thường phai nhạt theo thời gian.
Cô tin rằng mình sẽ sớm quên đi cảm giác này.
Mới vừa bình tĩnh lại, điện thoại của cô đã nhận được tin nhắn từ Tông Bách.
[Lược: Tối hôm qua chúng ta…có xảy ra chuyện gì không?]
[Bạch; Không có.]
[Lược: Ờ, cho tôi cảm ơn chuyện tối qua với sáng nay nhé.]
[Bạch: Không có gì.]
Tông Bách kiểm tra người mình từ trước ra sau, thật đúng là chẳng có chút dấu vết nào cả.
Trên mạng nói sau khi làʍ t̠ìиɦ thì cả người sẽ có khác biệt ít nhiều.
Chẳng lẽ là mơ thật?
Nhưng cũng giống thật quá rồi!
Đến giờ ăn trưa, Bạch Phù mở hộp cơm ra, Tịch Nghi Lăng ngồi đối diện cứ liên tục liếc mắt nhìn cô.
Bạch Phù đưa đũa cho em ấy, giọng điệu ôn hòa: “Em muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Sau khi do dự một lúc lâu, Tịch Nghi Lăng mới hỏi: “Lần trước cậu nói muốn để đám Mâu Tư Nhan phải trả giá ấy, là có kế hoạch gì sao?”
Bạch Phù không nghĩ tới em ấy sẽ hỏi chuyện này, vì vậy dịu dàng đáp: “Ừm, chị đang thu thập chứng cứ rồi.”
Tịch Nghi Lăng ăn hai miếng cơm, Bạch Phù thấy em ấy không ăn gì thì gắp một miếng sườn om vào bát em ấy.
Tịch Nghi Lăng nhìn chằm chằm miếng sườn mấy giây, sau đó ngẩng đầu kiên quyết: “Nếu tôi có thể giúp được gì thì cậu cứ nói.”
Động tác gắp đồ ăn của Bạch Phù dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn em mình.
Điều này không chỉ đại biểu cho việc em họ đang bắt đầu chấp nhận mình mà còn có nghĩa em ấy đang cố gắng đối mặt với bất công mà em ấy phải chịu đựng suốt thời gian qua.
Dù ở khía cạnh nào đi nữa thì đó cũng là sự tiến bộ.
“Chị rất cần sự giúp đỡ của em.”
Giọng điệu nghiêm túc của Bạch Phù khiến Tịch Nghi Lăng bớt lo lắng, em ấy nhẹ nhàng thở ra, động tác ăn cơm cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.
Có Tịch Nghi Lăng làm chứng, rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết suôn sẻ hơn.
Bạch Phù phải mất một tuần mới làm xong, sau khi kiểm tra mọi thứ cô mới gửi mail cho Lăng Hàn Khai.
Nửa giờ sau cô nhận được cuộc gọi từ Lăng Hàn Khai.
Đầu bên kia của cậu có hơi ồn ào, nghe có chút quen tai.
Cô hỏi: “Em đang ở đâu thế?”
“Nhà cũ.” Cậu dừng lại, thanh âm cách xa một chút, có thể nghe thấy cậu đang cảm ơn ai đó, chờ đến khi cậu áp máy vào tai lần nữa, trong miệng hình như đang nhai đồ ăn: “Em đang ăn nho mẹ chị mua cho đấy.”
Tối hôm qua Bạch Phù mới gọi video cho ba mẹ, nghe được cậu nói như vậy, trong lòng cũng rất nhớ nhà: “sướиɠ nhỉ, em được ăn trái cây mẹ chị mua, làm chị ghen tị chết mất.”
Lăng Hàn Khai cười nói: “Vậy về sớm chút đi.”
Bạch Phù ừ một tiếng: “Chị sẽ dẫn cả Nghi Lăng về nữa.”
Giọng nói lạnh lùng của Lăng Hàn Khai cũng ôn hoà hơn vài phần: “Chuyện mà người lớn cũng không làm được nên chị đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, làm những gì trong khả năng là được rồi.”